*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hùng Lạc tỉnh lại, trời vẫn còn chưa sáng, khí lạnh bao trùm khắp người, cậu ta nhìn sang Chu Ngữ Bằng đang nằm ngủ ở bên cạnh, vẻ mặt của cậu vẫn rất trầm tĩnh, cho dù là đang ngủ say.
Hùng Lạc cũng không mau chóng ngồi dậy, nằm vùi mình ở trong chăn nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, đêm nay, trong cái đêm mà bản thân không mấy tỉnh táo này, mình cứ như vậy mà bị Chu Ngữ Bằng đè.
Hùng Lạc nhẹ nhàng cử động thân thể, muốn xác định đây rốt cuộc có phải là sự thật hay không, dưới thân truyền đến sự đau đớn mơ hồ nói cho chủ nhân của thân thể này biết cậu ta không có mất trí nhớ.
Trông lên chiếc đèn thủy tinh màu xanh lục treo trên trần nhà, tất cả những chuyện vừa mới xảy ra liền ngập tràn trong trí óc, mọi thứ đều rất rõ ràng.
Sau khi dứt khỏi nụ hôn, Chu Ngữ Bằng giống như đã khôi phục lại lý trí, cậu hung hăng đẩy Hùng Lạc đang đè trên người mình ra, lý trí rốt cục đã trở về, sự thực cũng theo đó mà kéo đến, đây không phải là Lô Tử Quân, chỉ là Hùng Lạc cũng có mùi vị giống hắn mà thôi. Nếu cậu đã cảm thấy những việc làm của Lô Tử Quân đối với mình là một loại thương tổn, như vậy cậu tuyệt đối không thể để bi kịch lại xảy đến với Hùng Lạc.
Nhân lúc Hùng Lạc còn chưa kịp phản ứng, Chu Ngữ Bằng đã vội vàng đứng lên, loạng choạng bước đến ban công ở phía sau, nhưng cậu lại hoàn toàn không nhìn thấy gì, căn bản là không thể xác định được vị trí của ban công, vừa mới đi được vài bước, đôi chân liền vướng phải những sợi dây điện nằm trên mặt đất, chiếc laptop theo sự giật mạnh của dây điện liền bị văng ra xa, nguồn ánh sáng duy nhất —— màn hình, cũng biến mất ở trong bóng đêm.
Chu Ngữ Bằng không dám cử động nữa, thân thể căng cứng dựa sát vào vách tường, đây là lần đầu tiên cậu mở to hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, cuối cùng cậu cũng biết được cảm giác tuyệt vọng này là như thế nào, nghĩ tới Hùng Lạc rõ ràng biết ở trong ánh sáng yếu ớt này cậu không thể nhìn được gì, vậy mà vẫn tắt đèn đi, điều này lại càng khiến cho trái tim cậu co thắt.
Nói thật, bản thân cậu ngay từ đầu đã có chút sợ hãi bóng tối, cậu dán chặt người vào vách tường chầm chậm ngồi xuống, móng tay ra sức bấm chặt vào lòng bàn tay, cậu nhất định phải duy trì cảm giác đau đớn, chỉ có như vậy, mới có thể giữ vững được lý trí.
Nhìn thấy Chu Ngữ Bằng ngồi co rúm lại một góc nửa bước cũng không dám đi, Hùng Lạc thật sự chấn động, cậu ta cảm thấy việc mình làm có chút quá đáng, thế nhưng chuyện đã đến nước này, cậu ta cũng không biết làm cách nào mới có thể kết thúc được, mà hơn nữa là, nhìn thấy Chu Ngữ Bằng ngồi ở trên mặt đất nhắm chặt hai mắt cô đơn trơ trọi như vậy, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, Hùng Lạc quỳ gối trước mặt cậu, liên tục nói lời xin lỗi, thế nhưng Chu Ngữ Bằng lúc này cái gì cũng không nghe thấy, giống như cậu đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Hùng Lạc vừa nhớ tới bộ dạng Chu Ngữ Bằng ở trong bóng tối yếu đuối bất lực như vậy, trong lòng bỗng nhiên quặn thắt, cậu ta không thể nghĩ tiếp nữa, nói không chừng hình ảnh Chu Ngữ Bằng ngồi xổm xuống góc tường không ngừng run rẩy ấy sẽ khắc sâu vào trong đầu cậu ta, sẽ không bao giờ có thể quên được.
Nhìn lên đồng hồ, ba giờ bốn mươi lăm phút sáng, Hùng Lạc bỗng nhiên muốn về nhà, muốn trở về thăm mẹ, hơn nữa trời vừa sáng là Chu Ngữ Bằng phải quay về Hàng Châu, cậu ta không muốn đi tiễn, bởi vì lần này thật sự phải chia xa, Hùng Lạc vốn mong Chu Ngữ Bằng sẽ như lần trước ngồi trên ghế chờ mà nói với cậu ta, Hùng Lạc, cậu đến muộn. Thế nhưng những chuyện đó chỉ có thể xảy ra một lần, chắc chắn sẽ không có lần thứ hai, cho nên cậu ta không muốn trải qua mấy chuyện ly biệt đó, cứ để Chu Ngữ Bằng tự mình rời đi vậy.
Mấy ngày trước lúc mới tới đây Hùng Lạc có mang theo va li hành lý của mình, bên trong có vài bộ quần áo để thay đổi và đồ dùng hàng ngày, thay đồ xong, cậu ta đi đến toilet lấy bộ đồ vẫn còn đang nhiễu nước của mình xuống, nhẹ nhàng gấp lại, bọc trong chiếc túi nhựa, bỏ vào trong va li. Dường như ở đây chẳng còn đồ đạc gì của mình nữa, đúng vậy, giờ phút chia xa này, nói không chừng sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa, hai người có quan hệ gì? Căn bản là không có bằng chứng nào hết.
Hùng Lạc nhặt chiếc laptop nằm ở dưới đất lên, dọn dẹp gọn gàng những sợi dây điện rối rắm, cậu ta sợ Chu Ngữ Bằng lúc xuống giường sẽ vướng phải những thứ này mà vấp ngã.
Đến lúc phải đi rồi, Hùng Lạc mặc áo khoác, nắm tay kéo va li lên, đương lúc định mở cửa đột nhiên trong lòng cảm thấy rất chán nản, cậu ta không muốn thừa nhận rằng bản thân mình đã thất bại thảm hại cỡ nào, thế nhưng trong suốt quá trình cậu ta theo đuổi Chu Ngữ Bằng, thực sự là vô cùng bế tắc.
Cứ như vậy liền đi sao, Hùng Lạc vẫn thật sự có chút không cam lòng, nhưng vừa nghĩ tới bản thân mình đã làm cho Chu Ngữ Bằng khổ sở như vậy, cậu ấy nhất định là sẽ không tha thứ cho mình.
Hùng Lạc trước khi đi liền húng hắng ho vài tiếng, hy vọng có thể đánh thức Chu Ngữ Bằng, nhưng cậu ta hình như đã quên mất thính lực của Chu Ngữ Bằng đã bị tổn hại đến mức nào, đến nói chuyện bình thường còn chẳng thể nghe rõ, vài tiếng ho như thế này thì có tác dụng gì chứ?
“Chu Ngữ Bằng!”. Hùng Lạc mất kiên nhẫn gọi thẳng tên của cậu.
Chu Ngữ Bằng nằm ở trên giường vẫn không hề tỉnh lại, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không có, nhưng mà hai đầu lông mày lại nhíu rất chặt, Hùng Lạc hoảng sợ tột độ, cậu ta vươn tay lay nhẹ bờ vai Chu Ngữ Bằng, lúc này mới khiến cậu tỉnh lại được.
Chu Ngữ Bằng thức giấc hình như có chút khó chịu, mở to đôi mắt mịt mờ, cũng không nhìn vào Hùng Lạc.
“Ngữ Bằng, tôi phải đi rồi”. Hùng Lạc lúng túng lên tiếng.
“Mấy giờ rồi?”. Chu Ngữ Bằng thực sự có chút mơ màng.
“Trời sắp sáng rồi”. Hùng Lạc nói.
Chẳng biết Chu Ngữ Bằng có nghe thấy hay không, cậu không nói gì, từ từ dời ánh mắt lên người Hùng Lạc.
Hùng Lạc dặn dò: “Quần áo của cậu vẫn còn để ở trong phòng vệ sinh, lúc đi đừng quên mang theo, gói thuốc lớn kia tôi để ở trên bàn, nếu cậu không muốn lấy về, cứ đem đơn thuốc về đó rồi lấy thuốc, đơn thuốc ở —— “
“Hùng Lạc”. Chu Ngữ Bằng cắt ngang lời cậu ta.
“Sao vậy?”. Hùng Lạc hỏi.
“Tôi đã từng nói với cậu tai của tôi không tốt rồi mà?”
“Ừ.”
“Cho nên cậu nói nhiều như vậy, tôi nghe rất cực khổ.”
“Nhưng mà…”. Hùng Lạc vẫn còn muốn nói vài điều nữa, nhưng rõ ràng là, Chu Ngữ Bằng chẳng muốn nghe tiếp nữa.
Hùng Lạc ngồi xuống bên giường, ghé sát bên tai Chu Ngữ Bằng, nói với cậu: “Thuốc nhất định phải uống, tôi không muốn áy náy cả đời.”
Ánh mắt của Chu Ngữ Bằng đột nhiên trở nên sắc bén, cậu nhìn thẳng vào mắt Hùng Lạc, nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không để mình sớm đui mù như vậy đâu.”
Hùng Lạc yên lặng cúi đầu, cậu ta biết nhất định là cậu đang giận dỗi chuyện lúc tối, không dám nói nữa, xoay người mở cửa phòng. Hùng Lạc mở cửa thực sự rất chậm, chỉ là hy vọng người đang nằm ở trên giường kia có thể gọi cậu ta lại, thế nhưng, đến lúc cửa mở toang ra rồi, điều cậu ta hy vọng vẫn chẳng xảy ra.
“Hùng Lạc.”
Mãi đến khi Hùng Lạc hầu như đã bước ra khỏi cửa, phía sau mới truyền đến âm thanh như vậy, Tiểu Hùng biến thành Hùng Lạc, chắc là tình cảm vun đắp cả tuần nay giờ đã tan biến hết rồi chăng? Hùng Lạc cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu.
“Tôi, tiễn cậu nhé”. Chu Ngữ Bằng lúc nói cũng có chút do dự.
“Không cần, bên ngoài rất tối.”
“Vậy sao”. Ánh mắt Chu Ngữ Bằng dần trở nên ảm đạm.
Không khí chung quanh bỗng trở nên gượng gạo, Hùng Lạc thầm nghĩ, bây giờ sau khi bước qua khỏi cánh cửa này, nhất định phải mau chóng quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra trong suốt một tuần nay, có thể xóa hết hình ảnh của Chu Ngữ Bằng ra khỏi ký ức thì càng tốt. Tâm ý đã quyết, cho nên cậu ta không hề quay đầu lại, nhấc chân hướng ra phía ngoài bước đi.
“Tiểu Hùng.”
Phía sau lần thứ hai truyền đến giọng nói của Chu Ngữ Bằng, không biết có phải cậu đang tận lực điều chỉnh âm lượng hay không, thanh âm có chút run run.
“Chuyện gì nữa?”. Hùng Lạc hỏi, mặc dù biết ở khoảng cách xa như thế này cậu căn bản là không thể nghe rõ.
“Tiểu Hùng, cho tôi một chút thời gian được không?”. Chu Ngữ Bằng vén chăn lên ngồi dậy: “Chờ tôi quên được người kia, tôi sẽ toàn tâm toàn ý yêu cậu, được không?”
Hùng Lạc dựa vào khung cửa thở ra một hơi, cậu ta cần phải bình ổn lại tâm tình của mình, dường như đã sớm quên mất mới vừa nãy đứng ở trước cửa đã hạ quyết tâm ra sao, những lời này của Chu Ngữ Bằng đã kéo cậu ta thoát khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng, suốt những ngày qua, sự kính nể, tôn sùng, chán nản, tuyệt vọng đã đả kích cậu ta đến tổn thương nặng nề, thế nhưng Chu Ngữ Bằng chỉ dùng một câu nói đã cứu cậu ta sống lại, tình yêu quả thực là một thứ kỳ lạ. Hùng Lạc gật đầu, nói: “Tôi chờ cậu, bao lâu cũng chờ.”
Chu Ngữ Bằng nghiêng tai, nói: “Cậu tới đây nói đi, tôi nghe không rõ.”
Hùng Lạc buông va li xuống, đi tới chỗ cậu, nhưng không lặp lại những lời vừa nói, mà đặt lên cánh môi hồng nhạt của cậu một nụ hôn.
Chu Ngữ Bằng nở nụ cười, cậu chưa từng gặp người nào có thể biểu đạt tình cảm của mình như vậy, khoảnh khắc này khiến cậu cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, có phải bản thân cậu cũng có thể thay đổi cách sống không?
Hùng Lạc trở về nhà mình, Chu Ngữ Bằng cũng trở về Hàng Châu, không ai đi tiễn ai, bởi vì bọn họ tin tưởng rằng mình sẽ còn gặp lại. Hùng Lạc nói đợi đến khi cậu ta được nghỉ đông sẽ đến Hàng Châu du ngoạn, đến lúc đó nhất định phải để Chu Ngữ Bằng dẫn cậu ta đi ăn món cá Thố Tây Hồ1chính tông.
Khí trời dần dần chuyển lạnh, Hùng Lạc vẫn giống như trước đây, ban ngày đến lớp bữa đi bữa nghỉ, mỗi tối đều ngồi trước máy tính đợi Chu Ngữ Bằng online QQ. Có lần cậu ta hỏi Chu Ngữ Bằng, tại sao đến buổi tối mới online, Chu Ngữ Bằng nói nếu cả ngày hai người cứ lên mạng trò chuyện, sợ là sẽ ảnh hưởng đến việc học của Hùng Lạc. Hùng Lạc ngồi ở trước máy tính cười khúc khích, cậu ta chính là một thằng nhóc đầu óc đơn giản, tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến cậu ta vui vẻ suốt cả ngày.
Mỗi ngày sau khi ăn tối xong Hùng Lạc đều sẽ nhắn tin cho Chu Ngữ Bằng nhắc nhở cậu uống thuốc, sau lại lười nhắn tin, đổi thành một tiếng chuông điện thoại, Chu Ngữ Bằng cũng rất ăn ý phối hợp.
Khổ nổi hai nơi cách xa nhau chẳng thể gọi điện, gửi tin nhắn thì lại không thể nói hết, lâu dần cũng thiếu đi mùi vị tình cảm, cho nên cuộc sống của Hùng Lạc ở Bắc Kinh như thế nào, Chu Ngữ Bằng vẫn không thể hoàn toàn biết rõ, chỉ có thể mỗi ngày xem trạng thái của cậu ta trên QQ, chú ý đến từng động thái của cậu ta, bên cạnh đó, cậu cũng biết được bạn học của Hùng Lạc cũng không tới gây phiền phức gì nữa, chuyện học bổng có vẻ như cũng đã lắng xuống, nhưng mà Hùng Lạc hình như một chút vui vẻ cũng không có, rốt cuộc là tại sao, Chu Ngữ Bằng nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Sau đó có một ngày Hùng Lạc viết lên dòng trạng thái trên QQ: Mùa đông xinh đẹp ơi, tôi muốn ăn dâu tây quá đi!
Người khác không hiểu, nhưng Chu Ngữ Bằng thì biết rất rõ, chỉ cần Hùng Lạc bắt đầu đòi ăn thứ gì đó, chứng tỏ cậu ta đang vô cùng vui vẻ, Chu Ngữ Bằng ngồi trước máy tính cũng nở nụ cười.
Tối ngày thứ hai Hùng Lạc vừa online QQ liền nói với cậu: “Ngữ Bằng cảm ơn cậu, dâu tây tươi cậu gửi tới ăn rất ngon.”
“Thích là tốt rồi.”
“Gửi từ Chiết Giang tới nhanh quá vậy? Đắt lắm đó nha!”
“Không đắt, không có gì quý hơn sự vui vẻ cả.”
Chớp mắt đã tới lễ Giáng Sinh, học kỳ này cũng coi như là qua được hai phần ba, thời gian này bọn họ mỗi ngày đều liên lạc với nhau, Hùng Lạc thường hay than phiền về bài tập về nhà của mình, còn Chu Ngữ Bằng mỗi ngày đều phải báo cáo cho Hùng Lạc biết tình hình hồi phục của mắt cậu như thế nào. Mấy tháng qua, máu tụ ở dưới mắt cậu đã kết lại, bây giờ chính là thời kỳ quan trọng để tan rã hoàn toàn, cho nên cậu không được phép quên uống thuốc dù chỉ một lần. Thế nhưng Chu Ngữ Bằng lại nói cho cậu ta biết, tai của cậu đã không được rồi, hầu như không thể nghe được gì nữa. Chuyện này thật sự khiến Hùng Lạc phiền muộn rất lâu, cậu ta không muốn tin, rõ ràng trong lòng cậu ta còn có rất nhiều lời muốn nói với cậu, lẽ nào không còn cơ hội nữa sao?
Chu Ngữ Bằng tựa hồ cũng không quá quan tâm đến tình trạng sức khỏe của mình, cho nên mỗi ngày vẫn như cũ lên mạng nói chuyện phiếm cùng Hùng Lạc, một đêm kia hai người đang trò chuyện rất hăng say, Hùng Lạc đột nhiên viết: Rất muốn gặp cậu, cho nên tới nơi luôn rồi.
“Bây giờ sao? Hơn nửa đêm rồi, gạt tôi hả?”. Chu Ngữ Bằng hồi âm.
“Không gạt cậu, còn nửa tiếng nữa, xe lửa sẽ tới ga Hàng Châu.”
Chu Ngữ Bằng bỗng chốc bật dậy, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Hùng Lạc đang trò chuyện với cậu trên QQ lại đang ngồi trên xe lửa, liền vội vàng tìm điện thoại muốn gọi điện tới, lúc áp di động lên tai rồi mới nhớ ra thính lực của mình đã hoàn toàn biến mất, đành phải nhẹ nhàng ấn bàn phím, sau đó gửi tới một tin nhắn: Xuống xe rồi đừng đi đâu hết, ở ga Hàng Châu chờ tôi.
Hùng Lạc nhìn điện thoại, bắt đầu thấy hối hận sao lại đi nói cho cậu biết hành động của mình, vốn là định sáng mai sẽ khiến cho cậu bất ngờ, nhưng chính mình lại thật thiếu kiên nhẫn, cậu ta biết thị lực của Chu Ngữ Bằng vào buổi tối hầu như là con số không, cho nên vô cùng lo lắng việc cậu đi ra ngoài.
Bước xuống trạm xe, Hùng Lạc mới phát hiện ra, chuyến tàu lần này hầu như không có du khách, tất cả đều là dân địa phương, bọn họ đều nói chuyện với nhau bằng phương ngữ, khiến cho Hùng Lạc đột nhiên có một loại cảm giác bị bài trừ, mọi người bước xuống xe rất nhanh chóng tản đi, sân ga tuy rằng trống trải nhưng đèn đuốc vẫn được mở sáng choang, cậu ta quay đầu nhìn ngắm kiến trúc ở sân ga, cảm giác là một kiểu đối xứng rất tinh tế.
Không lâu sau, Hùng Lạc nhìn thấy Chu Ngữ Bằng, cậu đứng ở dưới ngọn đèn, chiếc áo khoác ngắn bởi vì không kéo hết khóa mà tung bay trong làn gió, tuy rằng đã mấy tháng không gặp, thế nhưng hình ảnh Chu Ngữ Bằng đang đứng ở nơi đó và lúc cậu xuất hiện ở Bắc Kinh vẫn giống nhau, Hùng Lạc sải bước tới trước, rất muốn ôm cậu một cái.
Vừa mới bước tới gần, Hùng Lạc liền phát hiện trong bóng tối có một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi hơi mập mạp đang đứng ở đó, cho nên kế hoạch đi tới ôm cậu đành phải bỏ qua.
Người đàn ông này là Lý Long Hưng —— tài xế của Chu gia, Hùng Lạc có chút mất tự nhiên chào hỏi ông, sau đó cùng Chu Ngữ Bằng ngồi vào trong xe.
Hùng Lạc và Chu Ngữ Bằng ngồi ở ghế sau, vừa lên xe Hùng Lạc liền lén lút nắm lấy tay Chu Ngữ Bằng, còn bất chợt siết chặt, Chu Ngữ Bằng quay sang nhìn về phía Hùng Lạc, thế nhưng ánh mắt của cậu lại không hề tập trung, điều này lại khiến cho Hùng Lạc nhớ tới bộ dạng Chu Ngữ Bằng ngồi run rẩy ở trong góc tường lúc còn ở Bắc Kinh.
“Ngữ Bằng”. Hùng Lạc gọi cậu, thanh âm tuy rằng nghe bình tĩnh, nhưng trong nội tâm từ lâu đã ngũ vị tạp trần2.
Chu Ngữ Bằng không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng mà có thể nhìn ra, cậu có chút mất tự nhiên.
“Hiện giờ Ngữ Bằng đã hoàn toàn không nghe được nữa.”
Lý Long Hưng nhắc Hùng Lạc.
Hùng Lạc yên lặng gật đầu, cậu ta làm sao có thể không biết chứ, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi, thế nhưng Lý Long Hưng lại tàn nhẫn bày ra sự thực đau đớn ấy.Chú thích:
1. Món cá Thố Tây Hồ:
2. Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị, năm vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn); ý nói nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.