Ngũ Đại Gia Tộc: Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc

Chương 83: Chính Ly tâm sự



Mơ mơ, màng màng, căn phòng trong đêm tối tràn ngập xuân sắc.


Ngoài trời gió thổi, trong phòng uyên ương.


"Ưm...đừng...nhẹ một chút!"


"Mị Nhi, anh rất nhớ em!"


[...]


Ly Mị mở mắt nhìn căn phòng quen thuộc. Nàng chống tay ngồi dậy. Trên cơ thể trải dài những vết tím xanh, có thể thấy người đàn ông hôm qua đã dùng không biết bao nhiêu là sức lực.


Ly Mị cuộn tròn người run rẩy. Căn phòng này là cả một ám ảnh đối với nàng. Ở nơi này, nàng đã hằng đêm hằng đêm bị người đàn ông đó tra tấn cùng hành hạ, để rồi bất lực nhìn A Huân chết đi.


A Huân!


Ly Mị nhìn sang người đàn ông đang ngủ say bên cạnh. Hắn có khuôn mặt giống A Huân, nhưng lại không phải là người mà nàng yêu thương cùng ngày đêm mong nhớ. Hắn là kẻ mà nàng hận nhất.


Là hắn đã chia cắt nàng cùng A Huân!


Là hắn ép nàng mang thai con của hắn!


Là hắn đã giết chết A Huân của nàng!


Andre Hạ Chính!


Hơn mười năm nay, nàng trốn xa hắn, trốn xa khỏi nơi này. Nhưng lại vẫn bị bắt về đây, vẫn bị hắn đặt ở dưới thân phát tiết.


Giờ thì nàng đã hiểu tại sao đại tiểu thư lại giao cho nàng bảo vệ Kiều Kiều. Tất cả chỉ là một cái cớ. Đại tiểu thư sớm đã liên thủ với Selena Phuong Nguyen để đưa nàng trở lại bên cạnh Andre Hạ Chính, tránh cho hắn tiếp tục gây sức ép lên ngũ đại gia tộc.


Bọn họ đã sớm biết nàng chính là Lạc Văn!


Ly Mị thống hận nhìn hắn. Lúc này, rất vô tình, con dao gọt trái cây để trên bàn lọt vào trong mắt nàng. Nàng không do dự cầm lấy, lại quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh.


Con dao trong tay được giơ lên cao.


Chỉ cần đâm xuống một dao này, là nàng có thể báo thù cho A Huân.


Cùng lắm thì nàng với hắn chết chung. Tới lúc đó cũng có thể đoàn tụ với A Huân liền tốt lắm!


Nhưng chỉ trong nháy mắt, khi con dao sắc nhọn chỉ còn cách ngực trái của hắn hai phân, nàng vẫn dừng tay lại


Vì sao nàng không thể?


Cả người Ly Mị run rẩy dữ dội. Con dao cầm trong tay cũng không vững nữa.


Lệ xót xa chảy xuống, làm nhòe hai mắt. Đau đớn chôn vùi rốt cuộc cũng vỡ tung.


Nàng không thể giết hắn, nàng không làm được. Cho dù hắn giết A Huân, cho dù hắn là người nàng hận nhất.


"Mị Nhi, từ khi nào mà em muốn giết một người lại khó khăn như vậy?" Đột nhiên, một giọng nói trầm khàn vang lên.


Chẳng biết từ lúc nào, Andre Hạ Chính đã tỉnh dậy.


"Không được cử động!" Nàng có ý định ngăn cản hắn, nhưng sự yếu đuối, nghẹn ngào cùng với làn nước mắt rơi như mưa đã làm cho lời cảnh cáo của nàng hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.


Nàng chỉ có thể bối rối, rơi lệ đầy mặt, nhìn hắn đứng dậy. Con dao trong tay nàng, đang dán trên cổ hắn, nhưng nàng lại không thể xuống tay, thậm chí khi hắn đứng dậy, nàng lo sợ sẽ cắt trúng hắn, ngược lại thuận thế nương tay theo hắn, để cho hắn tùy ý ngồi dậy.


Nhìn nàng, hắn đột ngột nâng tay.


"Dừng tay!" Hắn không có dừng tay. Có điều, hắn vươn tay, không phải để cầm lấy con dao đang nằm trong bàn tay run rẩy của nàng, mà ngược lại là lướt qua vũ khí trí mạng đó, dịu dàng dùng ngón cái lau đi nước mắt ẩm ướt trên gương mặt nàng.


"Đừng khóc. Em biết anh rất ghét em khóc mà." Hắn ôn nhu thủ thỉ bên tai nàng.


Bàn tay như có như không nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt xinh đẹp của nàng: "Mị Nhi, giết anh đi. Nếu em muốn, mạng của anh. Đều cho em."


Lạc Ly Mị run rẩy càng lợi hại. Nàng không nói được lời nào. Tất cả những lời oán hận đều không có cách nào thoát ra khỏi miệng, chỉ có thể gào lên: "Ngăn cản tôi đi! Van xin anh, làm ơn ngăn tôi lại đi! Nếu không tôi sẽ giết anh mất!"


Nhưng người đối diện chẳng những không đẩy nàng ra, còn kề sát con dao vào cổ. Trên môi câu lên một nụ cười yếu ớt: "Giết anh đi! Một dao thôi là em có thể trả thù cho A Huân mà, đúng không?


"Anh điên rồi, điên rồi..." Hai mắt nàng đẫm lệ mờ mịt, bi thương liên tục mắng, ngước nhìn hắn, tức giận lặp lại:


"Tôi sẽ giết anh, tôi sẽ...Tôi sẽ..." Nhưng bất luận là nàng có nói nhiều đến thế nào, thì con dao trong tay vẫn không cắt xuống được.


Trời ạ, nàng bị làm sao thế này? Người nàng yêu là A Huân, không phải sao?


"Tại sao?" Đôi môi hồng của nàng run run, vừa hoang mang vừa đau khổ.


"Tại sao? Tại sao anh không ngăn cản tôi?"


Hắn chăm chú nhìn nàng, vuốt ve nước mắt không ngừng rơi của nàng, vuốt ve mi nàng, môi nàng, nhỏ giọng mở miệng:


"Em còn không biết tại sao ư?"


Lòng của nàng bỗng dưng run lên.


Cảm xúc trong mắt hắn, làm cho Lạc Ly Mị đặc biệt sợ hãi. Nàng hoảng hốt phát hiện, nàng không muốn biết đáp án. Nàng không dám biết. nàng không thể biết!


Nhưng, hắn đã muốn mở miệng.


"Bởi vì em đủ dũng cảm, bởi vì em đủ kiên cường, bởi vì anh cần em, bởi vì con của chúng ta cần em..."


"Không!" Sợ hãi không muốn nghe đáp án cuối cùng, nàng hoảng hốt thối lui, vội vã nghĩ muốn nhảy xuống giường, trước khi nghe thấy đáp án, nàng phải mau mau thoát đi. Thậm chí nàng không quan tâm đến vũ khí trong tay.


Trong lúc hỗn loạn, con dao rơi xuống thảm. Hắn dường như đã sớm đoán được nàng nhất định sẽ lùi bước, cho nên trước khi nàng kịp hành động đã nhanh như chớp vươn bàn tay ra, nắm lấy cổ tay nàng.


"Buông! Tôi không muốn biết! Buông tay!" Nàng tuyệt vọng giãy dụa, tâm hoảng ý loạn muốn rút tay về, nhưng sự kiềm chế của hắn rắn chắc không thua gì sắt thép, bất luận nàng giãy dụa như thế nào cũng đều giãy không ra.


Hắn nhìn nàng, kiềm chế sự giãy dụa của nàng, gằn từng tiếng:


"Bởi vì anh yêu em."


Trong nháy mắt, nàng ngừng giãy dụa, chỉ có thể hoảng sợ, kinh ngạc nhìn hắn. Nước mắt lại chảy ra lần nữa. Đây là đáp án mà nàng đã đoán trước.


Nàng đã sớm biết, lại còn vọng tưởng trốn tránh.


"Không, anh không yêu tôi! Anh không yêu!" Nàng khóc và rít gào với hắn, thế nhưng hắn vẫn kiên định kéo nàng trở về giường.


"Buông --- Andre Hạ Chính, anh buông tay.........." Mặc cho nàng dùng sức đánh hay là giãy dụa như thế nào, hắn cũng vẫn không buông tay, ngược lại càng ôm chặt nàng, nhẹ giọng lặp lại ở bên tai nàng.


"Anh yêu em."


"Không!" Nàng không ngừng khóc, không thể chống cự được thông báo trầm thấp kia, chúng từ hai bên tai chui vào ngực nàng, khắc sâu trong lòng nàng.


Đây không phải sự thật.


Hắn không thể yêu nàng, đây là lời nói dối của hắn, là hắn muốn nàng thuần phục hắn, đây chỉ là lời nói dối!


Nàng lặp lại hết lần này đến lần khác, liên tục thuyết phục chính mình.


Hắn chỉ là muốn giành hết tất cả mọi thứ từ A Huân, trong đó có nàng. Hắn chỉ muốn chứng minh rằng mọi thứ A Huân đều thua hắn.


Thế nhưng...


"Anh yêu em." Hắn ôm chặt nàng, giọng nói kiên định


"Hơn nữa, em cũng yêu anh, nếu không, em sẽ không do dự khi xuống tay."


"Không...Tôi không yêu anh, tôi không yêu anh..." Trong vòng ôm ấm áp cường tráng của hắn, Ly Mị khóc không thành tiếng, liên tục phủ nhận, nhưng bức tường cao mà nàng vất vả xây dựng trong lòng, lại sớm bị từng câu từng chữ của hắn dần dần đánh sập.


"Em yêu anh." Hắn mở miệng, kiên định lặp lại một lần nữa: "Lạc Ly Mị, em đã yêu anh. Từ khi em mang thai Kiều Kiều, em đã yêu anh. Và cho đến tận bây giờ, em vẫn yêu anh. Em đã sớm quên A Huân rồi, em đã sớm yêu anh rồi."


"Tôi không yêu anh!" Ly Mị đẩy hắn ra, vung tay đánh hắn.


"Thừa nhận đi, nói cho anh biết, em yêu anh đi."


"Tôi hận anh!" Lại thêm một bạt tai khác đáp trên mặt hắn.


Lòng của nàng đau quá, đau quá.....


Hắn lại mở miệng: "Anh biết em yêu anh, thừa nhận đi, anh cần em, cần được nghe em nói ra miệng."


Ly Mị khóc nức nở, nghẹn ngào, sụp đổ hoàn toàn trong lòng ngực ấm áp cường tráng của hắn, cuối cùng cũng không thể phủ nhận, trái tim của mình đã sớm rơi vào trong tay người đàn ông dã man đáng giận này.


"Nói đi, nói em yêu anh." Hắn khàn khàn giọng nói, có chút không ổn định, gần như khẩn cầu.


"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?" Nàng ngồi xổm ở trên giường, đau khổ khóc nức nở:


"Tại sao? Tại sao anh không thể thả tôi?"


Hắn hơi hơi lui về phía sau, vẫn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lau đi nước mắt của nàng, nhìn thẳng tắp vào mắt nàng:


"Bởi vì anh là của em, cũng giống như, em nhất định sẽ là của anh." Những lời này, giống như lời tuyên thệ.


Nàng nhắm hai mắt lại, khắc sâu khuôn mặt thâm tình của hắn vào trong đầu.


Mỗi lời hắn nói, hoàn toàn tiêu diệt ý tưởng đối kháng hắn trong đầu, trong nội tâm của nàng.


Ly Mị run run, cảm giác được hắn đang tới gần, đến khi dán sát vào môi nàng, hắn mở miệng yêu cầu


"Nói cho anh biết đi."


Nàng nghẹn ngào, cảm giác được sự ấm áp của hắn, vòng tay ôm ấp của hắn.


"Em..." Đôi môi hồng phấn của nàng run rẩy.


Người nàng yêu là A Chính hay A Huân?


"Em yêu anh..."


Không, nàng đã sớm không còn yêu A Huân nữa rồi. Người nàng yêu là người trước mặt này ~ A Chính của nàng.


[...]


"Tại sao anh biết em đang ở Ngũ đại gia tộc?" Lạc Ly Mị dựa vào người Andre Hạ Chính, khẽ hỏi.


"Là Thất Lão Diana Tưởng Ảnh đã nói cho anh." Andre Hạ Chính xoa tóc Lạc Ly Mị: "Mị Nhi, có biết hay không? Thời gian đầu em đi, Đồng Đồng rất hay khóc. Con bé cứ khóc rồi lại ngủ, ngủ dậy lại khóc."


Trên khuôn mặt Lạc Ly Mị hiện lên vẻ áy náy. Lúc nàng đi, Đồng Đồng mới chỉ mấy tháng tuổi.


"Không sao. Sau này chú ý bù đắp cho chúng là được."

— QUẢNG CÁO —