Tối đó căn nhà lại đầy ắp tiếng cười đùa. Nhưng ông vẫn chưa biết sắp có cơn thịnh nộ ập đến….
Bàn ăn thịnh soạn, người hầu đang mang thêm thức ăn lên bàn trong khi chờ đứa con gái bé bỏng xuống thì vợ chồng ông tâm sự luyên thuyên vài câu.
Đường Tuệ Lâm đang thư giãn ngồi trong bồn tắm ngâm nước nóng.
Đoàng Đoàng Đoàng…
Ba tiếng súng làm cô giật bắn mình, mi mắt giật lên liên hồi, cô nhanh chóng đi ra khỏi bồn tắm, mặc vào quần áo. Cố gắng sửa soạn nhanh nhất có thể, bước ra khỏi phòng, tiếng la thất thanh của người làm bên dưới làm cô giật mình lần nữa.
Bước vội vàng xuống nhà, hiện diện trước mặt cô gái nhỏ là hình ảnh cha và mẹ nằm trên vũng máu, trên bàn thì đầy ắp thức ăn với khói nghi ngút bốc lên, bên cạnh là hai cô hầu mặt mày trắng bệt nhìn cô. Cô bần thần vài giây lê bước chân nặng nề lại gần cha mẹ. Nước mắt trải dài trên gò má thiếu nữ.
Đêm đó cô ngồi ôm hai cái xác lạnh ngắt vào lòng khóc đến nấc nghẹn, giọng khàn không thành tiếng.
Sau một ngày ổn định lại tinh thần. Vẫn may cô còn có chú nhỏ, chú nghe được tin cha và mẹ bị ám sát liền từ Úc quay về. Chú nhỏ ra sức điều tra cái chết của cha mẹ. Chú ấy là Mạc Lâm.
Sau ba ngày cùng Mạc Lâm an táng cho cha mẹ, Mạc Lâm ngỏ ý: “Con có muốn qua Úc ở với chú không? Ở đây thực sự rất nguy hiểm!”
Đường Tuệ Lâm chỉ lắc nhẹ đầu, mặt vẫn nhìn di ảnh của cha mẹ: “Không…Chú nhỏ”
Cô đột nhiên gọi lên, Mạc Lâm không nhìn cô bé nhưng vẫn biết cô nghĩ gì lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu con đang nghĩ ý định trả thù, thì con quên đi, chỉ thiệt cho con thôi.”
Cô nhìn Mạc Lâm có chút hụt hẩng “Chú đưa con vào trại huấn luyện vệ sĩ được không ạ?”
Mạc Lâm nhíu mày khó hiểu: “Con vào đó để làm gì?”
“Con muốn rèn luyện bản thân cứng rắn hơn, hơn nữa bây giờ cha mẹ cũng đã mất rồi. Nếu con cứ như thế này mãi, sau này đến bản thân của con còn không lo được chứ”
Mạc Lâm nhìn cháu gái nhỏ, chua sót trong lòng.
Chỉ mới 18 tuổi, mà phải chịu cảnh cha mẹ mất trước mặt.
Liệu con bé có vượt qua quảng thời gian này không?
Nhưng cũng không bao bọc được cô bé này mãi.
“Được, chú đưa con đi. Con chuẩn bị đi”
Đường Tuệ Lâm không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu quay bước lên lầu xếp gọn đồ đạc vào vali.
Mạc Lâm nhìn bóng lưng nhỏ của cô cháu, khẽ lắc đầu thở dài một hơi rồi lại sofa ngồi.
….
Kể từ năm cha mẹ cô bị sát hại đến bây giờ đã là bốn năm rồi, từ một cô gái đơn thuần luôn nói cười, nhưng khi tận mắt chứng kiến cha mẹ nằm bất động trên đống máu đỏ, toàn thân lạnh ngắt, lúc đó cô chẳng biết làm gì cả chỉ có ôm x.ac của họ và khóc.
Giọt nước mắt mất mát, và thù hận.
Giây phút đó trong mắt cô chỉ còn toàn là thù hận.
Bốn năm huấn luyện ở trại, cô hoàn thành nhiệm vụ nên đã được tốt nghiệp sớm hơn những người khác. Vừa ra khỏi trại được một tuần, mà Nam Phong hình như đánh hơi được mùi của cô, nên chào đón cô nồng nhiệt quá rồi. Cách đây hai ngày khi Đường Tuệ Lâm đang ngồi trong quán bar, đột nhiên tất cả ánh sáng và âm thanh trong bar vụt tắt. Đường Tuệ Lâm theo phản xạ, nằm bệt xuống ngầm ghế. Bên tai truyền tới giọng nói của một người đàn ông gào thét lên
“Lục nát cái quán này cũng phải tìm cho ra con gái của tên họ Đường kia.”
Họ Đường?
Không phải là tên Nam Phong tìm tới tận đây rồi đó chứ?
Mẹ kiếp! Hắn đánh hơi còn nhanh hơn chó nữa.
Đường Tuệ Lâm lẩm bẩm trong bụng không nói ra, vì bây giờ cả thở cô cũng không dám chứ đừng nói là đứng lên nói hắn như vậy.
Sau 30 phút hắn không tìm thấy người cần tìm nên đã cho rút người, quán bar phút chốc lại trở lại náo nhiệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vừa nãy thì cho người ám sát cô. Ha… Ha… Quả thật Nam Phong muốn giết cô đến điên rồi.
Nhưng mà còn mối thù của cha mẹ cô, ba viên kẹo đồng và hai mạng người, Đường Tuệ Lâm này vẫn chưa lấy lại đủ mà.
Nam Phong đợi đi, một ngày nào đó chính Đường Tuệ Lâm này sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.
--
Trời bắt đầu có tuyết rơi, những bông hoa tuyết như những hạt mưa rơi xuống, chạm vào gò má cô, cảm giác tê lạnh trên gương mặt làm cô bừng tỉnh, cắt ngang suy nghĩ trong đầu cô.
Đường Tuệ Lâm nhắm mắt lại thở hắc ra một hơi dài, nâng mi mắt nhìn tháo quát xung quanh, dường như cô lo chìm vào suy nghĩ quá nên đã đi đến nơi vào mất rồi, con đường này… trông lạ quá.
Hình như… không phải đường trở về nhà.
Càng không phải… chỗ cô hay lui đến.
Hình như chưa từng đi qua…
Nơi đây vắng vẻ quá… chỉ vài ba căn nhà lớn còn đâu chỉ toàn cây cối.
Tầm mắt mờ dần, bên dưới bụng đau rên la âm ỉ, chân có vẻ không còn đứng nổi nữa loạng chạng mất thăng bằng, gắng sức bước thêm vài bước. Nhưng chỉ vừa bước được đến bước thứ hai, chân mất lực ngã khụy xuống nền đá lạnh, mi mắt sụp xuống, dần dần ngất lịm rồi mất đi ý thức.
….
“Con mẹ nó, việc nhỏ như vậy, mà chúng mày giải quyết cũng không xong à?”
Đau đầu quá, Tuệ Lâm trong cơn mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối rã rời, cả người cô rất khó chịu.
Bên tai vang lên tiếng chửi chói tai, Tuệ Lâm nhíu mày, mùi thuốc khử trùng sộc lên mũi, nâng mi mắt lên, đập vào mắt cô là trần nhà màu trắng.
Ôi ôi ôi!
Cô vẫn chưa chết…
Cứ tưởng đêm đó nằm đó thì Nam Phong cho cô đi thỉnh kinh rồi…
“Ưm…” Tuệ Lâm muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhắc đầu ngồi dậy, đầu truyền tới cảm giác đau buốt như muốn vỡ vụn ra vậy.
Người đàn ông đang quay lưng lại giường bệnh tay cầm điện thoại mắng chửi,nghe thấy tiếng cô. Cậu ta cất điện thoại vào túi quần quay lại nhìn cô, giọng trầm ổn mở lời.
“Tỉnh rồi à? Đừng động, nằm im tôi đi gọi bác sĩ.”
Cô nhíu mày nhìn người đàn ông mặc sơ mi đen với quần tây kia.