Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 7



Thời gian chuẩn bị cho album mới kéo dài tới gần ba tuần, phần sân khấu đã bắt đầu có hiệu quả. Nhưng vẫn cần tăng thêm giờ luyện tập nữa, khoảng thời gian trước khi debut, ba cô gái còn phải luyện tập, chuẩn bị ròng rã gần nửa năm liền.

Mà trái lại từ sau khi debut, thời gian càng trôi, thông báo lại càng nhiều, các cô lại càng không thể ghét bỏ thời gian tập nhảy với luyện thanh được. Kiểu kỹ năng cơ bản này, một khi buông thả sẽ bị thụt lùi đi, có thể nắm chắc được tương lai của idol như thế nào, còn phụ thuộc vào quyết tâm của bản thân ra sao nữa.

Album lần này của Gemini cũng coi như là kết quả thử nghiệm nhân khí qua một năm của công ty đối với các cô. Nếu ký hợp đồng, thì cũng phải nhìn vào giá trị tin tức cộng với lợi nhuận có thể mang lại được, công ty không hơi đâu làm chuyện vô công rỗi nghề cả, hơn nữa cũng cần phải dựa vào giá trị nhân khí để cân nhắc, xác định kế hoạch trong năm tới nữa.

Mấy ngày nay Biên Lê mải tập luyện, livestream quảng bá cũng phải chuyển sang tạm dừng lại, thật tình là cô không thể đào đâu ra gần một giờ đồng hồ livestream được nữa, chỉ có thể tạm thời gác nó lại.

Mà đúng là vì cô không còn xuất hiện lại, nên một số fan hâm mộ còn kêu gào thương nhớ. Vài người dùng có tích V trên weibo xem video livestream của cô trên kênh gấu mèo cũng lũ lượt share bài đề cử đến fan của họ.

Sự thật chứng minh rằng, đề cử trên weibo của nhiều Blogger khá là hiệu quả, ở công ty Biên Lê gặp được vài tiền bối, thường thì là bị tóm được, mà một khi bắt được là họ lôi cô ra hỏi chuyện đông chuyện tây, tiện thể hỏi thăm luôn cả suy nghĩ của cái vị livestream, idol mới nổi trong giới kia.

Biên Lê bị hỏi rất nhiều, phản xạ cũng nhanh nhạy hơn. Mà cái kiểu tình trạng này còn kéo dài đến tận giờ ăn trưa của cô.

Công ty giải trí Nhất Thiên là một trong những sản nghiệp của Thẩm gia, là công ty môi giới lớn nhất trong ngành giải trí, số lượng nhân viên mà công ty tuyển dụng đương nhiên chẳng cần phải đề cập đến. Công ty có tiền lại có quyền, đãi ngộ đối với nhân viên dĩ nhiên là tốt rồi.

Công ty không những có lương thưởng hậu hĩnh, mà còn chuẩn bị cho nhân viên hẳn một nhà ăn mà nơi đó gần như có thể nhìn thấy hết quang cảnh của thành phố. Mà các viên chức và nhân viên bình thường có phúc lợi này, thì tất nhiên các nghệ sĩ cũng có. Ở một góc độ nào đó, nghệ sĩ cũng là một phần của nhân viên.

Vì mùi vị khá ổn, nên có rất nhiều nghệ sĩ giải quyết bữa trưa ở ngay nhà ăn, ba người bọn họ cũng không ngoại lệ.

Biên Lê quẹt thẻ nghệ sĩ của nhóm trưởng, không dám lấy quá nhiều, nhanh chóng quay về, cô chỉ chọn vài món đơn giản, rồi ngồi ăn với các chị của cô.

Trong nhà ăn vô cùng náo nhiệt, không chỉ có nhân viên, mà còn có vài minh tinh đã ra mắt với mấy thực tập sinh chưa debut. Trên màn hình lớn ở cửa, cứ phát đi phát lại tất cả tác phẩm của nghệ sĩ dưới trướng công ty Nhất Thiên.

Không thể không bàn đến rằng tính gắn kết của công ty thật sự rất mạnh, ngoài một một vài cạnh tranh ra thì ít nhất những ngày bình thường, mọi người đều vô cùng nhiệt tình.

Nhân duyên của Biên Lê cực kỳ tốt, trên đường cô tới đây, tay thì cầm cả một đĩa cơm, cũng không đỡ nổi vài lời thăm hỏi tận tình của mọi người, thậm chí có người còn mời cô cùng livestream với nhau.

Vì là thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhóm nên Nguyễn Tương Nghi và Ứng Tuyết Lai luôn coi cô như em gái, đ fan ở ngoài thì cưng cô như con, yêu thương như con trời vậy.

Còn ở công ty, Biên Lê hay qua lại chị chị em em, xét ở một mức độ nào đó mà nói, cô cũng coi như là “sát gái” của Nhất Thiên.

Nghe được mấy lời tổng kết của Nguyễn Tương Nghi về cô, Biên Lê bị nghẹn một cái.

“Chị, chị nói thế giống kiểu em với đàn ông là y như nhau vậy.”

Nguyễn Tương Nghi liếc cô: “Tự em cần thay đổi góc độ nam tính, chị cũng không ngăn em được.”

“…”

“Cơ mà em thật sự nghĩ sai rồi, cái chị nói là ‘sát gái’, đúng là không sai tẹo nào mà, chẳng phải công ty vẫn còn có ‘sát gái” chính thức sao, ở ngay sau em đấy.”

Biên Lê vô thức quay lại nhìn đám người đông đúc.

“Cái gì chứ…” Biên Lê quay người lại lầm bầm.

Ứng Tuyết Lê cũng quay đầu lại nhìn theo, nhắc cô: “Trên màn hình lớn ấy.”

Biên Lê lại quay lại nhìn, gương mặt vô cùng ưu việt của Hạ Vân Tỉnh đang xuất hiện trên màn hình lớn. Cô ngửa đầu lên nhìn, cứ nhìn thế một hồi, rồi lại quay đầu lại hỏi hai người kia: “Sát gái thì em có thể hiểu được, nhưng tại sao lại ở trong công ty?”

Nguyễn Tương Nghi cười mờ ám: “Tất nhiên là người để yêu thương nhung nhớ rồi, anh ta nổi tiếng như vậy, nếu dính vào chắc chắn sẽ trở thành chuyện đó, trong công ty có nhiều thực tập sinh chưa debut đều thích chặn anh ta ở hành lang đấy.”

“Còn có chuyện như thế ư? Quản lý của anh ta không quan tâm à?”

“Không cần đến quản lý của anh ta quản, mấy cái đấy anh ta đều không đáp lại, chứ đừng nói gì đến việc dây dưa vào đấy. Có điều anh ta trông vô cùng lạnh lùng, không có gì đáng ngạc nhiên với chị cả.”

Lạnh lùng…

Biên Lê nheo mắt, như đang suy tư điều gì.

“Nguyễn Nguyễn, chị cũng không phải là người trong cuộc, sao lại rõ như lòng bàn tay thế?” Biên Lê chọc chọc cái bông cải xanh, lực chú ý dồn hết lên trên kia, quả nhiên cô vẫn thích những thứ thiên ngọt hơn, đợi đến khi hoàn thành xong sân khấu ca nhạc, cô nhất định phải chén thêm vài miếng sườn xào chua ngọt.

“Công ty đều truyền ra như thế mà.” Nguyễn Tương Nghi nhún nhún vai, “Chuyện bát quái mà, đi nghe ngóng chút thôi.”

“Thế nên chị đặt cho em cái biệt danh ‘sát gái’ như thế à?” Biên Lê hừ hừ hai tiếng.

“Sao hả, cái đó rất hợp với em mà.”

“Nhưng em chỉ muốn làm áo bông nhỏ của các chị em thôi.” Biên Lê ngây ngô cười hai tiếng, rồi nhanh chóng gắp bông cải sang sang ngay đĩa của Nguyễn Tương Nghi.

Nguyễn Tương Nghi im lặng hai giây, trực tiếp dỗi cô: “Có giỏi thì em đừng có lấy, lấy rồi lại không ăn.”

“Nhìn đầy đầy như thế, em không thích nổi.”

Bên bàn cơm nhốn nháo bên này, Biên Lê còn đang đấu võ mồm với Nguyễn Tương Nghi, thì chợt chỗ bên cạnh có người ngồi xuống.

Biên Lê cảm nhận được cái hơi thở khác thường này, cô vô thức liếc mắt nhìn dang, đối phương nhìn cô cười cười, khóe miệng kéo lên một vòng cong cực kỳ sáng lạn.

“Anh Ninh?” cô nhìn một chốc rồi mới thốt lên.

“Mới bao lâu không gặp thôi, em đã không nhận ra anh rồi à?” Ninh Tiết Sơ tùy tiện ngồi bịch xuống.

Mí mắt Biên Lê giật giật, nhìn người mới tới.

Quả nhiên, theo tới còn có Hạ Vân Tỉnh với Hà Hú Dĩ.

Đây là bàn sáu chỗ, Nguyễn Tương Nghi với Ứng Tuyết Lai ngồi đối diện nhau, Biên Lê lại ngồi cạnh Ứng Tuyết Lai, nên phía đối diện không có ai ngồi cả.

Hà Hú Dĩ chân dài bước tới ngồi cạnh Nguyễn Tương Nghi, cũng ngồi ngay đối diện với…Biên Lê.

Hạ Vân Tỉnh lười tranh chỗ với người khác, nên ung dung ngồi đó, anh cũng lười biếng ngồi bên cạnh Hà Hú Dĩ luôn. Sau khi chào hỏi nhau xong, nhất thời toàn bộ bàn ăn chìm vào một bầu không khí kỳ quặc. Đám đông xung quanh ồn ào, mà ở chỗ này như bị thi phép, hệt như cái vòng tròn kỳ lạ.

Biên Lê không quan tâm lắm, cứ im lặng cúi đầu, tiếp tục cầm dĩa chọc chọc vào đĩa salad.

“Phì Phì, sao em lại ăn vậy? Nhiều rau như thế mà em có thể nuốt được à?” Nguyễn Tương Nghi liếc nhìn đống đồ xanh lè trên đĩa thức ăn của cô, nhíu mày hỏi.

Biên Lê lúc này mới ngẩng đầu lên, thành thật nói: “Nuốt không trôi, nhưng sắp comeback rồi, phải giảm cân.”

Nói rồi cô tò mò nhìn sang đĩa cơm của ba anh chàng, đều là đồ ăn rất bình thường.

“Xem em ở livestream ăn như thế, mà bây giờ lại ở đây ăn rau, anh thật chẳng hiểu nổi mấy cô gái như các em mà.”

Anh ta cũng xem livestream của mình, Biên Lê có hơi ngạc nhiên. Nhưng cái tâm tình này cũng biến mất nhanh, sự chú ý của cô chỉ tập trung vào mấy lời anh ta nói.

Biên Lê hiếm khi có được khí thế cứng rắn, thẳng thừng trả lời: “Anh Ninh, cái này anh không hiểu rồi, bây giờ giảm béo tất nhiên là vì để tương lại đẹp hơn, trà sữa, quả ướp lạnh, ô mai, kẹo ngọt, bánh ngọt sữa dừa đông lạnh, những thứ này đều không thể thiếu.”

Con bé này được, nói y như đáp đối ấy. 

Ninh Tiết Sơ nhìn cái điệu bộ thuộc như lòng bàn tay của cô, hiếm khi không phản bác lại.

Nguyễn Tương Nghi thừa dịp chen ngang vào, mày liễu nhăn nhó: “Ninh Tiết Sơ, tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy! Thù bắt nạt cũ của Phì Phì thì tính sao hử!”

Trước đây, hai người lần lượt thay mặt cho nhóm tham gia sân khấu ngôi sao của chương trình gameshow, lúc ấy âm thầm đâm chọc nhau không ít, ghét cay ghét đắng nhau.

Đè nén lâu thế rồi, hôm nay bị mắng như vậy, Ninh Tiết Sơ đang định trả treo lại thì bỗng thấy ánh mắt lạnh lùng của Hà Hú Dĩ đang ngồi chéo bên kia, lập tức ngậm ngay miệng lại.

“Em… chịu uất ức rồi, anh thật sự không có ý đó… anh thấy đúng không lão đại?” Nói rồi, 

Ninh Tiết Sơ nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh xin giúp đỡ, như nắm được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Vẻ mặt Hạ Vân Tỉnh bình thản, hai tay tùy ý đặt ở trên bàn, một tay cầm đũa, chậm rãi ăn. Đôi mắt anh hơi nheo lại, vẫn cái vẻ không đếm xỉa gì tới, như thể chẳng nghe thấy cái gì cả, cách biệt với mọi thứ bên ngoài.

Ninh Tiết Sơ không được để ý tới, khổ sở chẳng nói nên lời.

Biên Lê bỗng dưng cười rộ lên: “Anh Ninh, anh nên ăn đi, cơm của anh sắp nguội đến nơi rồi kìa.”

Trên bàn cơm có duy nhất một cô gái nhỏ chịu an ủi anh ta, Ninh Tiết Sơ nhìn Biên Lê, hai mắt tràn đầy xúc động. 

Cơ mà Biên Lê không cho anh ta cơ hội bày tỏ ơn nghĩa, cô vội tránh mặt anh ta, đứng dậy khỏi chỗ, đẩy ghế ra rồi đi về phía khu ăn uống: “Mọi người ăn tiếp đi nha, em đi lấy ít khoai lang tím nghiền.”

So với khoai tây nghiền vị kem sữa ở nhà ăn thì Biên Lê thích mùi vị của khoai lang tím nghiền hơn. Một phần ăn có mỗi tí, hoàn toàn không đủ chút nào.

Lúc Biên Lê đi ngang khu đồ ăn nhẹ, lướt qua một cái máy làm kem tự phục vụ. Bên ngoài thoáng sơn một lớp sơn sáng bóng, còn dán thêm mấy hình nhân vật hoạt hình đáng yêu, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong toàn bộ như đang đánh tiếng đến cô.

Biên Lê cứ liếc nhìn nhiều như thế, nhất thời cứ đứng im luôn. Cả người đứng trước máy làm kem, chần chừ mãi không đi. Nhìn chằm chằm nó cả nửa ngày, trong đầu cô cũng nảy ra cuộc giao tranh giằng co.

“Muốn ăn thì cứ ăn đi.” Giọng nói rắn rỏi vang lên ngay sau đầu cô, Biên Lê còn chưa kịp quay người lại, Hạ Vân Tỉnh đã đi đến bên cạnh cô, đứng song song với cô.

“Thật ra thì… tôi cũng không phải rất muốn ăn lắm.” Biên Lê khẽ ho nhẹ hai tiếng.

Cô lại tìm cho mình một cái cớ chính đáng. Không giống như đồ ăn tự lấy, máy làm kem yêu cầu thẻ nhân viên, mà hôm nay ba cô đều dùng thẻ của Nguyễn Tương Nghi nên tất nhiên là cô không mang thẻ theo.

Biên Lê có muốn ăn, cũng không ăn được.

Thân hình Hạ Vân Tỉnh cao ráo, nghe thế khẽ nhướng mày, cúi đầu nhìn cô từ trên xuống dưới: “Thật sự không muốn ăn?”

Biên Lê do dự gật đầu, rồi hào phóng nhường chỗ lại cho anh: “Tiền bối, anh muốn ăn thì cứ ăn đi, tôi không cản anh đâu.”

Hạ Vân Tỉnh không hỏi thêm nữa, chỉ bảo ngắn gọn với cô: “Đợi chút.”

“Hả?”

Biên Lê trố mắt há hốc miệng, nhìn Hạ Vân Tỉnh thoải mái dùng hai ngón tay kẹp lấy cái thẻ, quẹt lên trên cái máy “bíp” một tiếng. Trái tim cô như cũng bị âm thanh khẽ khàng vang lên này nhẹ nhàng nắm chặt lấy, mờ mịt khó hiểu, không biết là vì sao.

Nửa khuôn mặt của Hạ Vân Tỉnh tạo thành một đường cong sắc nét, đẹp đến kinh hồn. Nhưng mà một người đàn ông cao lớn như thế lại đứng trước máy làm kem màu hồng phấn, trông kiểu gì cũng thấy lạc lõng không hợp tí nào.

Hạ Vân Tỉnh khẽ di chuyển, bàn tay thon dài của anh cầm một thứ trông giống như cái bọc đi về phía cái máy.

Không lâu sau, Biên Lê nhìn người đàn ông quay lại, vẻ mặt hờ hững. Hạ Vân Tỉnh cầm trên tay một cái que kem ốc quế nhỏ, đưa tới trước mặt cô. Cây kem ốc quế dễ thương trắng như tuyết, kem được phủ đầy phía trên, thoang thoảng hương thơm của sữa tươi.

Bỗng Biên Lê nhìn xuống, ánh mắt chạm đến đôi bàn tay đang cầm cây kem ốc quế kia, khớp xương rõ ràng, chỗ xương cổ tay gầy gầy đang phập phồng, đường nét vô cùng gọn gàng.

Sau đó là giọng nói bình thản của anh vang lên: 

“Cầm lấy ăn đi.”