Đêm khuya cuối hè, ánh trăng bên ngoài cửa sổ vẫn lặng lẽ thả bỏng xuống mặt đất, cây nhãn lồng đung đưa trong gió nhẹ, cực kỳ giống với tâm tình của cậu lúc này.
Triều Dương vùi đầu vào gối rồi lấy chăn trùm lại, cậu vừa khó thở vừa nóng nực, nóng tới độ mồ hôi chảy đầm đìa, giọng nói của Liêu Tinh Thần vẫn quanh quẩn bốn phía như cũ, chẳng hề tiêu tan.
Không chỉ vậy, kể cả cậu có nhắm mắt vào thì vẫn thấy được hình bóng của người đó, tay cầm bút viết chữ, vẻ mặt khi chăm chú giảng bài, cuối cùng khi hai người tách ra hắn còn uể oải lười biếng dựa vào tường....
**, bệnh đến nơi rồi!
Càng nghĩ đến trai đẹp lại càng có tinh thần hơn, Triều Dương chui trong ổ chăn gặm ngón tay, trước kia cậu không hề cảm thấy Liêu Tinh Thần đẹp, trông cứ nhỏ nhắn yếu ớt, thậm chí ra ngoài bị mặt trời chiếu vào còn không chịu nổi.
Chẳng lẽ là do lớn tuổi nên gu thẩm mỹ cũng bị thay đổi chăng?
Thứ bảy không cần tới lớp tự học sớm, Triều Dương kéo theo cơ thể mỏi mệt đi vào lớp, hôm qua cậu nằm trên giường lăn lộn nửa ngày, sống chết cũng chẳng chợp mắt được xíu nào, cuối cùng đành ngồi dậy làm bài thi, ai ngờ có hiệu quả thật.
Từ Lỗi thấy dáng vẻ zombie này của cậu thì cho là hôm qua cậu lại lén lút làm gì đấy.
Triều Dương chẳng còn sức mà trả lời, cậu gối cằm lên mu bàn tay rồi nằm nhoài ra bàn, quan sát anh em tốt ngồi đằng trước từ đầu đến chân —
Giày vải graffiti màu đen, quần jean rách sẫm màu, áo sơ mi oversize màu đen, trên cổ tay còn đeo xích da đinh tán.
Quần áo điển hình của trai trẻ thời bấy giờ, vừa đẹp vừa ngầu.
Nhưng nghĩ đến tên đẹp trai ngầu lòi này tương lai sẽ trở thành mãnh nam chỉ thích mấy màu sắc nữ tính, Triều Dương lập tức không tưởng tượng nổi: "Thạch Đầu, tủ quần áo mày chỉ có màu đen thôi à?"
Từ Lỗi đáp: "Không phải, có cả màu xám, màu trắng, còn có mấy cái không hay mặc màu xanh lam.... sao á? Mày muốn mượn à?"
Từ Lỗi bày ra vẻ mặt "cái quần què gì vậy" ghét bỏ nói: "Vớ vẩn, làm gì có chuyện tao mua đồ màu đó?"
Có đấy.
Hơn nữa không phải mỗi quần áo thôi đâu, sau này đến ốp điện thoại di động của cậu ta cũng là màu hồng nhạt!
Thế nên là con người sẽ thay đổi gu thẩm mỹ theo độ tuổi, hiện giờ cậu cảm thấy Liêu Tinh Thần rất đẹp trai, sau này Thạch Đầu cũng sẽ đam mê theo đuổi màu hồng nhạt, haiz, đây là đạo lý rồi.
*
Khoa phẫu thuật thần kinh bệnh viện Tân Giang.
Dương Hân Lan vừa mới ra khỏi phòng mổ đã gặp Trần Hoa ở hành lang, hai người rõ ràng cùng chung một văn phòng thế nhưng cơ hội gặp mặt lại chẳng có mấy.
Dương Hân Lan xoa xoa cổ tay ê ẩm, phân tích case bệnh với Trần Hoa xong thì bắt đầu tám chuyện gia đình: "Dương Dương nhà tớ cuối cùng cũng đổi tính, bắt đầu nghiêm túc học tập."
Học sinh hư mà chịu học tập lại còn quý hơn lãng tử quay đầu, Trần Hoa cũng cảm thấy hiếm gặp: "Chịu nỗ lực là tốt rồi, giờ thằng nhỏ mới lớp 11, còn kịp mà."
"Không chừng có thể đỗ cả đại học Y ấy chứ?"
Dương Hân Lan cau mày thở dài nói: "Dương Dương ghét học hành đâu phải mới ngày một ngày hai, dựa vào cái thằng tích của thằng bé hiện tại mà đỗ đạt đại học là tớ đã có thể cười trộm rồi."
"Nào có như Tinh Tinh nhà cậu, học hành chăm chỉ không để ba mẹ lo lắng nhiều. Dương Dương nhà tớ mà học được nửa phần tính nết của thằng bé thì tớ nguyện thắp hương bái Phật ba năm!"
Ai ngờ Trần Hoa cũng thở dài: "Nhà tớ thì làm gì yên tâm nổi, học giỏi thì có ích lợi gì? Động xíu là đi gây chuyện."
Dương Hân Lan cũng từng nghe nói về sự tích "quang vinh" hồi trung học cơ sở của thằng con trai nhà họ Liêu, rất khó có thể tưởng tượng rằng người có kết quả học tập nổi trội như thế lại đi đánh nhau với người khác.
"Tớ cứ nghĩ Tinh Tinh là đứa trẻ trầm tính, tóc thích đề dài như con gái."
Trần Hoa thở dài một tiếng: "Nhìn giống thôi, cậu xem viện trưởng Liêu nhà tớ còn để tóc dài hơn, tính có trầm đâu?"
Bà ngoắc ngoắc tay ra hiệu Dương Hân Lan ghé sát vào, trông cứ như sắp nói ra bí mật nào đó động trời: "Còn chưa nói cho cậu biết, hai ba con nhà đấy đều là nhóm máu AB."
Dương Hân Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ: "!!!"
Hai bà mẹ này hồi còn học đại học rất mê tín, rất hay đi xem chiêm tinh với cung hoàng đạo, gặp mặt nhau thì câu đầu tiên nói là "Vận may của cậu hôm nay thế nào?" hoặc là "Sao hôm nay cậu không mặc màu may mắn?"
Sau đó hai người lại cùng tốt nghiệp trường Y, vì làm bác sĩ nên thường xuyên phải nghiên cứu khoa học, cũng vì thân phận này mà hai người bắt đầu chuyển qua nghiên cứu nhóm máu, phát hiện là căn cứ vào nhóm máu còn đúng hơn cả chòm sao.
Trần Hoa buông tay: "Cậu biết tớ ở nhà vất vả thế nào không? Tớ còn hy vọng con trai mình được như Dương Dương cơ, dẻo mồm lại còn vui tính, thân thiết như áo bông nhỏ."
Dương Hân Lan nghe xong vui vẻ không thôi, bản thân bà cũng không ngờ là con trai mình lại có ưu điểm như vậy, "Cậu đã thích như vậy thì tớ để lại cho cậu đấy, tình chị em mấy chục năm không cần khách khí, mau mau mang đi đi."
Trần Hoa cũng rất vui vẻ: "Nếu không thì hai đứa mình đổi cho nhau đi."
Đề tài con cái luôn luôn là đề tài sốt ruột đối với các bậc phụ huynh, hai người blah blah không ngừng nghỉ, hai bà mẹ tám chuyện xong một hồi mới phát hiện ra hôm nay không cần trực ban, vì thế quyết định tổ chức một bữa liên hoan chung giữa hai gia đình, trực tiếp vặt lông hai đứa nhóc nhà mình.
Địa điểm gặp mặt là một quán cơm mới mở gần Thế Ninh.
Cái kiểu liên hoan này bình quân mỗi tháng đều sẽ làm một hai lần, nói chung cũng chẳng lạ lẫm gì. Nhưng ngay sau khi nhận được thông báo của Dương Hân Lan, Triều Dương vẫn bị lo lắng mất tự nhiên.
Tối hôm qua cậu cả đêm hôm ngủ, ngày hôm nay tùy tiện gội đầu xong đã ra ngoài, hiện tại vẻ ngoài của cậu trông có ra gì không? Quầng thâm mắt nhìn có rõ không? Má nó chứ, quần áo mà cậu đang mặc có bình thường quá không, chỉ đơn giản là áo thun trắng với quần thể thao, nhìn chẳng ổn chút nào! Sớm biết vậy đã mua cái vòng giống của Từ Lỗi rồi!
Từ Lỗi bị hỏi đến lần thứ n với câu hỏi: "Này, nhìn hộ tao xem quầng thâm mắt của tao có rõ không?" cuối cùng không chịu nổi nữa mà nói, "Anh em à, nhà mày đi liên hoan chứ không phải đi xem mắt!"
"Cái quầng thâm mắt có liên quan gì đến chuyện này đâu??"
Lúc này Triều Dương mới yên tĩnh lại.
Đúng nhỉ, có phải đi hẹn hò đâu, để ý hình tượng như vậy làm gì?
Liêu Tinh Thần bị lão Chu ép nghỉ hai ngày, buổi tối cũng không cần tự học, Triều Dương lười lăn lộn, buổi trưa tùy tiện ăn cơm ở mấy quán gần trường với Từ Lỗi. 𝗧ru𝔂ện ha𝔂 luôn có tại ﹙ 𝗧R Ù𝑴𝗧R𝐔YỆ𝑵.Vn ﹚
Từ Lỗi chỉ vào một quán ăn có bảng hiệu màu đỏ: "Ăn bún ốc không? Lâu rồi không ăn."
Triều Dương biết Liêu Tinh Thần có bệnh thích sạch sẽ, bún ốc lại hơi nặng mùi, ăn xong một sợi tóc bốc mùi ba ngày không hết, buổi tối mà đi gặp Liêu Tinh Thần... đối phương không thích thì sao?
Triều Dương không phát hiện ra bản thân mình lại để tâm đến cảm thụ của hàng xóm dưới lầu tới vậy, cậu lắc đầu nói: "Tao không thích lắm."
Từ Lỗi cho rằng cậu chê bún ốc không đủ cay: "Thế ăn xiên cay nhé? Kêu thêm Phương Chấn với Tống Liên Phi, bốn người vừa đủ một bàn."
Triều Dương lui về phía sau một bước, bún ốc cậu còn không dám ăn chứ chẳng phải lẩu xiên cay: "Thôi thôi thôi, hôm nay tao muốn ăn thanh đạm tý."
Đồ ăn hơi hơi cay của người bình thường chỉ là mắt muỗi với em bé sống ở Trùng Khánh, Từ Lỗi vô cùng hiểu ý: "Vậy đi ăn mì chua cay ở giao lộ nha, bỏ hai thìa đậu chua nữa là đủ cho mày khai vị."
Bấy bề ơi, cưng có thể đưa ra ý kiến nào đáng tin cậy hơn nữa không?
Cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Lỗi, Triều Thu đi vào một quán hầm kiểu Quảng Đông, "Ăn canh thôi, healthy."
Rồi thì cũng đến giờ tan học buổi chiều.
Ngoài cổng trường đám học sinh tụ tập thành từng đám, túm năm tụm ba bàn tán xem tối nay nên đi đâu chơi, năm giờ chiều mặt trời mới lặn hơn nửa, ánh chiều tà rực rỡ chiếu lên từng tòa nhà, từng chiếc lá rơi xuống mặt đất như dát một tầng vàng mỏng.
Từ Lỗi biết Triều Dương định đi tới quán cơm gần trường học, nhiệt tình hỏi: "Cần tao chở mày qua không?"
Xe của cậu là loại xe địa hình, không có ghế ngồi ở phía sau, nếu muốn đi nhờ thì phải đứng lên tấm sắt bên cạnh bánh xe, không thoải mái như ngồi xe của Liêu Tinh Thần.
Triều Dương xua tay từ chối: "Thôi tao tự đi, cũng không xa."
Từ Lỗi giơ tay ra hiệu OK, nói: "Vậy gặp lại sau."
Triều Dương đứng ở trước cổng trường mở app bản đồ trên điện thoại rồi nhập tên quán cơm, liếc mắt thoáng nhận ra hình như bên cạnh có người mới đến, lúc này cậu ngẩng đầu lên mới phát hiện đó là Liêu Tinh Thần.
Người này thật sự rất cao, gần như che khuất ánh sáng mặt trời chiếu vào Triều Dương, vì quá bất ngờ nên Triều Dương thể hiện hết sự vui mừng ra bên ngoài, cậu túm lấy cổ tay hắn, hỏi: "Sao cậu lại tới đây."
Liêu Tinh Thần cũng không rõ tại sao mình lại đến.
Quán ăn kia không gần với trường học lắm, thời tiết lại nóng như vậy, đi hai bước là mồ hôi trào ra như tắm cả người không thoải mái chứ chẳng nói đến việc lòng vòng nguyên một đường.
Thế nhưng nghĩ đến việc nhìn thấy Triều Dương, nháy mắt đã cảm thấy chuyện ra mồ hôi cũng chẳng khó chịu lắm.
Liêu Tinh Thần liếc mắt nhìn vào di động đối phương đang bật hướng dẫn chỉ đường, tự nói ra một lý do thích hợp: "Sợ cậu lạc đường nên tới đón cậu."
Nghe thấy câu này, Triều Dương cười càng tươi hơn, con mắt trong suốt cong thành trăng lưỡi liềm, răng nanh trắng nõn cũng lộ ra, còn chói mắt hơn cả mặt trời.
Thật ra cậu rất sợ cô độc, đặc biệt là đi đường một mình, vừa cô đơn lại vừa tẻ nhạt, thời gian những lúc đó trôi qua cực kỳ chậm. Liêu Tinh Thần xuất hiện làm cậu rất vui vẻ.
Hai người song song đi về quán cơm, Triều Dương phát hiện cảnh vật xung quanh có chút quen thuộc, mãi tới khi đi qua ngã tư đường, bảng hiệu Đình Vượng thình lình xuất hiện ở trước mắt.
Tô Tần đang ngồi trên bàn ăn vặt, chân đạp lên ghế hít mây nhả khói, nơi ngày hôm qua bị đánh nay cực kỳ đau nhức, đặc biệt là chỗ xương sườn, hô hấp cũng khó chịu.
Gã không ngờ Liêu Tinh Thần lại giấu nghề.
Người phát hiện ra bọn họ đầu tiên là Lâm Tử, cậu ta nhẹ nhàng "a" lên một tiếng, Tô Tần cũng theo tiếng kêu của cậu ta liếc qua.
Song phương cách nhau mấy chục mét, mắt trần có thể thấy không khí dần ngưng đọng lại.
Tầm mắt Tô Tần rơi vào người Liêu Tinh Thần, sự ghen ghét còn mang theo chút kiêng kỵ, ánh mắt hung ác như muốn giết chết đối phương.
Liêu Tinh Thần híp mắt nhìn gã gật đầu, nở nụ cười khiêu khích, vẻ mặt rất là hung hăng.
Triều Dương không nhìn thấy hai người này lén lút giao lưu ánh mắt, từ góc độ của cậu thì Tô Tần chính là con mãnh thú có thể đại khai sát giới bất cứ khi nào, mà cậu với Liêu Tinh Thần chỉ là con hươu nhỏ trói gà không chặt.
Cơ thể hành động trước đầu óc, chờ đến lúc Triều Dương muốn chạy thì cậu đã kéo tay Liêu Tinh Thần đi vào con hẻm bên cạnh.
Lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi, không biết là do căng thẳng hay do thời tiết quá nóng, Liêu Tinh Thần mặc cậu kéo mình vào hẻm nhỏ chạy loạn, tâm tư cũng chập trùng lên xuống theo.
Mắt thấy chỗ cần đến ngày càng xa, Liêu Tinh Thần đổi khách làm chủ túm lấy tay Triều Dương, kéo người lại gần hơn, nói: "Đi sai đường rồi."
Triều Dương cắn môi không trả lời, cậu còn đang sợ, sợ Tô Tần đuổi theo, sợ Liêu Tinh Thần lại bị thương.
Nếu như vậy thật thì cậu sẽ phát điên lên mất.
Cậu không nói tiếng nào, Liêu Tinh Thần cũng đứng bất động, hai người cứ như vậy mà giằng co, thời gian từng giây từng phút trôi đi.
"Đi thôi, mọi người đang chờ chúng ta đấy."
Cuối cùng người thua trận vẫn là Liêu Tinh Thần, hắn nhìn được nỗi sợ sệt bất an của Triều Dương, đoán là đối phương không muốn người mình yêu thấy mình đi với thằng con trai khác.
Người như thế kia thì tốt chỗ nào, có đáng để được yêu vậy không?
Liêu Tinh Thần nghĩ không ra, cảm giác khó chịu trong lòng ngày một lớn, hối hận tại sao mình lại tới đón người này. Thế nhưng đối mặt với dáng vẻ này của Triều Dương, hắn không dám buông lời chỉ trích tàn nhẫn.
Hắn muốn mắng cậu một trận.
"Đêm nay rảnh không?"
Liêu Tinh Thần đè xuống tâm tư loạn như cào cào, lẳng lặng nhìn Triều Dương, giọng nói cũng rất nhẹ, rất dịu dàng: "Đến phòng tôi một chuyến."