Ngọt Như Mật

Chương 49: Sữa hai lớp hoa hồng anh đào*



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Bụng Bự

*Một món tráng miệng của Hồng Kông, được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường. (双皮奶)

- ---------

 Khai giảng năm học mới, Mễ Đường không đến trường học, tất cả mọi người truyền tin nhau là Mễ Đường chuyển trường, nhưng không có tin chính xác cho đến tận khi Liễu Tiếu Nhan vào lớp nói chuyện này thì mọi người mới biết được Mễ Đường thực sự chuyển về Bắc Kinh rồi.

"Các cậu nói xem, có phải vì Lộ Lâm nên Mễ Đường mới chuyển trường không?"

"Chắc đúng rồi, nếu không thì sao lại phải đi?"

"Cha Lộ Lâm với cha Mễ Đường đều bị gọi tới đúng không?"

"Đúng vậy, hình như hai phụ huynh đã gặp nhau rồi không đồng ý cho hai người bên nhau, kiên quyết chia rẽ bọn họ, nên Mễ Đường mới chuyển trường."

"Còn nghe nói là Mễ Đường phải ra nước ngoài."

"Cậu nghe ai nói?"

"À, tin vỉa hè, ha ha ha..."

"Thế hai người họ thật sự chia tay rồi à?"

"Ai biết được, không chia tay thì cũng phải yêu xa, mà cuối cấp học tập căng thẳng như vậy, sau này lên đại học chắc cũng sẽ chia tay thôi."

Lúc đầu đang nói tới chuyện Mễ Đường, không biết về sau câu chuyện sao lại chuyển sang anh trai của Mễ Đường.

"Hôm trước các cậu có nhìn thấy người đàn ông đi cùng cha của Mễ Đường không? Bây giờ mình vẫn nhớ còn chụp ảnh đấy, giá trị nhan sắc đẹp như tiên luôn ý, đúng là người một nhà có khác, cả nhà ai cũng đẹp như tiên ý."

"Cho mình xem nào, lúc đấy mình chưa kịp nhìn chỉ nghe nói cực kỳ đẹp trai."

...

Cả một ngày hôm nay, mọi người đều buôn chuyện không ngừng, Diệp Hàm cũng nghe thấy một ít lời đồn, cho nên không nhịn được hỏi Lộ Lâm và Mễ Đường ra sao.

Lộ Lâm chưa bao giờ nói chuyện của Mễ Đường, cho dù mọi người đều biết mối quan hệ của hai người, ra sức tra tấn ép hỏi trong ký túc xá nhưng anh cũng không nói một câu, Diệp Hàm cũng không mong đợi anh trả lời, nhưng miệng vừa hỏi xong ai biết, Lộ Lâm lại trả lời.

Lộ Lâm chăm chú nhìn sách trên bàn, không thể hiện gì nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, "Rất tốt."

"Hai người không chia tay mà vẫn đang bên nhau?" Diệp Hàm nghe rõ.

"Ừ."

"Cô ấy..." Diệp Hàm vừa nói ra miệng rồi lại thôi, thật ra câu rất tò mò tại sao Mễ Đường phải chuyển trường.

Nhưng nghĩ lại hỏi cũng thế thôi, đằng nào thì người cũng đi rồi, mà người ta vẫn còn ở bên nhau là đủ rồi

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt hai người đã xa nhau nửa năm.

Hôm nay là ngày mười lăm hàng tháng, Lộ Lâm đang ở trên xe buýt.

Trên xe rất đông anh lên muộn nên không có chỗ ngồi, chỉ có thể bám trên tay cầm, khi Mễ Đường gọi điện thoại tới thì đúng lúc anh đưa tay vào trong túi cầm điện thoại nhìn, nếu không sẽ bị bỏ lỡ mất vì anh để chế độ rung, ảnh của Mễ Đường nhấp nháy trên màn hình, lúc trước do Mễ Đường tự lấy điện thoại của anh để thay ảnh và tên cho mình.

Sau khi kết nối, bên kia vang lên tiếng Mễ Đường hình như hơi ồn ào, còn nghe thấy tiếng nói cười của mấy cô gái.

Mễ Đường đang học vẽ, cô vừa đi ra từ phòng vẽ, sắc trời đã hơi tối rồi, thời gian này cô cũng rất bận, bảy giờ mới tan môn chuyên ngành, ăn tối xong phải quay lại trường học văn hóa, cuối tuần cũng không được nghỉ sẽ có giáo viên đến nhà dạy kèm cho cô.

Một năm này Mễ Đường coi như là cố gắng học giỏi bằng mọi cách, mọi người ở Mễ gia đều nhìn muốn rớt mắt không nghĩ cô có thể cố gắng đến thế.

Ban đầu nói là một tháng gặp một lần nhưng cuối cùng hai tháng Mễ Đường mới bớt chút được thời gian để gặp Lộ Lâm, còn Lộ Lâm ở trung học Trường Lễ cũng không được nghỉ, cuối tuần cũng chỉ được nghỉ một ngày đã hơn một tháng bọn họ chưa gặp nhau.

"Mình vừa tan học." Giọng nói của Mễ Đường khó nén được sự mệt mỏi

Lộ Lâm quan tâm hỏi: "Bây giờ đi ăn cơm à?"

"Ừ, còn cậu?" Mễ Đường kẹp điện thoại giữa vai và tay, vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.

"Trên xe buýt, hôm nay được nghỉ nên về nhà một chuyến." Lộ Lâm nói đơn giản.

"A, thiếu chút nữa thì quên mất." Mễ Đường dừng lại, cầm lại điện thoại không đi nữa mà ngồi xuống nghiêm túc nói: "Sắp đến nơi chưa?"

"Chưa, một lúc nữa."

"Ừ." Mễ Đường cúi đầu khẽ nói: "Mình rất nhớ cậu."

Đầu bên kia Lộ Lâm nghe được câu này, trái tim khẽ co lại rất lâu mới nói: "Ừ."

Mễ Đường cắn môi, "Còn cậu?"

"Mình nhớ cậu vô cùng." Lộ Lâm nói.

Anh nhấn mạnh từng chữ một, mỗi một chữ đập vào trong lòng Mễ Đường để lại những dấu vết ngọt ngào.

Mễ Đường: "Vậy là tốt rồi, ngày nào cũng phải nhớ mình, lúc nghỉ ngơi rồi trước khi đi ngủ cũng phải nhớ, khi nào học thì cho phép không cần nhớ."

Lộ Lâm: "Mình biết rồi."

Những lời này cứ hai ba ngày Mễ Đường lại nói một lần.

"Hôm nay học có mệt không?" Lộ Lâm hỏi.

"Mệt." Giọng nói của Mễ Đường nhẹ xuống, nhìn nhóm bạn gái học vẽ cùng đứng đấy không xa thấy mọi người không để ý đến cô mới nói thêm một câu "Nhưng cứ nhớ đến cậu sẽ không còn mệt mỏi nữa."

"Ừ."

"Hai ngày nữa mình về, có được không, muốn gặp cậu." Mễ Đường nghĩ một chút, hai ngày tới cố gắng giành chút thời gian để xin nghỉ.

"Có thời gian không?" Lộ Lâm nói.

"Có, dù sao học kỳ này cũng tiến bộ hơn nhiều."

Mễ Đường học chuyên ngành hơi muộn, nên sẽ phải học nhiều hơn những người khác, bây giờ phải tranh thủ thời gian mọi người nghỉ để học bù lại, hơn nữa thành tích văn hóa của cô quá kém nên học bù cũng rất vất vả.

"Mình sẽ đến gặp cậu, cuối tuần." Lộ Lâm nói.

"Không được, để mình về, mình sẽ thu xếp xong xuôi, mình muốn cậu đưa mình đi ăn quán lần trước, còn muốn ăn phở nữa ở Bắc Kinh không chính tông, vị không thể ăn được."

Mễ Đường cố ý tìm lý do để không cho Lộ Lâm đis.

Nếu như cô đi gặp Lộ Lâm, thì sẽ trực tiếp mua hạng thương gia, xuống máy bay sẽ có xe đưa đón thoải mái đi tìm Lộ Lâm, nhưng Lộ Lâm mà đến tìm cô sẽ không được như thế.

Đã bên nhà hơn một năm rồi, cô cũng biết cơ bản tình trạng nhà Lộ Lâm.

Cha mẹ ly dị, mẹ ở Bắc Kinh đã có gia đình mới, mặc dù mẹ gả cho người có tiền hàng tháng đều gửi cho anh rất nhiều tiền nhưng cho tới bây giờ anh chưa hề dùng, gia đình anh thuộc gia đình tầm trung, áo cơm không lo, cũng không kém nhưng không có nghĩa là có thể cho anh tiêu tiền bừa bãi, không phải như nhà Mễ Đường không để ý đến chỗ tiền đó.

Bản thân anh cũng không bao giờ hỏi đến tiền vì thành tích tốt nên có nhiều học bổng, anh lại hay tham gia một số cuộc thi Olympic và thi đấu vật lý, phần thưởng trong nước đa số là tiền nên cũng đủ chi tiêu hàng ngày, lúc hẹn hò với Mễ Đường đều là anh bỏ tiền, cô chỉ có thể trả chút tiền nhỏ hoặc mua đồ gì đó cho anh.

Nhưng hai người bên nhau cũng không hề có cảm giác chênh lệch vì cả hai cũng không để ý đến những chuyện này.

Lộ Lâm lại nói: "Mình đến tìm cậu, rồi làm cho cậu ăn."

"A?" Mễ Đường không nghĩ đến chiêu này mà cũng không được, cô vò đầu còn nói gì được nữa.

Lộ Lâm: "Ừ, mai mình sẽ mua vé."

Mễ Đường: "... Cũng không hay lắm, cậu mà qua đây, cha mẹ mình biết sẽ muốn cậu qua nhà ăn cơm."

Lộ Lâm: "Không sao, có thể đi."

"A?" Lúc này Mễ Đường thật sự kinh ngạc, " Thật không?"

"Ừ, cậu không muốn à?"

"Muốn chứ, mẹ mình muốn gặp cậu lâu rồi, ai nha, vậy cậu sẽ đến Bắc Kinh, mình sẽ xin nghỉ để đi cùng cậu." Mễ Đường kích động.

Hai người nói chuyện rất lâu, mọi người trong phòng tranh đã đi hết, đúng lúc xe bus đến bến Lộ Lâm chuẩn bị xuống xe.

"Mình đến rồi." Lộ Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, đi lên trước hai bước rồi dừng trước cửa xe.

"Vậy phải cúp máy à?" Giọng của Mễ Đường thay đổi rất nhẹ, không muốn Lộ Lâm nhận ra sự tiếc nuối của cô.

Lộ Lâm lại nói: "Không."

"Nhưng cậu đến nơi rồi." Mễ Đường không nhịn đươc mím môi.

Sau đó khóe miệng cô nhanh chóng cong lên cô nghe Lộ Lâm nói: "Mình không muốn cúp điện thoại, cậu chờ mình một chút, mình bỏ cậu vào trong túi trước".

Mễ Đường ừ rồi ôm mặt cười, cô lắng nghe âm thanh bên kia điện thoại, trong ngực ấm áp nóng bỏng như vừa được ăn rất nhiều kẹo ngọt,

Mễ Đường nghĩ thầm: Ai nói yêu xa là khổ, rõ ràng ngọt muốn chết, bây giờ cô đang ở trong túi Lộ Lâm nghe tiếng của anh bên kia, như đang đứng bên cạnh anh băng qua ngàn núi sông cũng vẫn cảm giác được nhiệt độ của anh.

Trả lờiChuyển tiếp