Cô ôm mặt, sau đó áp mu bàn tay lên sườn mặt sờ sờ, ngay cả làn da cũng mang theo cũng hơi ấm.
Không phải xấu hổ nữa, mà là cực kì khó xử.
Cả đời cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ lên nhầm xe, còn là xe cùng hãng.
Từ khi cô lên xe Nguyễn Tương Nghi đã nói chuyện không ngừng, liên tục hỏi cô sao lại đi chậm như vậy.
Biên Lê đóng cửa xe bảo mẫu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gặp quỷ, lúc trước không phải đã nói lúc đi trực tiếp đậu xe ở ngay cửa sao, sao hôm nay lại dừng ở phía sau?"
Nguyễn Tương Nghi mở điện thoại di động ra chỉnh sửa Weibo, chuẩn bị gửi ảnh chụp màn trình diễn và ảnh tự chụp tối nay nên cũng không ngẩng đầu lên: "Không biết nữa, dù sao tìm đúng mẫu xe là được."
Nghe vậy, Biên Lê hiếm khi im lặng yên lặng mất mấy giây.
Nào ai có ngờ, ngay cả mẫu xe cũng giống nhau.
Cùng là nghệ sĩ, vẫn có sự khác biệt lớn trong các mẫu xe bảo mẫu, các thương hiệu và mẫu xe khác nhau có giá cả và hình thức khác nhau.
Công ty đã cung cấp cho họ tài nguyên rất tốt kể từ khi họ ra mắt, không chỉ trang thiết bị cho xe bảo mẫu, mà ngay cả ký túc xá gần đây cũng được thay mới.
Tuy nhiên, những nguồn tài nguyên như nhau thì cần được đền đáp bằng những nỗ lực như nhau, vào thời điểm đó, các địa điểm ra mắt của đội nữ rất cạnh tranh giữa các thực tập sinh, tất cả mọi người đều dốc hết sức lực.
Chiến thắng khi đó là một niềm vui sướng vượt lên phía trước, và đó cũng là một sự khởi đầu đầy mới lạ.
Biên Lê nhớ rồi lại nghĩ, bọn họ đều là người của công ty giải trí Nhất Thiên, những mẫu xe giống nhau cũng không có gì kì lạ.
Ứng Tuyết Lai vốn dĩ đang ngồi chợp mắt ở băng ghế sau, nhưng lỗ tai vểnh lên, không nghe thấy giọng nói của Biên Lê, đột ngột mở mắt ra nhìn về cô.
Cô nàng đang quỳ một chân ở trên ghế, trong khi chân còn lại vẫn lắc lắc, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, vẻ thất thường.
Ứng Tuyết Lai gọi cô một tiếng: "Phì Phì."
Biên Lê nghiêng mặt sang, đáp lại một tiếng mông lung: "Hử?"
Ứng Tuyết Lai không nói thêm nữa, trực tiếp nhoài người về phía trước và ấn Biên Lê vào chỗ ngồi, nói ngắn gọn: "Ngồi đàng hoàng."
Biên Lê nhíu đôi mày đẹp, rồi lại giãn ra: "Rốt cuộc mọi người có thấy Phì Phì hát hay không, hôm nay lúc nhảy các fan cổ vũ, gọi tên của mọi người là bình thường, gì mà tiểu tiên nữ gì mà chân ngắn nhỏ."
"Phì Phì" là biệt danh fan đặt cho cô, khi mới ra mắt, công ty vì để có được một số chủ đề và sự chú ý trước công chúng nên công ty đã yêu cầu cô đóng vai em gái trong bộ phim truyền hình của một đàn anh trong công ty. Cảnh quay không nhiều nhưng cũng đủ để cô bắt được tâm hồn của các trạch nam trạch nữ.
Khi đó cô còn chút đơn thuần của thiếu nữ, trắng nõn mềm mại, như những chiếc bánh bao mềm, vô cùng đáng yêu. Bây giờ, tuy rằng gương mặt cô vẫn đang từ từ nở rộ như hoa, nhưng vẫn nhuốm chút ngây thơ.
Biệt danh này kể từ đó được fan lan truyền đi. Đến bây giờ, không chỉ người hâm mộ gọi như vậy mà những người thân trong gia đình và những người xung quanh cũng thích gọi cô như vậy.
Biên Lê cũng rất thích biệt danh này, nhưng thích là một chuyện, nghe hay hay không lại là một chuyện khác.
Nguyễn Tương Nghi vừa chỉnh sửa Weibo của mình và đăng lên, nghe Biên Lê nói, cô nheo mắt lại, "Ý em là nói ai?"
Biên Lê nhún nhún vai: "Em đâu nói chị, là ai thì nói người đó."
Nguyễn Tương Nghi ha ha hai tiếng, ngoài cười trong không cười: "Phì Phì có thể không hay sao? Lúc đó còn có thể bắt Bàng Tể cho em, đúng một chữ thôi! Xứng!"
Biên Lê nghe vậy không hài lòng nên chồm tới định cào Nguyễn Tương Nghi, ồn ào gây ra tiếng động lớn, Đại Hùng lái xe ở ghế lái phía trước thậm chí không thèm nhìn: "Mấy đứa này, cả ngày cứ giống như mấy đứa con nít, ồn ào cái gì chứ, xe sụp rồi có thể bồi thường tiền bảo hiểm cho anh không? "
Phía sau trong khoảnh khắc quả nhiên đã yên tĩnh lại, nhưng không bao lâu sau lại chứng nào tật nấy.
Chiếc xe bảo mẫu chạy qua chạy lại, rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc xá.
Lần này kí túc xá mà công ty đổi cho họ nằm ở trung tâm thành phố, không chỉ gần công ty, an ninh tốt, thực tế có rất nhiều nghệ sĩ sống ở đây.
Tiểu khu cao cấp có hệ thống nhận dạng khuôn mặt để ra vào, phần lớn có thể ngăn các tay săn ảnh lẻn vào và chụp trộm.
Nhìn các cô xuống xe, Đại Hùng vẫn có chút lo lắng: "Nhớ cho kỹ, ở trong ký túc xá nghỉ ngơi nhiều vào, điều chỉnh lại trạng thái Qua đợt này còn phải chuẩn bị cho sự come back của album mới. Đến lúc đó tham gia các chương trình tạp kỹ chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh. Sắp hết năm rồi, mọi người phải chuẩn bị tinh thần đánh một trận chiến dài.”
Biên Lê có chút ngạc nhiên: "Hả? Em tưởng Nguyễn Nguyễn nói chuẩn bị cho album mới là nói suông vậy thôi?"
Trong mọi cuộc phỏng vấn trước đây thì đều có câu này.
Đại Hùng dứt khoát thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nói: "Lần này là thật! Em đừng lén đút ăn đêm cho anh, không béo thì cũng không được vớ vẩn. Ỷ tuổi còn trẻ thì có thể ăn đồ ăn ngoài suốt ngày sao?"
Biên Lê bĩu môi: "Nói hay lắm, anh cứ như mấy ông già vậy."
Đại Hùng khua khua tay, lại rụt đầu vào: "Những việc tiếp theo anh đã gửi vào điện thoại của mọi người rồi, qua vài ngày nữa, công ty sẽ chuẩn bị cho ra mắt ca khúc Giáng sinh năm nay, đến ngày bấm máy anh sẽ đến đón mọi người."
Sau khi các cô đáp lời, lại nhìn đuôi xe khuất sau bóng đêm, mới bước vào đại sảnh.
Về đến ký túc xá, Biên Lê thả mình trên sofa, làm việc cả ngày, trang điểm, tập dượt, cộng với các buổi biểu diễn và phỏng vấn chính thức, cô bị xoay như chong chóng, bận rộn liên tục.
Nhưng đây mới là trạng thái bình thường, nếu như một ngày nào đó nó không xảy ra như vậy, cô sẽ cảm thấy không quen.
Không thể không nói, chế độ đãi ngộ của công ty thực sự tốt, lần này họ được cấp một căn hộ rộng lớn và một nửa gác xép nhỏ. Phòng của Nguyễn Tương Nghi và Biên Lê nằm đối diện chéo nhau, cũng coi như là cửa đối diện. Ứng Tuyết Lai vui vẻ và yên tĩnh nên tất nhiên sẽ chọn ở căn gác.
"Chị đi tắm trước đây." Nguyễn Tương nghi cầm cái gối ôm trên sofa, ấn lên mặt Biên Lê xoa xoa, rồi mới buông tay.
Biên Lê nằm được một lúc: "Không biết khi nào đồ ăn mới tới nơi."
Ứng Tuyết Lai bước đến gian bếp, từ trong tủ lạnh lấy một chai bia, mở ra uống một ngụm, "Hôm nay gọi món gì?"
Cô ấy có một khuôn mặt lạnh lùng, cổ thiên nga và sống lưng rất thẳng, trên người mang theo khí chất thần tiên. Nhìn từ bên cạnh, hàng mi dài cong vút đang rủ xuống.
Biên Lê nhìn cô chằm chằm một hồi, nhếch miệng cười, "Tương sốt Tiểu tiên tử lạnh lùng."
Ứng Tuyết Lai không nhịn được, trừng mắt nhìn cô, cầm chai bia đi tới, đẩy đẩy mông, "Nhích qua đó một chút."
Biện Lý bất đắc dĩ nhường chỗ ngồi, nhìn chằm chằm chai bia trong tay Ứng Tuyết Lai, "Bia lạnh, em muốn uống."
Giọng nói Ứng Tuyết Lai nhàn nhạt: "Lần trước em chỉ thử uống một ngụm, thấy khó nuốt, còn nói cả đời này nếu mà uống nữa thì em sẽ..."
Biên Lê thấy mờ mịt, cô có nói mấy lời này ư??
Cô ngập ngừng tiếp tục thăm dò: "Thì sẽ...?"
Ánh mắt Ứng Tuyết Lai đột nhiên trở nên rất chân thành: "Em có chắc chắn muốn chị tiếp tục không?"
Biên Lê hít một hơi vào trong lồng ngực, vẫn luôn cảm thấy những lời bản thân nói không phải lời hay ho gì.
Cô thích đồ ngọt, đoán chắc lúc đó cảm thấy bia có vị lạ.
Nhưng con người cũng thật kỳ diệu. Có rất nhiều thứ bạn đã từng thử nhưng cảm thấy chẳng hợp với ý mình vậy mà vẫn cố chấp trải qua lại lần nữa
Nói cho cùng, vẫn là khát vọng trong nội tâm quấy phá.
Chẳng qua cô cũng chỉ muốn làm mát cho dạ dày, bên ngoài gió lạnh đang thổi loạn nhưng nhiệt độ ấm áp trong phòng lại rất vừa phải.
Ngay lúc này, sự do dự của Biên Lê bị cắt ngang bởi hai tiếng "cốc cốc", đoán chừng là đồ ăn đã đến.
Đợi đến khi Biên Lê xách được túi to túi nhỏ đi vào, Nguyễn Tương Nghi cũng đã tắm xong, chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng.
"Hay là chúng ta ra ngoài ban công ăn đi, lần trước bị Đại Hùng bắt được em vẫn còn nhớ rõ mồn một." Biên Lê đề nghị.
Nguyễn Tương Nghi đi đến trước bàn ăn: "Thôi đi, có lần nào bắt được em mà không tha cho em? Mùi đồ ăn nồng như vậy em ăn ngoài ban công cũng không giấu được.
Biên Lê chớp chớp mắt: "Nhưng em gọi một phần thịt nướng nhỏ, loại phải nướng bằng bếp lò."
Nguyễn Tương Nghi sững sờ ngay tại chỗ: "Em được lắm Biên Tiểu Lê."
Ba cô gái mặc áo khoác dày, ngồi xổm trên ban công mở tiệc đồ nướng. Vì đi kèm với chất đốt là than sinh thái nên khói không nhiều lắm nhưng hương thơm đủ đậm bay khắp nơi.
Biên Lê vừa ăn ngấu nghiến vừa nói chuyện: "Đối diện nhà chúng ta hai ngày nay cũng có người mới chuyển đến, mọi người biết là ai không?"
Nguyễn Tương Nghi trầm ngâm: "Hình như có nghe Đại Hùng đề cập đến, người cùng công ty chúng ta."
Khu chung cư cao cấp này có một vị trí tốt, tính bảo mật cao, tiền thuê cũng xa xỉ. Vì vậy, nhiều nghệ sĩ của họ sống ở đây, công ty cũng chẳng tiếc gì thật.
Biện Lý ngẫm nghĩ, nhìn qua ban công tối om om, không khỏi cảm thán nói: "Nói thật là, loại căn hộ này, nếu như em nâng cao chân một chút, thì có thể trực tiếp nhảy sang nhà hàng xóm bên kia rồi."
Trong phòng ký túc xá có hai ban công, một ban công ở phòng khách, và một ban công ở phòng Biên Lê.
Ba người bọn họ nép trên ban công bên này của Biên Lê, liếc nhẹ cũng có thể nhìn thấy ban công nhà hàng xóm. Góc nhìn khéo hơn một chút, thậm chí còn có thể thấy cả đồ đạc bày trí trong căn phòng đối diện.
Nguyễn Tương Nghi nhanh chóng giải quyết xong một xiên que, hiếm khi nói chuyện linh tinh: "Này, đoán xem ai sẽ là người chuyển đến? Đến lúc đó có phải sẽ có tiệc tân gia chào mừng không?"
Ứng Tuyết Lai gõ ngón tay lên lon bia, "Biết nhau thì không sao, không biết thì mở tiệc tân gia kiểu gì?"
Nguyễn Tương Nghi đồng tình: "Cũng đúng, hy vọng là một người tốt tính, có thể hoà hợp, nếu không, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cũng thật khó xử."
Biên Lê nhịn một lúc, nhưng rồi vẫn nói ra, "Nói đến tính tình tốt… em vẫn là phải nói một điều, thực ra, đêm nay em đã lên nhầm xe."
Ứng Tuyết Lai cũng nhìn sang, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Không phải mọi người nói em chậm sao? Em từ bên trong chạy ra, sau đó nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu kiểu dáng giống hệt với chiếc của chúng ta, em liền chui vào."
Nói xong, Biên Lê tức giận gặm xiên thịt trong tay, nói tiếp: "Vậy mà lại không phải xe của chúng ta, người ngồi trên xe là Hạ Vân Tỉnh."
Nguyễn Tương Nghi nghe đến là thích thú, thúc giục cô nói: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Hai người không kiềm chế được say đắm nhìn nhau sao?"
Biên Lê khịt mũi một tiếng: "Được rồi, được rồi, thôi đi. Mặt anh ta cực kì khó coi, đuổi em ra ngoài một cách thô bạo."
Cô vừa dứt lời, ngọn đèn ở ban công đối diện sáng lên.
Một giọng nam trẻ trung bay theo gió trên ban công truyền đến.
"Lão đại, anh về rồi cũng không mở đèn trốn ở ban công làm gì, doạ quỷ à?"
Bóng tối đột ngột bừng sáng ở ban công đối diện lại với một câu thình lình thế này. Suy nghĩ Biên Lê bị gián đoạn, cô nheo mắt, vô thức ngước mắt lên nhìn sang.
Ở ban công bên kia, một bóng người mảnh khảnh đang đứng đó. Chống tay lên lan can ban công, lộ ra một nửa bên mặt dung mạo như ngọc.
Lúc này, anh hơi xoay người sang một bên, ánh mắt lướt qua ban công, không nghiêng không lệch, cùng ánh mắt của Biên Lê giao nhau trong không trung.