Thầy Tư bắt đầu làm việc tại trường học vào mùa hè, hắn là giáo viên tâm lý duy nhất trong trường. Từ lớp mười tới lớp mười hai, không học sinh nào là không thích hắn.
Hắn thường mặc áo sơ mi được là ủi phẳng phiu, trên cổ đeo caravat, hai cúc áo trên cùng chỉ để mở vào những hôm oi ả nhất. Trời thu hơi se se, đám học sinh thường nhìn thấy hắn mặc thêm chiếc áo gió mỏng manh, đằng sau cặp kính gọng vàng là đôi mắt màu hổ phách luôn luôn ẩn chứa ý cười, đặc biệt lúc nói chuyện với hắn, đôi mắt xinh đẹp ấy hơi cụp xuống nhìn mọi người.
Vì cái ngoại hình này của hắn, đám nam sinh nữ sinh trẻ người non dạ lần đầu biết được thế nào gọi là hào hoa phong nhã.
Nhất là đám nam sinh, có vài đứa bắt chước hành động của hắn, đứng trên bục giảng, bàn tay mảnh mai cầm viên phấn giảng giải những thuật ngữ tâm lý khó hiểu –– thế nhưng chẳng ai có thể tạo ra cảm giác giống hắn, những ngón tay của người nọ còn trắng hơn cả phấn, thon dài mà lại chẳng hề yếu ớt –– không hề. Dưới lớp sơ mi trắng đó thực chất lại là cơ thể mạnh mẽ nam tính, chỉ là đại đa số thời gian hắn kiềm chế vẻ ngoài hung hãn của mình.
Một người tốt.
Hầu hết các thầy cô giáo khác trong trường đánh giá hắn như vậy.
Rất chính trực, hiểu lòng người.
Giáo viên trẻ tuổi nghe xong chỉ mỉm cười, đối với những lời khen như thế hắn chẳng đáp lời. Hắn đi qua hành lang trường học dài dằng dặc, ngón tay bởi vì quá sung sướng mà run rẩy.
Từ trong túi quần của hắn, một con bướm trắng lẳng lặng bay ra.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Học sinh lục đục đứng dậy, có mấy đứa còn muốn tiến tới góp mặt hỏi hắn vài câu. Giáo viên tâm lý kiên nhẫn giải đáp từng vấn đề, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên.
"Khấu Đông?"
"..."
Thiếu niên đang cất sách vở vào cặp nghe xong thì hơi rùng mình. Y mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, thậm chí hai người như y chui vào chung còn vừa, làm nổi bật thêm khung xương mỏng manh bên trong, cả người như được một tầng nước ẩm ướt bao phủ.
"Khấu Đông," Giáo viên tâm lý ôn hòa nói, "Ở lại chút giúp thầy làm vài thí nghiệm tâm lý nhé?"
Thiếu niên hình như hơi co người, thấp giọng đáp: "Em..."
"Đương nhiên rồi ạ!"
Đám học sinh bên ngoài mồm năm miệng người giúp y đưa ra đáp án.
"Bình thường cậu ấy cũng có làm gì đâu..."
"Thầy cần nhiều người không ạ? Em giúp cho!"
"Không," giáo viên trẻ tuổi bình tĩnh từ chối những người tự mình tiến cử khác, "Chỉ cần em ấy là đủ rồi."
Khấu Đông không hề trả lời. Trong tầm mắt của y, một con bươm bướm đập cánh trên khung cửa sổ.
"A!"
Một cô gái chỉ vào con bướm nhỏ đang hút nốt chút mật, đuôi cánh nó có màu xanh lam khá bắt mắt, cô nàng kêu lên: "Màu của nó đẹp quá!"
Không ai nhận ra thiếu niên ở bên cạnh không kiềm chế được run rẩy.
"Được rồi," Giáo viên tâm lý hơi mỉm cười, hắn đóng sách vở "bộp" một tiếng, "Đã tới giờ tan học, các bạn mau chóng về nhà đi."