Từ Lỗi không thể hiểu nổi logic của cậu học sinh chuyển trường này, mới lần đầu gặp mặt mà đã thích với không thích cái nỗi gì?
Hai anh em tốt mặt thối rời đi rồi, cậu ta cũng không muốn tiếp tục ở lại, chân dài sải bước lên xe đạp địa hình, thuận miệng an ủi học sinh chuyển trường hai câu:
"Cậu đừng nghĩ nhiều, tính của anh Thần vốn là hơi khó gần...."
Còn Triều Dương thì.... đây là lần đầu Từ Lỗi thấy cậu bày cái bộ mặt đen thui đó, làm người khác cực kỳ ngạc nhiên.
Cậu ta lo lắng bạn tốt bị người ta hiểu lầm, nhanh chóng giải thích thêm: "Có thể là Dương Dương hôm nay đang không vui, thật ra tính cậu ấy tốt lắm, ai cũng có thể làm bạn được."
Vu Tiểu Lạc đang buồn lập tức vui vẻ trở lại: "Phải không? Vậy tôi cũng có thể làm bạn cậu ấy hả?"
"Ừ." Từ Lỗi gật đầu: "Vậy tôi đi nhé."
Triều Dương không ưa Vu Tiểu Lạc là có nguyên nhân.
Người này đời trước để lại ám ảnh quá lớn trong lòng cậu. So với Tô trai đểu chưa rõ tình cảm của mình thì Vu Tiểu Lạc vong ân bội nghĩa càng làm cho cậu thấy kinh tởm.
Vu Tiểu Lạc chuyển từ một thành phố khác tới Thế Ninh, để tiện đi học, cậu ta thuê một căn phòng nhỏ ở khu dân cư cổng phía sau trường học.
Mỗi lần tan học về nhà đều phải đi qua con đường nhỏ bắc qua Đình Vượng.
Lần đầu tiên Triều Dương gặp cậu ta là lúc đang đi trên đường gần Đình Vượng.
Cụ thể là một ngày nọ, ngày nào thì Triều Dương cũng quên rồi, cậu chỉ mơ hồ nhớ rằng đó là một ngày năm lớp 12 nóng bức sau buổi chiều, cũng như thường lệ, cậu lại ngốc nghếch chạy theo sau Tô Tần đến Đình Vượng giết thời gian.
Trong lúc thoáng liếc mắt qua thì cậu nhìn thấy một bạn học sinh mặc đồng phục Thế Ninh đang bị mấy tên "người của xã hội" cứng ngắc túm vào ngõ nhỏ, trông như sắp ăn cướp.
Triều Dương khi ấy không hề nghĩ nhiều, chỉ muốn lập tức lao vào cứu người.
Chờ đến lúc Tô Tần, Lâm Tử và lão Cao chạy tới thì trận chiến đã ở nửa nhịp cuối, Triều Dương bị đánh đủ mọi chỗ, vết thương đầy người, cậu đau đến độ sắc mặt nhợt nhạt mồ hôi nhễ nhại vì đau đớn.
Mà Vu Tiểu Lạc được cậu bảo vệ phía sau vẫn nguyên vẹn.
Tô Tần tiến đến, gã tung hai ba chiêu đã có thể hạ năm người đối phương gục ngã, gã quay đầu nhìn Triều Dương tức giận mắng:
"Cậu điên rồi chắc? Không biết đánh nhau còn dám lao ra?!"
Triều Dương quỳ một chân trên đất tay ôm bụng, cậu chưa bao giờ tỏ ra yếu ớt trước mặt Tô Tần, giả bộ khỏe mạnh cười tự nhiên: "Tớ không nghĩ nhiều vậy."
"Xin lỗi xin lỗi."
Vu Tiểu Lạc đi tới kéo kéo tay cậu, nước mắt như mưa: "Cậu có sao không? Bị đau chỗ nào vậy?"
Lâm Tử với lão Cao mỗi người một bên nâng Triều Dương đứng dậy đi về phía Đình Vượng, Vu Tiểu Lạc chậm chạm chạy theo sau vừa khóc vừa xin lỗi luôn miệng.
Tô Tần nghe xong cũng khó chịu, ngậm thuốc lá mắng: "Khóc nữa thì ăn đòn."
Lá gan Vu Tiểu Lạc rất bé, y nghe Tô Tần mắng cái đã không dám thở, gương mặt đỏ ửng lan xuống cả cổ, đầu cúi thấp đến độ sắp chạm đất, cẩn thận e dè liên tục liếc trộm đối phương.
Triều Dương không nhìn nổi nữa mới kéo y đến cạnh mình ngồi xuống, bắt đầu bắt chuyện hỏi han.
Sau đó cậu biết được Vu Tiểu Lạc học ban thực nghiệm, bởi vì tính cách nhát gan với cả không phải người địa phương nên không có bạn bè gì mấy.
Triều Dương không thích nhìn người khác cô đơn, cậu vỗ vỗ vai Vu Tiểu Lạc nói: "Người ở ban thực nghiệm chín phần mười là bạn tôi, mai tôi mang cậu đi giới thiệu với họ nha!"
Mắt Vu Tiểu Lạc bắt đầu ửng hồng: "Thật chứ? Cậu đúng là vừa khỏe lại còn có nhiều bạn bè giỏi giang."
Khi ấy Triều Dương hãy còn là thiếu niên vô tri, vẫn chưa hiểu được lòng người hiểm ác, không ý thức được cậu con trai đơn thuần vô tội trước mặt này thực ra rất giỏi đâm sau lưng người khác.
Cả năm lớp 12, cậu không hề phòng bị gì mà coi Vu Tiểu Lạc như bạn thân nhất, sợ đối phương cảm thấy cô độc giữa Thế Ninh rộng lớn nên mới dẫn người ta vào cuộc sống của mình, giới thiệu Từ Lỗi với hai nhóc khác ở đại viện cho cậu ta quen.
Vu Tiểu Lạc được Triều Dương cho rất nhiều quyền lợi cùng với sự chăm sóc nhiệt tình nhưng vẫn chưa thấy đủ.
Y sinh ra đã bần hàn thấp kém, vất vả lắm mới thi đậu Thế Ninh, y ghen ghét vì Triều Dương có gia đình khá giả, ghen tị với Triều Dương bạn bè một đống, đố kị đỏ mắt vì Triều Dương sinh ra đã có tất cả.
Một phần đố kị bị dã tâm điên cuồng thay thế.
Y biết rõ Triều Dương thích Tô Tần, theo đuổi Tô Tần, ngoài mặt lại chủ động đưa ra lời khuyên cùng góp ý cho Triều Dương, nghĩ ra đủ loại ý tưởng quái đản.
Sau lưng len lén thân mật với Tô Tần.
Khác với tính cách của Triều Dương, Vu Tiểu Lạc vốn đã dịu dàng ít nói, là loại mà có bắt lấy trái tim đàn ông, Tô Tần nhanh chóng trở thành tù binh của y.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày, Triều Dương đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Vu Tiểu Lạc, đối phương dùng chiêu trò mà bản thân cực kỳ thành thạo, khóc lóc nức nở.
"Xin lỗi Dương Dương, thật ra tớ với Tô Tần đã ở bên nhau đã lâu, cậu có thể từ bỏ cậu ấy không?"
"Tớ không muốn mất đi người bạn là cậu."
Đó là lần đầu tiên Triều Dương cảm thấy hai chữ "người bạn" lại hoang đường với chói mắt đến thế.
Cậu không biết ngày hôm sau mình vào phòng thi kiểu gì, cả người ngơ ngơ ngác ngác, điện thoại di động để quên trong nhà, trong người bút vở chẳng có, cuối cùng chỉ đành tùy tiện mượn của một học sinh đi ngang qua để ứng phó.
Khi điền phiếu trả lời cậu không nhịn được nữa, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống chữ viết.
Đấy cũng là lần đầu cậu khóc, không phải vì thất tình, rất buồn cười cũng rất ngu xuẩn.
Thời điểm chuẩn bị về tới đại viện thì trời bắt đầu mưa, nhà gần sông có điểm không tốt đó chính là mưa gió tới thất thường, màn mưa che trời lấp đất không ngừng trút xuống sông.
Đã là cuối tháng chín, mưa thu lẫn vào gió se se lạnh, từng giọt từng giọt nhỏ vào lòng Triều Dương mang theo cái lạnh khắc cốt ghi tâm.
Về đến nhà cả hai người bị mưa xối cho ướt sũng, toàn thân không có chỗ nào khô ráo.
Vu Tiểu Lạc xuất hiện quấy nhiễu tâm thần không yên của Triều Dương, cậu về nhà tắm rửa qua loa cho sạch sẽ, thay quần áo ở nhà rồi mang cặp sách đi xuống lầu.
Cậu và Liêu Tinh Thần gần một tháng nay cứ ở chung như vậy, lợi dụng thời gian tan học ở nhà, giành giật từng giây để học bù.
Dựa vào kế hoạch học tập thì buổi trưa hôm nay sẽ phụ đạo sinh học.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Liêu Tinh Thần bưng theo hai ly trà gừng âm ấm trở lại, hắn nhìn người ngồi trên đất đang lạc vào cõi thần tiên ngoài không gian, trước mặt quyển sách toán mở toang đặt lên bàn trà.
Người này bình thường có cảm xúc gì nhìn mặt là biết, lúc nào vui vẻ hai mắt cong cong cười như mặt trời, khi nào không vui thì sẽ cúi đầu gục xuống như cỏ đuôi chó.
Mà bây giờ đúng là cây cỏ đuôi chó héo rũ.
(Nó như này nè:
Nhưng Liêu Tinh Thần không biết tại sao cậu lại buồn phiền, dựa theo cách mà Từ Lỗi nói, cùng lớp với Tô Tần cậu phải vui vẻ mới đúng.
Tại sao lại có vẻ mặt như này?
Hắn muốn hỏi nguyên nhân nhưng không muốn nhắc tới tên họ Tô kia trước mặt Triều Dương, thậm chí hắn còn không muốn tên họ Tô kia tồn tại trong lòng, trong mắt Triều Dương dù chỉ một tý.
Cuối cùng thì vẫn không nói gì, Liêu Tinh Thần đi xuống đặt cốc trà xuống rồi tiện tay dọn sách vở vào: "Hôm nay không học nữa."
Triều Dương không hỏi tại sao, vừa vặn hôm nay cậu cũng không có tâm trạng học tập, không thì làm gì có chuyện cầm nhầm sách giáo khoa cũng không biết.
Cậu cho sách vở vào lại cặp, nhấm nháp vài ngụm trà gừng thế nhưng vẫn lạnh run như cũ. Gặp mấy chuyện kinh hãi liên tiếp rồi còn phải dầm mưa, lúc này đầu óc cậu cũng bắt đầu choáng váng, cơ thể mỏi mệt rã rời.
Cậu không muốn về nhà, Dương Hân Lan với Triều Hải không ở nhà, căn phòng trống rỗng, cậu từ nhỏ đã rất sợ ở một mình. Nhưng giờ không học phụ đạo cậu cũng không còn lý do chính đáng nào để ở lại phòng Liêu Tinh Thần.
Triều Dương co chân lên trước ngực nâng cốc trà hơi do dự, đuôi mắt liếc qua Liêu Tinh Thần trông cứ như mèo nhỏ không có nhà để về, không cất lời, nửa ngày sau cũng không di chuyển.
Dù là ai đi nữa cũng không nhẫn tâm đánh đuổi.
Một tấm chăn từ trên trời rơi xuống người, Liêu Tinh Thần đương nhiên không đuổi cậu đi, hắn nhận lấy cốc trong tay Triều Dương rồi mở màn hình ra, nhàn nhạt nói: "Xem phim với tôi không?"
Triều Dương được toại nguyện, vẻ mặt vui vẻ hơn chút, cậu ôm chăn nhẹ giọng hỏi: "Có phải dịch không?"
Không cần ngồi dịch, chỉ là xem phim đơn thuần, phim được Triều Dương chọn, là thể loại khoa học viễn tưởng đánh nhau mà cậu vẫn luôn thích. Mở màn là âm thanh kim loại va chạm ầm ầm, khung cảnh tráng lệ náo nhiệt.
Mưa bên ngoài vẫn rả rích lúc lớn lúc nhỏ. Triều Dương xem một chút đã thấy hơi oải, sống lưng dựa vào mạn giường cộm cộm đến sợ, mãi cũng không tìm ra tư thế nào thoải mái để ngồi, cậu nghiêng người dựa đầu vào vai Lâm Tinh Thần.
Vai Liêu Tinh Thần lành lạnh, Triều Dương sượt sượt vào tỉnh táo lên không ít.
Gò má dính sát đỏ ửng, hõm vai hướng về người kia cũng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng, Liêu Tinh Thần nhịn xuống cảm giác muốn ôm người vào trong lồng ngực, hắn đưa tay đặt lên trán cậu, thầm nghĩ: quả nhiên.
Động tác này khá rõ ràng, Triều Dương khàn giọng nói: "Sao vậy? Trán tớ nóng hả?"
"Hơi hơi."
Liêu Tinh Thần đứng dậy tìm nhiệt kế, "Trên đất lạnh, cậu lên giường trước đi."
Trước lạ sau quen, Triều Dương ngoan ngoãn bò lên giường Liêu Tinh Thần, vừa nãy ngồi bất động không có cảm giác, hiện tại mới để ý cả người mềm nhũn tứ chi vô lực, cậu lấy hai cái chăn đắp lên người chỉ để lộ gương mặt đỏ ửng.
Liêu Tinh Thần cũng cầm nhiệt kế trở lại rất nhanh, 38 độ 5, sốt khá cao. Hắn nhìn đôi môi khô khốc của Triều Dương, dịu dàng hỏi: "Muốn ra viện không?"
Cơn buồn ngủ của Triều Dương ập tới, cậu lắc lắc đầu nói: "Không đi."
Liêu Tinh Thần không tiếp tục bắt ép, bệnh viện đa khoa ngay sát vách, nếu có vấn đề gì nghiêm trọng thì chỉ cần bỏ ra vài phút là mang người qua là được.
Hắn ra phòng khách tìm thuốc hạ sốt, xem đúng liều rồi cho Triều Dương uống.
Nửa tiếng sau thì thuốc cũng có tác dụng, mặt Triều Dương bớt hồng, tóc trên thái dương bị mồ hôi dính ướt nhẹp, Triều Dương đang ngủ cũng thấy khó chịu, cậu vén chăn lên khó khăn trở mình, phía sau lưng cũng ướt sũng.
Liêu Tinh Thần sợ cậu chưa hết sốt đã cảm lạnh liền đi tìm khăn lông nóng, thay cậu lau đi mồ hôi dính trên áo sơ mi với quần đùi, lau khô xong thì đổi qua quần áo của mình.
Triều Dương ngủ mơ mơ hồ hồ tưởng Dương Hân Lan đang chăm sóc mình, trước đây cậu có sốt cũng nhất quyết không ra viện, Dương nữ sĩ đành thức cả đêm không ngủ, chẳng ngại giúp cậu lau người thay quần áo.
Sau khi lớn lên số lần bị bệnh cũng ít đi, Dương Hân Lan lâu lắm rồi không chăm sóc cậu như vậy.
Nhận ra được người bên cạnh muốn rời đi, Triều Dương thò tay từ trong chăn ra túm lấy góc áo đối phương: "Lạnh."
Cậu gượng gạo làm nũng: "Ôm con ngủ đi."
(Đoạn này TD vẫn nghĩ người chăm mình là mẹ nhưng do tiếng Trung không phân chia mấy từ kiểu "con/tớ/mình" mà chỉ xưng là wǒ thôi nên LTT không biết là TD nghĩ mình là mẹ người ta đâu.)
Thân hình Triều Dương vốn nhỏ gầy, bộ đồ ngủ lớn hơn hai cỡ trên người cậu rộng thùng thình, khuỷu tay vừa nhấc lên đã tụt xuống. Xương quai xanh cùng với nửa bên vai lập tức lộ ra bên ngoài chăn bông, Liêu Tinh Thần nhìn kỹ vài giây cuối cùng cũng kéo góc chăn lên rồi nằm vào.