Chử Vũ Trạch đóng vai Thập Tam Gia được nửa đường, ở tổ luôn luôn được sủng ái, thế nhưng đến giai đoạn này cũng bị không ít người oán giận. Anh lộ rõ gương mặt tươi cười nhưng bất đắc dĩ, mọi người nhìn thấy gương mặt bất đắc dĩ của anh liền trở nên ngượng ngùng mà nuốt lại những câu mắng chửi vào trong.
“Chị Duyệt Hàn, chị diễn càng ngày càng tốt.”
Chử Vũ Trạch mới vừa tới gần Tần Duyệt Hàn, liền cảm thấy ở trên người có một đôi mắt lạnh đang nhìn mình.
Dù sao Chử Vũ Trạch cũng không có sợ hãi, cậu còn tính toán tiếp tục cùng Tần Duyệt Hàn nói nói cười cười, kết quả Giang Thịnh Hoài trực tiếp ở bên cạnh cậu ta, không chớp mắt mà nhìn Chử Vũ Trạch, trên mặt tươi cười, nhưng là đeo thêm một thanh đao.
Những người khác đều nói giỡn bảo: “Giang ảnh đế cùng Vũ Trạch đệ đệ quan hệ thành là càng ngày càng tốt nha.”
Trong lòng Giang Thịnh Hoài liền nói, tốt cái rắm, Chử Vũ Trạch chính là một tên quỷ, anh mỗi ngày đều phải đề phòng hắn ta…
‘Lục Lan Truyện’ cũng dần dần tiến vào kết thúc, những hiểu lầm của Lục Lan cùng Tứ Gia cũng dần được gỡ bỏ, chờ đến ngày chân tướng được minh bạch, thì cũng là lúc Lục Lan muốn rời đi trở về với thế giới mà bản thân vốn thuộc về.
Đương nhiên Lục Lan biết chính mình vẫn luôn đều bị Bát Gia lợi dụng, mà thời điểm ở trên gương mặt lạnh như băng của Tứ Gia chỉ cần nhìn thấy cô liền hiện lên vẻ bảo vệ, khi bắt gặp ánh mắt ấy cô đã không biết nên dùng tâm thái như thế nào để đối mặt với chúng.
Tự cho là chính mình tâm đã trở nên đủ cứng cỏi, căn bản ở trước mặt anh, kỳ thật hết thảy đều chưa từng có như vậy.
Lúc trước Bát Gia bị bắt vào trong tù, muốn đi ra ngoài gặp Lục Lan, Tứ Gia đồng ý..
-
“Lục Lan, bổn vương đối với nàng chính là thật lòng.” Bát Gia giải thích nói.
Lục Lan trầm mặc không nói, có lẽ chính là thật lòng, nhưng cái thật lòng này trộn lẫn quyền lực cùng giá trị vật chất quá nhiều, cô cũng không hiếm lạ.
Bát gia nói rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối Lục Lan cũng chưa từng mở miệng đáp lại một câu. Có một số người, khi buông xuống, thì một chữ cũng lười nói.
Tứ Gia thấy vậy liền đi đến bên cạnh cô, hai người đi song song nhau trên còn đường được lát bằng đá cẩm thạch, đá sáng trong, hơn nữa hôm qua còn mới vừa có cơn mưa rơi xuống càng khiến con đường trở nên mát lạnh.
“Sắp đi rồi sao?” Tứ Gia hỏi cô.
“Đúng vậy”
“Từ lần đầu tiên trẫm nhìn vào ánh mắt của nàng liền biết nàng không phải người ở thế giới này.” Tứ Gia cười nói, chưa bao có cảm giác rung động, một người đàn ông luôn ở trạng thái lạnh như băng, thế nhưng ngay lần đầu tiên chạm phải ánh mắt của cô liền có gì đó thay đổi,
“Hoàng thượng….”
“Vẫn là gọi giống như trước đây đi.” Hoàng Thượng qua xa lạ, anh không thích.
“Tứ Gia.”
…
Lục Lan chưa bao giờ cảm thấy, một cung đình to như vậy nhưng thực chất lại nhỏ vô cùng, hai người nói chuyện một lúc không sai biệt lắm thì liền đến lúc cô phải đi rồi.
Tứ Gia đưa Lục Lan trở lại chỗ cô cần đến, rồi hỏi cô: “Có thể ôm một chút chứ?”
Lục Lan nghe vậy liền chủ động tiến đến ôm anh, cảm nhận được cánh tay của anh từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn ôm cô một chút cảm giác buông lỏng cũng không có, ngay lập tức trong lòng Lục Lan như bị cái gì đó chặn lại, nói không nên lời thực sự rất khó chịu.
-
Nửa đêm, Tần Duyệt Hàn rốt cuộc cũng chờ tới lúc cánh cửa kia mở ra, cô nhìn chằm chằm trên người Tứ Gia một chút, cuối cùng vẫn là vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Vượt qua không gian và thời gian, ở trong lòng của hai người đều tồn tại bóng hình của nhau.
[Kết thúc]
Cảnh quay cuối cùng cũng kết thúc, trăm triệu năm không nghĩ tới, từ đầu là ngược tâm sau đó giải thích, thế nhưng kết thúc cũng quá khiến người khác đau lòng.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim đều khóc, khóc đến nghẹn khuất, nghĩ đến Lục Lan cùng Tứ Gia bị đủ loại hiểu lầm rồi lại bỏ lỡ nhau, bọn họ thật sự sắp khó chịu đến chết rồi.
“Lê đạo ông chắc chắn là mẹ kế trong truyền thuyết đi, ông như thế nào có thể đối đãi với hai người bọn họ như vậy chứ, ô ô ô.”
“Lê đạo, ông có thể hay không viết lại một kết thúc khác cho hai người bọn họ được không, cái kết thúc này cũng thảm quá đi.”
“...”
Lê Bách Hằng cười cười, đối diện với mọi người rồi nói hôm nay công việc kết thúc.
Tần Duyệt Hàn cùng Giang Thịnh Hoài, hai người cho nhau một cái nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên thâm tình không dễ phát hiện.
Người khác không nhìn ra được, nhưng là Chử Vũ Trạch có thể dễ dàng nhận ra được, ở bên tai Giang Thịnh Hoài nhẹ giọng cảnh cáo nói: “Giang lão sư vẫn là thu liễm một chút, nếu như anh bị những fans cuồng của mình biết anh ở nơi này dùng ánh mắt thâm tình nhìn người khác, không biết sẽ mắng chị Duyệt Hàn thành cái bộ dáng như nào đâu.”