Tần Duyệt Hàn cũng quay đầu lại nhìn anh, “Vậy em đây phải làm như thế nào?”
Giang Thịnh Hoài đem ý nghĩ của chính mình nói cho cô nghe, nhưng có chút cứng ngắc: “Đương nhiên là giúp anh nói cho cô ta biết rằng anh đã có chủ, hơn nữa tiểu nha đầu nhà em di chuyển nhân vật đến cạnh anh, thấy tin nhắn như vậy sẽ khiến cô ta ghen tức, đồng thời thức thời mà cách xa anh một chút.”
Tần Duyệt Hàn quả nhiên dựa theo ý tứ của anh, nhanh chóng gửi một cái tin nhắn qua: “Tôi đã có bạn gái.”
Căn bản cho rằng sau khi nói như vậy xong thì sẽ kết thúc, chính là người phụ nữ kia có chút kỳ nha, lại có thể tiếp tục mà gửi một tin nhắn qua: “Tôi cảm thấy chính mình so với bạn gái của anh xinh đẹp hơn, hơn nữa tôi chơi game so với cô ta còn lợi hại hơn, tiểu ca ca Giang Hoài thật sự suy xét đến tôi một chút sao?”
Một tiếng tiểu ca ca Giang Hoài kia liền khiến toàn thân của Tần Duyệt Hàn lập tức nổi da gà.
“Chính mình tự xử lý chuyện của mình đi!” Tần Duyệt Hàn có chút không mấy vui vẻ mà cứng nhắc đem ipad trả lại chó Giang Thịnh Hoài, chính mình ở một góc mà ngồi xuống, còn cố ý không để ý đến anh.
Giang Thịnh Hoài đương nhiên sẽ không thèm đi xử lý cái chuyện linh tinh nhảm nhí như vậy, mà trực tiếp kéo cô vào trong lòng của mình.
-
Tần Duyệt Hàn không nói lời nào.
“Tài khoản của anh đều cho em, em tức giận với mấy lời nói của cô ta làm gì, chính mình lại cùng mình chí khí làm gì, có phải là ngốc rồi hay không?”
*Trí khí: Đại loại là quật cường mà ở trong câu này tui nghĩ là quật cường không cùng cô ta so đo.
Giang Thịnh Hoài đem Tần Duyệt Hàn quay đầu lại nhìn về phía mình, hai người mặt đối mặt ngồi đối diện nhau, Tần Duyệt Hàn nhìn một lúc cũng không thể hiểu được, một cỗ ủy khuất bật chợt dâng lên.
Tiếp theo Giang Thịnh Hoài liền đem cô ôm vào nguc, ôn nhu mà nói: “Lúc trước đóng phim, cũng có cảm giác như này sao?” Mỏi mệt, thậm chí là có chút kháng cự.
Tần Duyệt Hàn lắc lắc đầu, cô trước kia mỗi lần đóng phim đều là thực hưởng thụ, chưa bao giờ sẽ giống như bây giờ xuất hiện cảm giác khó chịu.
“Là bởi vì anh sao?” Giang Thịnh Hoài có thể cảm nhận được mấy ngày gần đây cô có chút khác thường.
Tần Duyệt Hàn không có mở miệng, nhưng Giang Thịnh Hoài vẫn là đoán được cô chính là không thể hiểu được cảm xúc cho nên mới phát tiet với chính mình.
“Tiểu nha đầu, kia chỉ là một bộ phim, mặc kệ bên trong sẽ trải qua nhiều ít hiểu lầm, nhưng trở lại hiện thực, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em. Lúc trước không phải anh đã cùng em nói qua, chờ bộ phim này kết thúc, chúng ta liền kết hôn, cho nên em cái gì cũng không cần lo lắng có được không?”
Không biết có phải là do Giang Thịnh Hoài nói quá mức ôn nhu hay không, mà Tần Duyệt Hàn không hề ý thức mà liền gật gật đầu theo lời nói của anh.
Trấn an cảm xúc của tiểu nha đầu xong, Giang Thịnh Hoài trở về phòng của chính mình.
Lúc trước Nghê Kiều có việc nói muốn tìm anh, nhưng anh lại vội vàng đi an ủi Tần Duyệt Hàn, hiện tại đã có thời gian, anh mới bớt chút mà gọi cho Nghê Kiều một cuộc điện thoại.
“Làm sao vậy?”
“Đã trễ thế này mới gọi lại cho tôi, cậu làm gì nãy giờ vậy?” Nghê Kiều còn tưởng rằng tiểu tử này lại không hiểu chuyện rồi.
“Gần đây cảm xúc của tiểu nha đầu không tốt, đi an ủi cô ấy, cô có việc?”
“Chuyện năm đó cậu xảy ra tai nạn xe cô, hình như tôi đã điều tra ra được manh mối.” Nghê Kiều rất ít khi nhắc lại chuyện năm đó của anh.
“Là ai?” Thần sắc ôn nhu của Giang Thịnh Hoài lập tức lạnh xuống dưới, mang theo vài phần trắng trợn táo báo hung ác.
“Việc này tôi còn không chắc chắn, chờ tôi điều tra rõ ràng xong lại nói cho cậu.”
Bốn năm đều đã trôi qua, Giang Thịnh Hoài cũng không nhất thời mà vội vàng, cho nên liền lên tiếng đáp ứng.
“Đúng rồi, cậu gần đây trạng thái thế nào? Lời kịch nhớ rõ chứ?” Nghê Kiều còn có chút lo lắng cho tình trạng của anh, rốt cuộc bộ này cũng đóng vai chính, lời kịch lại không ít, cô sợ Giang Thịnh Hoài chịu đựng không nổi.
“Không cần lo lắng cho tôi, tôi không có việc gì.” Giang Thịnh Hoài nhìn đống thảm họa trong căn phòng của chính mình, hơn nữa những kịch bản đã rách tới mức không thể rách hơn được nữa bình tĩnh mà nói:
“Vẫn ổn, nếu cô không có việc gì khác, tôi tắt điện thoại trước đây.”
…..
Lúc sau Nghê Kiều cắt đứt điện thoại, Giang Thịnh Hoài lại bắt đầu nhặt quyển kịch bản ở trên nền đất lên, một lần nữa nhìn vào.
-
Biện pháp duy nhất, chính là không ngừng học thuộc, không ngừng nhớ lại, lúc những diễn viên khác đều đang nghỉ ngơi, Giang ảnh đế vẫn còn một mình học lời kịch đến nửa đêm, mỗi ngày đều như vậy….
Ngày hôm sau tâm trạng của Tần Duyệt Hàn rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Giang Thịnh Hoài mang cô vào Mộng Xuyên đã giúp cô thả lỏng được không ít, hơn nữa lại còn có Hồ Tiểu Mễ cùng Lục Tử Xuyên nói chuyện phiếm, những thứ này liền khiến cho tâm tình của cô bình tĩnh được không ít.
Chử Vũ Trạch theo thói quen tính toán đi đến bên Tần Duyệt Hàn mà lên tiếng gọi, kết quả Giang ảnh đế lập tức xuất hiện ở trước mặt cậu ta, đem người sống sờ sờ ngăn chặn.
Chử Vũ Trạch tiến lên phía trước một bước, Giang Thịnh Hoài liền cản một bước, hai người cùng với bọn trẻ ở nhà trẻ cáu kỉnh với nhau cũng không khác là mấy.