Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 48



Biên Lê suýt muốn tan chảy trong lòng anh, giữa lớp mù sương còn nhớ đến việc kháng cự, hai tay chống lên bả vai rộng lớn mạnh mẽ của anh, “Chẳng còn mấy phút nữa đâu… không được… em phải tắm.”

Cô bỗng nhớ ra cái đầu bị anh sờ vào.

Hạ Vân Tỉnh để ngoài tai, hơi thở nóng bóng in lên khóe miệng cô.

Còn chưa chính thức bắt đầu, Biên Lê đã bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, giữa cơn mơ mơ hồ hồ, thấp giọng đồng ý: “Vậy anh… vậy anh nhanh lên chút…”

“Không thể.” Hạ Vân Tỉnh hôn kín môi, trùm ngay lên trên đôi môi mềm mại của cô.

Biên Lê đập hai cái vào vai anh, phát ra tiếng lắp bắp, hoàn toàn từ bỏ việc chống cự lại.

Nhờ Hạ Vân Tỉnh, cô thực sự chiêm nghiệm được quá nhiều chuyện nổi dậy chống lại rồi.

Hai người che giấu tình cảm ở góc bí mật, nhưng lại bùng bùng cháy một ngọn lửa lớn, thành ánh sáng bập bùng trong đêm đen.

Đều là người trẻ tuổi nên chỉ cần nhiễm phải một ít tình yêu ban sơ, liền không màng tới thân mình lao vào trong đó, kiếm tìm hết lần này đến lần khác.

Chóp mũi Biên Lê tràn ngập mùi hương mát lạnh trên người Hạ Vân Tỉnh, cảm nhận được sự say đắm giữa nơi răng môi khăng khít mà anh cất giấu, chỉ cần thoáng tưởng tượng, cả người liền rơi vào vòng tròn luẩn quẩn kỳ quái.

Nếu là như thế, cũng không có gì là không tốt.

Cô nguyện cùng anh, cùng nhau chìm đắm.

Hôn xong, Hạ Vân Tỉnh ôm lấy cô, quấn quýt cô không muốn rời.

Cái đầu nhỏ nhỏ của Biên Lê tựa vào vai anh: “Được rồi, giờ em cảm thấy hoàn toàn không thể tắm sạch được rồi.”

Hạ Vân Tỉnh vỗ vỗ vai cô, tỏ ý xoa dịu: “Không sao, anh từng trao đổi với tổ chương trình, thêm chút thời gian, bọn họ không khắt khe thế đâu.”

Hai mắt Biên Lê ngấn nước, được Hạ Vân Tỉnh ôm nên mũi chân cách mặt đất một chút, giờ đang uể oải khẽ tựa lên vai anh. Tự Hạ Vân Tỉnh đòi lấy lợi cho mình, bây giờ giọng điệu lại rất mực đứng đắn.

Cô hừ hừ hai tiếng, hưởng thụ sự thân mật giữa đôi bên.

“Anh cho rằng mình là người đầu tư cái chương trình này đấy à, còn trao đổi, em tìm đại được một khoảng thời gian, nếu rảnh thì em quay về tắm rửa. Nếu như không rảnh…thật ra thì vẫn ổn, quần áo bên trong của em không bẩn.”

Lời này cô nói không sai.

Mặc quần áo làm nông xuống rộng chính là vì tránh bẩn, giờ cởi quần áo dính bùn lầy ra bên trong vẫn sạch sẽ.

Mọi thứ đều hoàn hảo nguyên vẹn.

Trừ cái cô bị Hạ Vân Tỉnh vỗ, đầu dính đầy mùi bùn đất.

Thế mà anh còn có thể không chút để ý mà ôm.

Còn muốn ghé vào cạnh đầu cô, cọ bừa cọ bãi ở hõm cổ cô.

“Nhắc đến đây, đều tại anh, anh nhìn đầu em xem.” Biên Lê bừng giận, từ trong ngực anh giãy ra, đầu ngón tay chỉ tóc mình, dáng vẻ tính sổ vụ này.

Hạ Vân Tỉnh giờ đây đang thỏa mãn lại cũng không muốn so đo nhiều với cô nàng.

Anh vỗ đầu cô, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại vui vẻ: “Tại cái gì? Anh đâu có chê.”

Vừa nói, anh vừa vỗ thêm hai cái nữa.

Biên Lê tránh nhưng không được, rồi giơ chân lên đá nhẹ vào chân anh một cái.

“Được rồi dọn dẹp dọn dẹp, chúng mình ra ngoài đi, nhớ, phải tách riêng đi trước đi sau ra.”

Hạ Vân Tỉnh không nhúc nhích tí nào, để kệ cô đẩy: “Không sao, em tiếp tục tắm đi, anh đi nói.”

Biên Lê dở khóc dở cười, không hiểu sao anh cố chấp vậy.

Cô đang định khuyên thì tiếng kéo lê truyền tới từ cầu thang gỗ, xuyên dọc qua sàn nhà truyền tới. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, sau đấy không hề sai lệch mà dừng ngay lại trước rèm.

Giọng đàn ông lộ vẻ nghi vấn.

“Hạ Vân Tỉnh, anh còn ở bên trong không?”

Biên Lê nín thở, siết chặt tay Hạ Vân Tỉnh.

“Ừ.” Anh nắm ngược lại tay Biên Lê, nói nhỏ.

Người đàn ông kia lắng nghe, mang máng thấy dường như không có tiếng nước, kiên trì gạn hỏi.

“Anh sắp xong chưa? Vừa nãy tôi ở phía dưới cho vịt ăn không cẩn thận giẫm lên chút vật bẩn, muốn gột rửa một tý, nhanh lắm, không đến một phút đâu.”

Người đàn ông thấy Hạ Vân Tỉnh không trả lời lại, cũng hiểu sơ về tính cách của anh, bèn lại nói thêm một câu.

“Cậu còn đang tắm, thì tôi đứng ở ngoài đợi vậy. Ban nãy nhân viên công tác còn hỏi anh đấy.”

Nghe thấy người đàn ông nói muốn chờ ở đây, Biên Lê vô thức bóp chặt Hạ Vân Tỉnh một cái.

Ở bên ngoài có người ở lỳ như vậy, Biên Lê bây giờ không muốn tắm nữa, muốn đi ra ngoài, cũng chẳng có cơ hội nữa.

Hạ Vân Tỉnh mất cảnh giác bị bóp, cái mũi rên một tiếng không nặng không nhẹ.

Người đàn ông kia hiển nhiên cũng nghe thấy, hỏi thẳng: “Cậu sao thế?”

“Tôi đang gặp chút rắc rối, cậu đi hỏi tổ chương trình xem, có thể cho thêm chút thời gian không, nhân nhượng một tý.”

Hạ Vân Tỉnh mồm thì nói thế, nhưng tay thì giơ lên, vuốt má Biên Lê.

“Hả, thế này không ổn cho lắm nhỉ?” Người đàn ông hình như không mấy hài lòng, nhưng còn biết phận, cảm thấy Hạ Vân Tỉnh quả thực gặp chút chuyện rắc rối, vẫn thực sự nghe lời đi hỏi.

Biên Lê không tỏ ra yếu kém sờ so;ạng lại: “Anh nói ai là rắc rối hở?”

“Nói em đấy, rắc rối nhỏ.” Hạ Vân Tỉnh để quần áo làm nông của cô sang một bên, để cho cô một góc nhỏ.

“Được rồi, mau tắm đi.” Hạ Vân Tỉnh nhắc cô.

“Không phải đã nhờ người đi rồi ư?” Biên Lê sững người, có hơi ngây ra, sao còn thật sự bắt người ta tắm rồi: “Bây giờ em nên ra ngoài ngay, vả lại, tổ chương trình chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.” 

Nói rồi cái vòng eo con mèo của cô muốn lẩn đi, chuẩn bị tự tìm cơ hội.

Hạ Vân Tỉnh nhìn hành động của cô, một bên lông mày nhướng lên: “Em không tắm nữa?”

“Em không thể tắm là vì ai hả!” Biên Lê tức giận, nếu không phải là anh đột nhiên lao vào. Cô đã sớm tắm xong rồi, gội đầu tùy thích, tiện thể tóc còn có thể sấy được nửa rồi.

Với lại…

Nhìn cái dáng điệu này của Hạ Vân Tỉnh… như vẻ muốn chắn ở đây, tận mắt nhìn cô tắm rửa vậy.

Biên Lê vừa định mở rèm ra, thì người con trai kia đã nhanh chóng quay về.

“Hạ Vân Tỉnh, tôi giúp cậu hỏi rồi, thầy Khai Thiệu bảo là cái hẹn thời gian thật ra chỉ là tiện miệng nói thôi, tắm thêm lúc không sao cả, đừng muộn quá là được, đến lúc tập hợp còn quay phân cảnh, động tác cậu nhanh lên chút, tôi còn muốn vội gột rửa tý.”

Nói là tập trung, thực ra là mọi người cùng nói chuyện trong phòng khách. Vợ chồng thầy Khai Thiệu ngâm chút trà hoa quả tự làm, coi như là làm món ngọt trước cơm tối. nói mấy chuyện linh tinh thoải mái.

Hạ Vân Tỉnh “ừ” một tiếng, rồi nói câu cảm ơn.

Thật ra anh đã sớm rõ hoạt động của kịch bản, mới có thể không kiêng nể gì như thế.

Chỉ là bây giờ, người con trai bên ngoài rèm như ngồi yên chỗ, chối không đi.

Hạ Vân Tỉnh quay người về phía Biên Lê, đột nhiên mỉm cười, dùng khẩu ngữ nói một câu: “Thế còn tắm không?”

Ngữ điệu vô tội làm sao.

Anh ở trong này, chẳng qua chỉ cách đó vài bước, nếu tắm thì không nghi ngờ gì nữa chính là tắm trước mặt Hạ Vân Tỉnh. Cô ngốc ư?!

Ngực Biên Lê nổi lên một trận lửa nóng, sao cũng không đồng ý, ầm ĩ lên thì bất tiện.

Hạ Vân Tỉnh biết mấu chốt và ý nghĩ của cô, cất giọng nói với phía bên ngoài: “Tôi xong sẽ đi tìm cậu, cho tôi mấy phút, cậu về phòng khách trước đi.”

Người con trai do dự một lát, hiểu ý của anh, cũng không ở lại canh giữ nữa.

Trước khi đi còn dặn dò: “Nhớ nhanh lên đấy.”

Chờ người đi rồi, Hạ Vân Tỉnh hơi dựa lên bên tường khoanh hai tay vào, dáng vẻ cực kỳ biếng nhác: “Nghe thấy chưa, để em nhanh lên.”

Biên Lê đẩy anh: “Nhanh thì nhanh… nhưng anh đi ra đi.” 

Tắm thì tắm, nếu thời gian còn dư dả, vậy thì cô không khách khí.

Hạ Vân Tỉnh nhướng mày, nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu ta cho rằng người trong phòng tắm là anh. Em để anh ra ngoài trước, cậu ta chỉ cho rằng bên trong không có ai, đụng phải em đang tắm thì làm sao?”

Người khác dù có nheo mắt thấy một phân một hào nào, anh chỉ nghĩ thôi đã muốn nổi điên rồi.

Biên Lê bị lời của Hạ Vân Tỉnh làm cho sững sờ, những cuối cùng vẫn giữ được tỉnh tảo: “Thế thì không tắm nữa, chúng ta cùng ra ngoài.”

Lại nói coi như là có ai trông Hạ Vân Tỉnh không hề tắm, thì anh có thể giải thích đơn giản rằng trong rèm vẫn còn người chẳng phải là được rồi ư.

Chuyện rõ đơn giản. Nhưng Hạ Vân Tỉnh vẫn tóm mãi không tha.

Biên Lê không muốn xoắn xuýt giữa việc tắm hay không tắm, cô chỉ muốn nhanh chóng ra ngoài.

Dù sao buổi tối trước khi ngủ sẽ có nhiều thời gian tắm rửa, cô vừa ngửi mình xong, còn hương giữ thơm trong veo, có thể lưu đến tối.

Giọng điệu của cô tự nhiên như vậy, trực tiếp thốt ra, đôi mắt đen sáng loáng của Hạ Vân Tỉnh chớp chớp.

“Vậy thế này.” Hạ Vân Tỉnh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, giọng điệu tự nhiên vô cùng: “Anh giúp em tắm.”

Biên Lê:”…”

Lúc hai người thong dong đến muộn, thầy Khai Thiệu đang xuôi theo vần nhịp của bài hát, khe khẽ ngâm ca.

Một đám người ngồi vây quanh phòng khách, đủ loại tư thế ngồi tựa lên trên gối ôm, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Có mùi thơm của thức ăn thoang thoảng bay đến, cực kỳ hấp dẫn.

Cuối cùng hai người lấp luôn hai chỗ trống cạnh góc, coi như là người đến đông đủ rồi.

Thầy Khai Thiệu thấy hai người đã đến đông đủ, ngừng ngâm nga nhịp điệu lại. Chân tịch ở một bên đệm đàn cho người ta cũng dừng lại theo. Im lặng ngồi ở một bên, khá là có cảm giác giây phút yên tĩnh.

Thầy Khai Thiệu trêu ghẹo hai người: “Hai đứa lâu như thế, không biết còn cho rằng hai đứa là dềnh dàng tắm đấy.”

Nói rồi ông lắc đầu: “Bây giờ bé con thích sạch sẽ, đây là chuyện tốt nha.”

Mặt Biên Lê ửng đỏ, sau khi lên tiếng chào hỏi, đến ngồi xuống thì nhìn không chớp mắt, mắt cứ chằm chằm nhìn trên bàn trà.

Hạ Vân Tỉnh ngồi cạnh Biên Lê, phần còn lại của ánh sáng đều chiếu lên trên lọn tóc hơi ẩm ướt của cô. Tóc của cô gái nhỏ chỉ mới khô có nửa, đã vội vàng muốn đi xuống, ngăn cũng không ngăn được.

Biên Lê cảm nhận được cái nhìn của Hạ Vân Tỉnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giả bộ như chẳng thấy gì.

Vừa nãy Hạ Vân Tỉnh nói như thế, cô thiếu chút nữa không nghẹn nổi, tự mình khiến mình nghẹn chết. 

Còn tốt là, cả hai cò cưa chống đỡ một phen, vẫn để Hạ Vân Tỉnh trót lọt.

Anh không bằng lòng đi ra.

Kết quả của việc thỏa hiệp chính là Biên Lê chỉ gội đầu, dù sao thì tóc cô đã lấm lem dính đầy bùn đất.

Vẫn nhớ cái gã này cực kỳ không biết xấu hổ.

Một mặt ra dáng vẻ đường hoàng chính nhân quân tử: “Em đang nghĩ lung tung gì đấy? Anh giúp em gội đầu mà thôi.”

Nói xong Hạ Vân Tỉnh tự mình ra tay, để cô ngồi trên băng ghế nhỏ duỗi đầu, ngoan ngoãn để mặc anh gội toàn bộ.

Khai sư mẫu lầm cơm rất lâu, mọi người ở đây ngồi cả buổi, vẫn chưa bắt đầu ăn cơm.

Mới nãy mọi người đề nghĩ đi hỗ trợ, nhưng đều bị Khai sư mẫu nghiêm khắc ép quay về. Bà nấu ăn thích tự thân tự lực, không thích người khác đi theo giúp đỡ.

Khai Thiệu tận dụng thời gian trống, bèn đề nghị mọi người thay phiên nhau trổ tài.

Đám idol bọn họ nóng ruột muốn thử sức, thể hiện tài năng là điểm mạnh của bọn họ, dù là làm một chút tài nghệ thu hút khán giả, có là bán nghệ tăng thêm ít fan hâm mộ, thì cũng được.

Bởi vậy, mọi người đều giả vờ từ chối, nhưng thật ra thể hiện cực kỳ nhiệt tình.

Chân Tịch tận dụng hết tất cả mọi thứ, rõ còn mang theo một cây đàn vĩ cầm đến. Cô ta giải thích bảo là mình rất yêu âm nhạc, cây vĩ cầm này đã theo cô làm bạn nhiều năm, không mang theo người thì không quen.

Sau đó cô ta cầm cây vĩ cầm ấy, đánh một khúc du dương.

Chơi xong, còn cố ý nhìn xung quanh toàn trường quay, tỏ rằng ý không ở trong lời(*).

(*) Nguyên văn_醉翁之意不在酒: có biểu đạt việc ý của người không nằm ở rượu mà còn có ý khác.

Sau khi cô ta chơi xong, dáng vẻ tươi cười của khóe miệng cong lên một vòng cung hoàn mỹ, ánh mắt nhắm chính xác nhìn chằm chằm Hạ Vân Tỉnh: “Nghe nói tiền bối Vân Tỉnh thông hiểu mọi nhạc cụ, không biết là hôm nay có thể dùng đàn vĩ cầm vì chúng tôi và thầy Khai tấu một khúc không?”

Chiêu này của Chân Tịch dùng vô cùng tốt, dùng kính ngữ coi như là khéo léo, còn lôi thẳng thầy Khai lên.

Nói trắng ra là, cho cái bậc thềm này của Hạ Vân Tỉnh có chút khó xuống.

Nhưng Hạ Vân Tỉnh là ai chứ, nổi danh trong giới là kiêu ngạo, cũng quen với như này. Chân Tịch nói xong, ngay cả mí mắt anh cũng lười nâng lên, có lẽ cũng không thèm nghe.

Sự chú ý của anh dồn hết sang một bên, trông thấy đầu Biên Lê ngồi bên cạnh cúi xuống ngày càng thấp, mắt càng lúc càng thẳng.

Hạ Vân Tỉnh trở tay đặt lên trên bàn, đốt ngón tay ở trên mặt bàn gõ nhè nhẹ: “Em nhìn cái gì mà chăm chú vậy?”

Nói rồi anh duỗi tay dài ra, dễ dàng cầm lấy lọ kẹo dẻo từ chỗ xa tới: “Muốn ăn cái này?”

Biên Lê mất cảnh giác bị gọi đến ở ngay trước mặt mọi người, hơi ngẩn người, mới nãy cô nhìn chằm chằm cái lọ kẹo này đã lâu, nhưng không với tay tới được.

Đây là kẹo dẻo sư mẫu Khai tự làm, mỗi khách đến đều có thể ăn. Nhưng các nghệ sĩ nữ đến thì sợ béo, còn nam nghệ sĩ thì không mặn mà gì với đồ ngọt, dần dà cái lọ kẹo dẻo này liền trở thành vật trang trí.

Hạ Vân Tỉnh quá quen với phản ứng của Biên Lê. Sau đấy anh ngẩng đầu lên, nói với thầy Khai Thiệu: “Thầy Khai, em với Biên Lê cũng hợp tác biểu diễn một phen.”

Thầy Khai Thiệu vẫn giữ nguyên bộ dạng nhàn rỗi, đối với đám trẻ con này ông không có cảm giác gì, bèn coi như là giúp tuyên truyền, chứ không hăng hái gì cho cam. Nhưng giờ nghe Hạ Vân Tỉnh nói xong, lập tức thấy hứng thú: “Hợp tác thế nào, cậu nói đi?”

Nói đến đây, ông khá tò mò về tài nghệ của cô con gái nuôi của mình.

Hạ Vân Tỉnh mở lọ kẹo dẻo kia ra, đầu ngón tay thon dài lấy một viên, đặt ở trước môi Biên Lê: “Rất đơn giản, mỗi lần Biên Lê ăn một viên thì đoán thử mùi vị.”

Biên Lê: …

Thầy Khai Thiệu: …

Nhân viên:...

Ờ, đúng là đơn giản ghê.