GBB: dị là cúi cùng cũng hoàn rồi mn ơiiiiiii, chỉ tiếc là tác giả kết truyện nhanh quá nên hầu như chương nào cũng ngắn và viết vội vội vàng vàng. Tiếc cho một bộ truyện hay như dị. Dù sao thì cũng cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ nhà Gấu nhaaaa.
- -------------
Sau khi tốt nghiệp đại học, Mễ Đường và Lộ Lâm liền đính hôn.
Lộ Lâm và bạn học thời đại học thành lập một công ty thiết kế làm Phó tổng, năm thứ hai, hai người đi đăng ký kết hôn, còn Mễ Đường mở một phòng tranh đối diện công ty Lộ Lâm.
Trong phòng tranh trang trí rất đẹp, như một quán cà phê hoặc tiệm hoa, không có nhiều học sinh cũng không định kiếm tiền, tuần nào cũng thuê người đến quét dọn và thuê một cô gái nhỏ chăm sóc hoa cỏ, mỗi ngày Mễ Đường giành ra hai tiếng day vẽ cho hai đứa trẻ, công việc này với cô mà nói chỉ để giết thời gian, tiền kiếm được không đủ để trả tiền thuê phòng tranh.
Sau khi tan làm Lộ Lâm sẽ qua đón cô, cho nên thời gian cô dạy vẽ đều tầm bốn năm giờ chiều.
Đa số ngày nào Lộ Lâm cũng tăng ca, phải đến hơn bảy giờ hai người cùng nhau tản bộ về nhà.
Sau khi kết hôn hai người mua nhà ở gần đấy, chỉ mất mười phút đi bộ đã tới.
Hôm nay như bình thường Mễ Đường trong phòng vẽ chờ Lộ Lâm.
Hơn bảy giờ, cô gửi tin cho Lộ Lâm nhưng đợi mãi cũng không thấy anh trả lời.
Cô gái làm trong phòng tranh ngập ngừng nói với cô đã dọn dẹp xong rồi.
Mễ Đường nhìn thời gian, nói: "Em về trước đi, tý nữa chị sẽ đóng cửa."
Mễ Đường gọi điện cho Lộ Lâm.
Điện thoại kêu lên mấy tiếng, lúc Mễ Đường nghĩ sẽ không ai nghe thì Lộ Lâm nhận.
"Anh ở đâu đấy? Sao vẫn chưa đến?" Mễ Đường không vui nói, "Cũng không thấy nhắn gì."
"Anh ở công ty, xuống ngay đây, hôm nay hơi bận nên về muộn, không để ý điện thoại, em đợi anh chút nữa nhé."
Giọng của Lộ Lâm khá bình tĩnh, nhưng hô hấp không được ổn định.
Mễ Đường cũng không nghĩ nhiều nhưng hình như cô nghe được tiếng đồ vật va vào nhau.
Lộ Lâm: "Anh cúp trước nhé, đến ngay đây."
Mễ Đường: "Được rồi."
Cô đặt điện thoại xuống, ngồi khoảng nửa phút lại nghĩ thấy không đúng lắm, vì vậy cầm túi ra khỏi phòng tranh, sau khi khóa cửa thì đi thẳng đến tòa nhà đối diện.
Mười phút sau, Mễ Đường nặng nề đi ra khỏi tòa nhà gọi điện cho Lộ Lâm, nhưng bên kia lại báo máy đang bận
Sắc mặt Mễ Đường càng trở nên tệ hơn.
Nhưng chỉ lát sau, Lộ Lâm đã gọi lại vừa rồi chắc anh đang gọi cho cô nên mới không gọi được.
Mễ Đường nhận điện thoại nhất quyết không nói chờ Lộ Lâm giải thích như nào.
Cô vừa đến công ty Lộ Lâm, thư ký nói anh chiều nghỉ về từ sớm rồi.
Mễ Đường nghe xong chỉ muốn hôn mê, vẫn phải cố gắng mỉm cười nói mình quên mất.
"Đường Đường, em đang ở đâu?" Lộ Lâm hỏi.
Mễ Đường nghe thấy Lộ Lâm gọi cô thân mật như vậy, tức giận giảm đi một ít nhưng giọng vẫn không tốt lắm nói: "Em đang ở dưới công ty anh, anh đang ở đâu? Anh nói dối em à, chiều anh không hề đi làm."
Lộ Lâm: "Em đứng đó chờ anh, anh sắp tới rồi."
Mễ Đường nhíu mày không vui nói: "Anh nói xem anh đã đi đâu?"
Lộ Lâm cười nói: "Ngoan, đợi chút nữa giải thích với em."
Mễ Đường nghe thấy anh cười, lại thấy anh dùng từ giải thích thì bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.
Cô lấy điện thoại ở tai xuống xem ngày hôm nay.
Mới nhớ hôm nay là ngày gì.
Cô mím môi cười lên, nhưng vẫn giả vờ tức giận nói: "Vậy anh nhanh lên, dám nói dối em, chờ xem em đánh anh như nào."
Nói xong, Mễ Đường kiêu ngạo kiễng đầu ngón chân di di mũi giầy xuống đất, mặt mày tươi rói, không hề tức giận lại còn chút chờ mong.
Đợi mấy phút nữa, thấy Lộ Lâm xuất hiện ở bên đường đối diện.
Một tây anh cầm hộp bánh ga-tô, tay kia cầm một cái túi, mặc tây trang đi thẳng tới chỗ Mễ Đường.
Đang hoàng hôn ánh chiều tà chiếu lên người anh, giống như ánh sáng bóng mượt của nàng tiên cá nổi lên mặt biển và phản chiếu qua những con sóng, một vẻ đẹp làm cho người ta chìm đắm.
Mễ Đường nhìn đến ngây người.
Kết hôn một năm rồi, rồi bên nhau đã được bảy năm, lúc cô nhìn Lộ Lâm vẫn cảm giác như thời cấp ba, cô nghĩ chắc cả đời này tim mình sẽ đập thình thịch vì Lộ Lâm.
Mỗi một chỗ trên người Lộ Lâm đều làm cho cô yêu thích.
Mễ Đường muốn giả vờ giận nhưng lúc này lại không thể giả vờ nổi
Lộ Lâm của cô quá đẹp trai, không giống với thời Lộ Lâm học cấp ba, bớt đi vẻ non nớt của thiếu niên, thêm sự thành thục và ổn trọn, khí chất vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ là khuôn mặt càng trở nên có sức hút hơn.
Thật là chỉ muốn xông lên ôm lấy anh.
Không được, cô phải nhịn, Lộ Lâm lại dám lừa cô, ai bảo anh lừa cô chứ.
Mễ Đường hạ quyết tâm, kiên quyết kìm nén, đứng yên tại chỗ không để cho mình bước lên trước.
Lộ Lâm đến trước mặt Mễ Đường, chuyển mấy thứ sang tay phải sau đó tay kia cầm tay của Mễ Đường, kéo cô vào trong lòng "Xin lỗi, không phải anh muốn lừa em."
"Hừ." Mễ Đường không giấu được nụ cười.
"Chúc mừng kỷ niệm một năm ngày cưới." Lộ Lâm đan xen mười ngón tay vào cô, cúi xuống chạm vào trán của cô.
Mễ Đường có chút xấu hổ, bởi vì người trong tòa nhà đi ra đang nhìn về phía này, hình như trong đó còn có nhân viên trong công ty của Lộ Lâm.
"... Chiều anh đi đâu đấy?" Ngón tay cái của Mễ Đường gãi gãi trên mu bàn tay của Lộ Lâm, giọng nói khác hoàn toàn vừa rồi.
"Chuẩn bị quà cho em." Lộ Lâm giơ tay kia lên.
Mễ Đường cúi đầu nhìn đồ trong tay anh, "Quà gì? Đây là bánh ga-tô à?"
"Ừ."
Mễ Đường đưa tay ra muốn nhận, chạm phải tay của Lộ Lâm, anh hít vào một cái tay cũng hơi run lên.
Lúc này Mễ Đường mới phát hiện ngón tay của anh bi sưng, trên mu bàn tay còn một số chỗ bị bỏng nhìn khá nghiêm trọng.
"Anh bị làm sao đấy?" Mễ Đường sợ hãi hét lên.
"Không sao, lúc làm bánh gato vội quá nên chạm vào lò nướng hơi nóng." Lộ Lâm nói qua.
Mễ Đường cẩn thận không dám chạm vào tay anh, vừa xót lại vừa tức giận, "Anh tự làm bánh ga tô à?"
"Ừ." Lộ Lâm yêu thương nhìn cô, lại nói thêm, "Thật ra không đau mà."
"Sao anh lại không cẩn thận như vậy, sao phải làm bánh gato chứ, sao có thể không đau được, em thấy rất đau nhìn vết lớn như thế, rất nóng đúng không!" Giọng Mễ Đường vừa tức vừa vội.
"Không đau thật mà, mình về đi."
"Không." Viền mắt Mễ Đường đỏ lên "Ghét quá, sao anh lại không cẩn thận một chút, sao anh phải tự làm bánh chứ, làm gấp như vậy làm gì, em..."
Mễ Đường nói xong rồi thả tay Lộ Lâm ra.
"Em sắp bị anh làm tức chết rồi." Thật ra Mễ Đường còn tức bản thân hơn, cô đã quên mất hôm nay là ngày kỉ niệm nên không chuẩn bi quà, Lộ Lâm lại có lòng tự tay làm bánh cho cô, còn bị bỏng nữa chứ.
Trong lòng cô buồn buồn, ngước lên thấy Lộ Lâm đang dịu dàng nhìn mình, cô lại càng rối hơn hỏi: "Anh đã bôi thuốc chưa?"
"Chưa." Lộ Lâm đưa tay xoa tóc cô, "Vội quá, sợ em không kịp đợi."
"Đúng là anh muốn chọc giận em mà, nóng như thế mà không để ý cứ đi chứ."
Mắt mũi của Mễ Đường đều đỏ, mặt cũng giận đến đỏ bừng, "Em mặc kệ anh!"
Cô quay đầu đi nhưng đi được hai bước, thì dừng lại nghĩ, sau đó xoay người đi về cầm tay áo Lộ Lâm "Nhanh lên đi về em bôi thuốc cho anh."
Lộ Lâm cười cười, "Được."
"Anh còn cười à, anh có biết em đang rất giận không?"
"Anh biết mà." Lộ Lâm vẫn nhẹ nhàng cười, "Anh không đau mà."
"Không đau cái rắm, cái đồ ngốc này." Mễ Đường nhìn anh chằm chằm.
Mễ Đường đi đến lề đường, vẫy một chiếc xe sau đó ngồi vào ghế lái phụ, Lộ Lâm không còn cách nào khác là ngồi phía sau một mình.
Bởi vì rất gần nên qua một đèn xanh đèn đỏ, rẽ một cái là đến cửa tiểu khu.
Mễ Đường xuống xe đi ở đằng trước, không chờ Lộ Lâm.
Lộ Lâm đi sau lưng cô không hề giận mà tâm trạng lại rất tốt vẫn mỉm cười.
Về đến nhà, Mễ Đường lục tung hộp thuốc tìm thuốc trị bỏng, vẫn không yên tâm mà lên phần mềm bác sỹ xem lại phương pháp xử lý bị bỏng khẩn cấp, thấy trên đó viết ngay sau khi bị bỏng phải bôi thuốc luôn thì mới không bị rộp, mắt của nàng lại đỏ lên, tức đến mức muốn ném đồ.
Nhưng cô vẫn nhịn, quay đầu Lộ Lâm đang mở hộp bánh ra, giận không có chỗ phát tiết.
Trong lòng lại thầm mắng, đồ ngốc này, đã lớn thế rồi mà còn ngớ ngẩn như vậy.
Cô vào phòng bếp cầm trứng gà, đường trắng, dấm và mật ong dựa theo trên phần mềm, quấy đều lòng trắng trứng, đường, dấm và mật lên, đi đến chỗ Lộ Lâm "Đừng cử động nữa, anh ngồi xuống đi."
Lộ Lâm nhìn cô rồi nghe lời ngồi xuống.
"Đưa tay cho em." Mễ Đường nhíu mày nhìn anh ngoan ngoãn, biết anh bởi vì làm sai nên mới như vậy, có chút đau lòng có chút yêu thương, cô cau mày, cầm lấy tay Lộ Lâm bôi một lớp lên cho anh.
Lộ Lâm nhìn cô nghiêm túc, cầm lại tay cô.
"Đường Đường."
"Anh đừng nói nữa." Mễ Đường ngắt lời anh, biết anh muốn nói gì, cũng biết hắn mà nói chắc sẽ lại làm cô tức giận.
Lộ Lâm bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: "Có muốn ăn bánh ga-tô không? Có đói bụng không?"
"Ăn cái đầu anh ý, không ăn, tay anh như vậy em còn nuốt đươc sao!"
"Thật không ăn? Anh làm vị dâu tây." Lộ Lâm nhìn bánh ga-tô bên cạnh.
Mễ Đường cũng quay lại theo bản năng.
Chiếc bánh xen kẽ màu hồng và trắng nhìn khá đẹp, mặc dù những bông hoa bằng bơ hơi xáu nhưng quả dâu ở giữa lại bôi rất đều vừa nhìn đã biết làm rất thật tâm.
Nhưng càng cảm động, Mễ Đường lại càng đau lòng càng tức giận.
Cô cũng biết Lộ Lâm làm vì cô nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Mễ Đường mím chặt môi, không nói chuyện, thấy những vết bỏng trên tay Lộ Lâm hình như không có thay đổi chứng tỏ mấy đồ này cô bôi cũng không có tác dụng gì.
Mễ Đường thấy hơi mất mác, đi lấy khăn ướt, lau những thứ dính trên tay sau đó cẩn thận tỉ mỉ bôi lớp thuốc bôi bỏng cho anh.
Bôi xong, Mễ Đường quay đầu đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
Lộ Lâm không vào được, gõ cửa cũng không ai để ý.
Mặc dù anh có chìa khóa nhưng nghĩ lại vẫn không dùng để mở cửa phòng mà lấy điện thoại nhắn tin cho Mễ Đường.
Lộ Lâm: "Đường Đường đừng giận nữa."
Lộ Lâm: "Đi ra ăn bánh ga-tô đi."
Mễ Đường nằm trên giường, nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt vô cùng xoắn suýt, cô đưa tay ấn chữ nhưng không gửi đi.
Lộ Lâm vẫn gửi tin cho cô.
Lộ Lâm: "Anh sẽ không bao giờ... làm cho em lo lắng nữa, bớt giận nhé bảo bối."
Mễ Đường khẽ cắn môi, trả lời anh: "Không cho phép anh nói nữa."
Mễ Đường: "Không được nhắn tin nữa, em sẽ không nguôi giận đâu."
Mễ Đường: "Dấu chấm câu cũng không cho!"
...
Cô nhắn liên tục ba tin sau đó nhìn chằm chằm màn hình.
Trên khung chat rất nhanh đã có tin mới.
Lộ Lâm: ", "
Lộ Lâm: "~ "
Lộ Lâm: "!"
Mễ Đường ngẩn người, sau đó cười khúc khích.
Lộ Lâm đồ đáng ghét này!
Mễ Đường: "Ngu ngốc!"
Mễ Đường: "Em không giận, tự mở cửa đi vào."
Mễ Đường: "Ôm em ra ngoài ăn bánh ga-tô."
Mễ Đường: "Còn nữa... em yêu anh, Lộ Lâm, em yêu anh em yêu anh em yêu anh, rất yêu anh."
Lộ Lâm: "Anh yêu em nhiều hơn."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quá ngọt, ông trời của tôi, ô ô ô,
Nghe được bốn chữa"Anh yêu em hơn", trái tim tôi đã thấy ngứa ngáy