Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 116



Giấc mơ của anh! Không giống người khác!! Hay là thế nào?!!!

Nguyễn Tương Nghi: [Có nói không, không nói cho vào sổ đen đấy!!]

Hà Hú Dĩ: [Em chắc chắn muốn tôi kể lại à? Nữ vương trong mơ của tôi chính là cậu đấy.]

Nguyễn Tương Nghi yên lặng nhìn màn hình một lúc lâu, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển cả trăm lần, cuối cùng mới hiểu ý trong lời nói của Hà Hú Dĩ.

Quả nhiên! Đàn ông mơ thì có thể có giấc mơ đẹp gì chứ?!!

Sau đó, Nguyễn Tương Nghi không thèm bàn bạc gì, dứt khoát lại cho Hà Hú Dĩ vào sổ đen.

Sau lần đó, hai người lại khôi phục cách chung đụng bình thường, Nguyễn Tương Nghi không thèm để ý tới Hà Hú Dĩ. Nhưng Hà Hú Dĩ lại tận dụng hết thảy cơ hội, có thể chạy tới ký túc xá của cô thì lập tức chạy tới, trình độ dính người đã lên tới hàng thượng thừa.

Tính ra, khi Gemini mới ra mắt thì còn chưa thân quen với ACE, sau khi đổi sang ký túc xá mới, bọn họ mới thân thiết hơn. Sau khi Nguyễn Tương Nghi tới Nhất Thiên thì điều kiện kinh tế trở nên tốt hơn, cô tự mua sắm cho bản thân rất nhiều thiết bị điện tử, có thể chơi được tất cả các loại game online, còn cùng Ninh nhị cẩu ở phía đối diện thành lập một đường dây nóng chuyên ăn gà.

Cuộc sống diễn ra vô cùng tốt đẹp và có trật tự, mãi cho đến tháng sáu.

Hà Hú Dĩ lấy cớ đến sinh nhật anh, được thả ra khỏi sổ đen trong một thời gian ngắn, ra ngoài hóng gió một lát.

Nói thật, Nguyễn Tương Nghi đã rất lâu rồi không ăn sinh nhật của Hà Hú Dĩ.

Nhưng hằng năm vào sinh nhật cô, từ trước khi ra mắt đến tận lúc đã ra mắt, Hà Hú Dĩ chưa bao giờ quên, vẫn luôn hết lòng hết dạ chuẩn bị quà.

Nguyễn Tương Nghi im lặng một lát, luôn cảm thấy mình có hơi hơi không phải là người.

Vì thế, nhân lúc rảnh rỗi, cô đi dạo ở trung tâm mua sắm, thuận tiện mua cho anh một món quà.

Cô chọn trúng một chiếc khuy măng sét, lúc chị gái bán hàng đi lấy hàng, có người nhỏ giọng gọi cô lại.

Nguyễn Tương Nghi ăn mặc rất giản dị, bởi vì sợ bị nhận ra, có cố ý đeo khẩu trang và ra ngoài vào buổi tối.

Nhưng cho dù là như thế, cô vẫn cứ bị nhận ra.

Ban đầu, cô tưởng là fans của mình, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của đối phương, Nguyễn Tương Nghi mới nhớ tới, đó là ai.

Nói đến cũng khéo, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đến tận bây giờ, hai người đã rất nhiều năm không gặp lại nhau.

Hứa Điềm ôm một người đàn ông đen béo trong khuỷa tay, khuôn mặt hiền hòa, dáng vấp cũng như vậy, dáng vẻ không thích nói chuyện cho lắm.

Sau khi cô ta chào hỏi với Nguyễn Tương Nghi thì nhiệt tình giới thiệu: “Đây là người yêu của tôi, chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi.”

Nguyễn Tương Nghi nghe thế thì gật gật đầu.

Hứa Điềm cười rộ lên, bảo người yêu mình đi trả tiền, sau đó, cô ta ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tương Nghi.

“Không ngờ đấy, vòng đi vòng lại, cậu lại thành đại minh tinh rồi.” Hứa Điềm đưa mắt nhìn phía xa, tầm mắt lạc lõng: “Lại còn cùng một công ty với anh ấy.”

Lúc trước, chuyện Hà Hú Dĩ đi làm ngôi sao truyền ra, người cả con hẻm phía Nam đều vô cùng kinh ngạc. Khi ấy, Hứa Điềm cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi cô ta biết Nguyễn Tương Nghi cũng đang ở trong công ty quản lý kia thì lại hiểu vô cùng rõ.

Nguyễn Tương Nghi im lặng, cũng thật sự không có gì để nói với cô ta, chỉ khẽ gật gật đầu.

“Mấy năm nay, tôi và các cậu không liên lạc với nhau.” Hứa Điềm lắc đầu: “Không, đúng ra là, từ trước đến nay tôi chưa từng có cách liên lạc với các cậu.”

Cô ta nói là “các cậu”, nhưng thực tế đang ám chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Năm đó, mẹ Hà cho cô ta số điện thoại của Hà Hú Dĩ, nhưng cô ta chưa bao giờ gọi được. Sau đó, Hà Hú Dĩ lên thủ đô thì thay số điện thoại mới, cô ta càng không thể liên hệ được.

Cô ta cũng không biết mình vẫn còn tiếc nuối và cảm thán cái gì, cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài.

Thấy Nguyễn Tương Nghi vẫn rất lạnh nhạt, Hứa Điềm cũng không ép buộc, nói tiếp: “Trước kia tôi rất láo, bây giờ nhớ lại, khi đó là do không hiểu chuyện. Tự tôi cũng cảm thấy lúc đó tôi rất ác, khi ấy, tôi đến nhà cậu nói những lời kia với cậu, đều không phải là thật.”

“Anh ấy còn chẳng thèm nói chuyện với tôi, sao có thể nói thích tôi hay không chứ. Nhưng tôi nói lần tặng một con gấu bông, là thật.”

Hai mắt Nguyễn Tương Nghi nheo lại, thầm nghĩ trong lòng, lát nữa sẽ ném cái khuya măng sét này vào trong sông ở bên ngoài kia.

Thấy Nguyễn Tương Nghi như vậy, Hứa Điềm bật cười: “Xem ra hai người các cậu vẫn còn bởi vì chuyện này mà giận dỗi nhau, chuyện tặng gấu bông, cụ thể thế nào thì cậu đi hỏi đi, tôi chỉ giúp đến đây thôi.”

Trong lời nói của Hứa Điềm có ẩn ý, hiện tại, những dấu vết để lại xoắn xít vào nhau, phác họa ra hình dáng ngày xưa.

Nguyễn Tương Nghi nhìn cô ta cố làm ra vẻ thoải mái tự nhiên, cảm giác chống đối cuồn cuồn trào lên trong lòng như sóng biển.

Rõ ràng Hứa Điềm có nhiều cơ hội để nói ra nhưng lại không làm thế.

Đó là vì sao, vì trong lòng cô ta vẫn luôn có hoài niệm.

Sau đó, chẳng qua là bị hiện thực quật ngã, trùng hợp gặp được Nguyễn Tương Nghi, cô ta mới lấy cái cớ cho mình, ôm cái gọi là lương tâm tới tìm kiếm chút an ủi còn sót lại.

Xem, cô xem đi, chúng tôi tốt biết bao, vì thế cô phải mang ơn đội nghĩa với tôi đấy.

“Sắc mặt này của cậu đúng là cực kì xấu xí. Cậu cho rằng cậu nói ra những chuyện này thì tôi sẽ thấy biết ơn cậu à?” Nguyễn Tương Nghi nhìn vẻ mặt bỗng trở nên khó coi của Hứa Điềm, từ từ lên tiếng nói: “Cậu láo như vậy thì chẳng cần lấy cớ cho mình đâu, cũng không cần phải bày ra dáng vẻ tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu chuyện với tôi. Lúc ấy, cậu đã học cấp ba rồi, có suy nghĩ riêng của mình.”

“Chuyện làm sai chính là làm sai, nếu cậu thoải mái thừa nhận thì có lẽ tôi sẽ nhìn cậu bằng con mắt khác, kết quả thì sao, cậu nói cậu không hiểu chuyện, thế người không hiểu chuyện lúc ấy lại hiểu được cách lừa gạt người khác à? Đừng có đẩy mọi thứ cho việc không hiểu chuyện.” Nguyễn Tương Nghi lẳng lặng nhìn cô ta, không cho Hứa Điềm có cơ hội né tránh.

“Hứa Điềm, tôi rất khinh thường cậu. Cho dù là cách làm người, tính tình hay là cách xử xự của cậu, tôi đều rất khinh.” Nguyễn Tương Nghi trực tiếp đứng dậy: “Sự tỉnh táo của cậu đến vừa muộn lại vừa thối nát.”

“Thấy bây giờ chúng tôi hạnh phúc như vậy, có phải rất khó chịu không?” Nguyễn Tương Nghi bỗng dưng cười rộ lên: “Tương lai chúng tôi còn tốt hơn nhiều, so với cậu mà nói, càng tốt hơn.”

“À đúng rồi, tôi bổ sung thêm một câu, chúng tôi không hề giận dỗi nhau vì chuyện này, chúng tôi đã làm lành từ lâu, rất lâu rồi.” Nguyễn Tương Nghi kéo khẩu trang xuống, cười vô cùng xán lạn: “Không nói nữa, tôi đi trả tiền đây.”

Nguyễn Tương Nghi đi ra một bước, quay đầu lại, nhìn khuôn mặt tái nhợt vặn vẹo đến mức sắp biến dạng của Hứa Điềm, nhấn cực kì mạnh một câu: “Đương nhiên, tôi trả tiền, không phải là kiểu giảm giá mà người yêu cậu mua cho cậu đâu.”

Đi dạo một vòng trong trung tâm mua sắm cũng không có ý nghĩa gì, mà Nguyễn Tương Nghi lại thật sự bị những lời ngày hôm nay của Hứa Điềm làm ảnh hưởng, cô dứt khoát đi thẳng về ký túc xá.

Hóa ra mọi chuyện năm đó đều có ẩn tình khác. Mấy năm nay, mặc dù cô cố tình lảng tránh chuyện lúc trước, nếu nói không để ý thì là không thể nào.

Hiện tại nhớ lại, cũng có chỗ đáng nghi. Trước đó, hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau về việc gấu bông vải, Nguyễn Tương Nghi cho rằng Hà Hú Dĩ không muốn nhắc đến, không ngờ có lẽ người ta cảm thấy không có gì to tát hết.

Nguyễn Tương Nghi nằm sấp ở trên giường, than ngắn thở dài một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy lòng mình có hơi chua xót.

Ban đầu, khi cô biết sự thật thì vô cùng tức giận đến mức muốn xé tan Hứa Điềm, nếu không có những hiểu lầm ngày xưa, hai người bây giờ…

Nhưng mà không có nếu.

Hoặc là có lẽ, bây giờ đã phát triển càng tốt hơn rồi.

Không có những thứ trước đó, hai người thật sự sẽ luôn ở bên nhau sao?

Đương nhiên sẽ, nhưng bởi vì tính cách, hoàn cảnh gia đình, cùng với sự can thiệp của bố mẹ, chắc chắn sau này, hai người sẽ phải trải qua một số suy sụp và đả kích, phải hứng chịu chút đau khổ.

Nhớ tới thái độ lúc trước của Hà Hú Dĩ, Nguyễn Tương Nghi im lặng suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gửi tin WeChat cho anh.

Nguyễn Tương Nghi: [Ngủ rồi à?]

Hà Hú Dĩ: [Đúng là em hả?]

Nguyễn Tương Nghi: [Không phải tôi thì là ai?! Tôi còn có thể là người ngoài hình tinh!! Hay là quỷ chắc?!!!]

Đối mặt với chuyện Nguyễn Tương Nghi bỗng nhiên nổi khùng, rõ ràng Hà Hú Dĩ bị kinh ngạc trong nháy mắt.

Hà Hú Dĩ: [Được rồi, đó chính là bản thân Nhất Nhất.]

Nguyễn Tương Nghi: [Cậu còn nhớ con gấu bông bằng vải không?]

Rất lâu sau, người đó cũng không lên tiếng, Nguyễn Tương Nghi chờ đến nỗi hoa cũng rụng luôn rồi, mới chờ được câu trả lời của anh.

Hà Hú Dĩ: [Đương nhiên là nhớ.]

Hà Hú Dĩ: [Đêm nào chúng nó cũng ngủ với tôi.]

Hà Hú Dĩ: [*Hình ảnh.jpg*]

Hà Hú Dĩ: [Ui, có khi sinh nhật năm nay cũng chỉ có chúng nó ở bên tôi thôi.]

Nguyễn Tương Nghi nhìn thấy giọng điệu thảm thương của anh thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Sau đó, cô tò mò mở bức ảnh mà Hà Hú Dĩ gửi tới, trong ảnh là đám gấu bông vải ngồi xếp hàng ngay ngắn, đang bày chỉnh tề ở trên giường.

Trong đó có một con trông có vẻ cũ nát nhất, còn rách cả vải, chắc là vì thường xuyên bị ôm.

Nguyễn Tương Nghi nhận ra con này, đây là con đầu tiên mà cô tặng cho anh.

Thì ra anh vẫn luôn giữ gìn rất tốt.

Nguyễn Tương Nghi đếm số lượng búp bê vải hình gấu nhỏ, không thiếu một con nào.

Hóa ra, không hề tặng ai một con nào.

Nhưng Hứa Điềm lại nói là có tặng, đó là vì sao chứ?

Nguyễn Tương Nghi: [Hóa ra cậu không tặng cho người khác à?]

Hà Hú Dĩ: [Đây là có ý gì? Tôi chưa bao giờ tặng cho người khác.]

Nguyễn Tương Nghi: [Hôm nay tôi gặp Hứa Điềm, cô ta bảo tôi đi hỏi cậu. Ngày xưa cô ta nói với tôi, cậu tặng cho cô ta một con gấu bông.]

Hà Hú Dĩ: [... Tôi và cô ta không hề thân nhau, chưa từng tặng cho cô ta, là cô ta lợi dụng lúc tôi không có nhà, bảo bố tôi đưa cho cô ta, sau đó, tôi có đi tìm cô ta một lần, tự mình đòi nó về.]

Hà Hú Dĩ mãi mãi không bao giờ quên ngày hôm đó, trong lòng mơ hồ thấy vô cùng bất an.

Anh biết, nếu như đánh mất thì thật sự sẽ có thứ gì đó một đi không trở lại.

Anh cố ý tìm Hứa Điềm ở một nơi kín đáo không ai thấy, ban đầu, cô ta rất ngượng ngùng, kết quả nghe thấy chỉ là muốn đòi gấu bông về thì lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Nhưng đây là chú tặng cho em mà...”

“Là cậu chủ động đòi, không phải sao? Chẳng lẽ người nhà các cậu không dạy cậu, không được chủ cho phép thì không được đụng chạm linh tinh vào đồ đạc của người khác à?” Hà Hú Dĩ đứng ở trước mặt cô ta, không rảnh nghe cái gọi là giải thích của cô ta.

Đây còn là lần đầu tiên thiếu niên nói nhiều như vậy với cô ta, ý trong lời nói vô cùng rõ ràng, trực tiếp nhắc tới chuyên dạy dỗ luôn.

Hứa Điềm chỉ cảm thấy tim mình sắp sửa nát bấy rồi, bị chàng trai mình thích nói như vậy, trong lòng cô ta trào dâng nỗi bi thương. Vốn dĩ nhà họ Hứa không có chỗ đứng vững chắc trong giới máu mặt của thành phố C bởi vì bọn họ là nhà giàu mới nổi. Mặc dù giàu nứt đố đổ vách như bố mẹ cô ta cũng không có bao nhiêu văn hóa, điều đó vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô ta.

Nhưng Hà Hú Dĩ nhẹ nhàng khều một cái, trực tiếp chọc thẳng vào sự tự ti của cô ta.

“Hà Hú Dĩ, anh thích búp bê vải mà Nguyễn Tương Nghi làm cho anh đến thế à?” Hứa Điềm cảm thấy buồn cười, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe.

“Liên quan gì tới cậu?” Hà Hú Dĩ không hiểu vì sao cô ta lại biết gấu bông vải là do Nguyễn Tương Nghi làm cho mình, nhưng anh không hề muốn cô ta dính líu tới Nguyễn Tương Nghi.

Cô ta nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa khó hiểu, đột nhiên cười một tiếng: “Đúng là không liên quan tới tôi, tôi sẽ trả gấu bông cho cậu, nhưng cậu cảm thấy dạo này, Nguyễn Tương Nghi có để ý tới cậu à?”

“Cậu ta và Trình Liệt thân thiết như vậy, có quỷ mới biết đã phát triển tới bước nào rồi.”

Hà Hú Dĩ lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Vậy tôi cũng cảnh cáo cậu luôn tại đây, sau này, nếu như nghe thấy lời đồn này ở trong trường, người đầu tiên tôi tìm, chính là cậu đấy.”

Ký ức khi đó khắc vô cùng sâu, hiện tại, Hà Hú Dĩ nhớ lại, cũng nhận ra lời nói của Hứa Điềm không bình thường.

Hà Hú Dĩ: [Cậu phải tin tôi. Khoan đã... Lúc trước, lúc trước cô ta nói thế với em à?]

Nguyễn Tương Nghi: [Hả... Ờ...]

Nguyễn Tương Nghi bật cười ở đầu bên này, đúng là số phận mà.

Tuy bất công nhưng lại luôn có thời điểm quay trở lại.

Đúng lúc này, Hà Hú Dĩ gọi điện thoại tới đây, Nguyễn Tương Nghi trực tiếp nhận cuộc gọi mà không hề do dự.

Đêm nay, ánh trăng vừa vặn, trong không khí phảng phất có mùi thơm ngọt ngào.

Hai người cách nhau một bức tường, vẫn luôn nói chuyện cho tới tận rạng sáng.

“Hóa ra ngày xưa là thế này, nhưng khi ấy, quả thật là tính tình tôi không tốt, nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện với cô gái nào khác.” Hà Hú Dĩ đột nhiên nói một câu như vậy.

Nguyễn Tương Nghi cười cười: “Vậy thì tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu có thích gấu bông không?”

Người thanh niên ở đầu bên kia im lặng suy nghĩ một lúc lâu, trịnh trọng trả lời: “Không thích.”

Sau đó, anh lặng lẽ bổ sung thêm: “Nhưng tôi thích gấu bông vải mà em làm cho tôi, cũng chỉ thích em làm cho tôi.”

“Hà Hú Dĩ.”

“Ừ, Nhất Nhất.”

“Sinh nhật năm nay của cậu, tôi làm gấu bông bằng vải cho cậu nhé.”