Dương Hân Lan làm ca đêm hai ngày liên tục, áo blouse trắng trên người còn chưa kịp cởi ra đã thấy tin nhắn WeChat của Vi Quốc Học gửi tới, là điểm thi lần này của con trai bà.
Theo thường lệ thì toàn bộ đều không đạt tiêu chuẩn, chắc chắn đứng bét lớp.
Dương Hân Lan nhìn phiếu điểm đỏ rực, thở dài một hơi, không có chút ngạc nhiên nào.
Bà đi giày cao gót vào, giận đùng đùng về nhà, mở toang cửa phòng Trần Dương, chống eo mắng một trận:
"Con lại làm cái gì nữa hả?? Hả!? Sinh học có 30 câu trắc nghiệm mà đúng có một câu, lại còn là cái câu mà cả lớp không ai sai!"
"Thấy mất mặt không? Mẹ hỏi con có thấy mất mặt không?"
"Không phải con muốn thành cái đứa duy nhất trong đại viện này trượt đại học đấy chứ?"
"Thầy giáo còn báo với mẹ tối nay con lại trốn tiết! Con đi đâu!??"
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, Trần Dương đã nhiều năm chưa thấy bộ dáng tức đến nổ phổi này của mẹ mình, lần này được nghe lại suýt chút nữa bị dọa đến độ tèo luôn.
Nhịp tim của cậu một hồi lâu mới bình phục lại, tim y đập nhanh vãi chưởng, chẳng lẽ sự sợ hãi này bị ghim sâu vào DNA luôn hả?
"Mẹ hỏi con đó, buổi tối đi đâu?"
Dương Hân Lan hỏi mà hồi lâu sau không thấy thằng con trai trả lời, bà lớn tiếng hỏi lại lần nữa.
Trái tim nhỏ bé của Triều Dương lại run rẩy.
Thanh âm của Dương nữ sĩ thật sự quá mạnh, là cái kiểu mà có thể đâm thủng đêm tối đâm thủng cả trời cao luôn á. Đại viện được xây theo kiểu mấy tòa nhà thập niên sáu mươi, mà tất cả các loại nhà cũ như này đều có một khuyết điểm: cách âm không tốt.
Ngay cả chú Lý ngồi bên dưới chơi cờ tướng cũng nghe rõ ràng tiếng mắng của bà. Mẹ của Từ Lỗi đúng lúc đang đứng ngoài ban công phơi quần áo, đứng hóng náo nhiệt với hàng xóm kế bên.
Hàng xóm nhìn tầng sáu đối diện, cười nói: "Ôi trời, nhà lão Dương lại mắng con trai hả."
Mẹ Từ Lỗi với Dương Hân Lan có quan hệ khá tốt, bà không thích kiểu nói lời ra lời vào về gia đình bạn thân, chỉ tùy tiện đáp lại: "Chắc là Triều Dương thi không tốt đây mà."
Hàng xóm lại hỏi: "Đúng rồi, mà con bà học chung lớp với Dương Dương đúng không, lần này điểm của thằng bé thế nào?"
Mẹ Từ Lỗi khiêm tốn đáp: "Cũng ổn cũng ổn."
Thật ra thì Từ Lỗi thi không tồi, ở trong top 10 của lớp và top 100 của khối. Nếu cậu học ở trường khác thì chắc chắn là một học sinh giỏi xuấ sắc, mẹ Từ Lỗi đối với thành thích của con trai tương đối hài lòng.
Đã là tương đối, tức là có tiêu chuẩn khác.
Ví dụ như cha mẹ của Triều Dương, ví dụ như Liêu Tinh Thần.
Hàng xóm bên cạnh hóng hớt chuyện vui, câu tiếp theo quả nhiên lôi tiêu chuẩn ra nói: "Nghe nói thằng bé nhà Liêu là top 1 toàn trường."
"Thằng bé vẫn cần nỗ lực nhiều."
Lời này mặt ngoài nghe như đang nhọc lòng vì Từ Lỗi, thật ra là đang chê bai.
Mẹ Từ Lỗi cười cười, quần áo chưa phơi xong đã đi vào nhà.
Con cái nhà người ta lúc nào chẳng tốt, mẹ Từ Lỗi về phòng nhìn thấy Từ Lỗi đang vắt chéo chân ngồi ở sô pha nhàn nhã xem TV, top 10 toàn lớp lập tức biến thành cái kim chọc vào mắt.
Bà đi qua, mắng: "Suốt ngày chỉ biết xem TV, bài tập làm xong chưa?"
"Cái thái độ học tập này của con thì vào đại học Y kiểu gì đây??"
Từ Lỗi tự nhiên tự lành bị ăn mắng, lại ảo não đi về phòng, mở bài thi trường phát ra làm.
Nhà Triều Dương dưới lầu.
Liêu Tinh Thần cũng đang ngồi trong phòng làm bài tập, vì không muốn tầm mắt bị che khuất nên hắn tùy ý buộc đống tóc mái trước mặt lên thành một chùm nho nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng, đường cong sườn mặt lộ ra đường nét khỏe mạnh.
Dáng vẻ này với dáng vẻ lúc trên trường, khác nhau hoàn toàn.
Bàn học sạch sẽ đặt sát của sổ, giương mắt lên là thấy được cây nhãn tươi tốt ngoài cửa. Gió mát đêm hè thổi qua tán lá cây vào, tiếng con ếch nhảy dưới sân cũng bị mờ đi bởi tiếng cãi vã từ tầng trên chỉ cách một tấm sàn nhà mỏng manh.
Kỳ nghỉ của Thế Ninh khá ngắn, cơ bản thì tuần nào cũng có một bài thi vì thế âm thanh mắng mỏ ầm ĩ này gần như tuần nào Liêu Tinh Thần cũng phải nghe.
Mỗi một tiếng mắng đều mang sự cáu giận cực độ, bên bị mắng vẫn tỏ thái độ chẳng sao cả. Nội dung cứ lặp đi lặp lại chưa bao giờ là thay đổi.
"Năng lực của con chỉ được vậy thôi, con có phải thiên tài gì đâu."
"Con không muốn làm bác sĩ, ăn chơi cả đời chẳng phải vẫn tốt sao."
"Mẹ có thể đừng mắng con nữa được không."
Thiếu niên không hề đau khổ, nghe giọng là có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kiêu ngạo không ai bì nổi của người nọ.
Đối với người không có lòng cầu tiến, tỏ tình xong cũng bỏ của chạy lấy người như này, Liêu Tinh Thần cực kỳ ghét. Hắn lắc lắc đầu, theo thói quen mở ngăn kéo định lấy tai nghe đeo lên thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của thiếu niên vang lên, cậu nhẹ giọng nói......
"Con xin lỗi."
Triều Dương trước giờ bị Dương Hân Lan mắng đều tỏ ra thái độ cà lơ phất phơ nửa chữ cũng không nghe vào, thái độ còn tệ hơn khi đối mặt với Vi Quốc Học, thậm chí lâu lâu còn cãi lại vào câu. Thật sự là khiến người ta tức chết.
Đây là lần đầu tiên cậu nhận tội, nói lời xin lỗi.
Lời mắng mỏ cũng dừng lại, đại viện một lần nữa rơi vào yên ắng. Dương Hân Lan đỡ ghế ngồi xuống, bà bị câu nhận sai này của con trai làm cho không ứng phó kịp, sự tức giận ngập trời cũng dần dần tan biến.
Bà không tức giận vì thành tích học tập của Trần Dương, dù sao thì kết quả học tập của đứa nhỏ này chẳng phải kém ngày một ngày hai, bà đã miễn dịch từ tám đời rồi.
Bà tức giận là do cái thái độ lười nhác của Trần Dương thôi.
Lại nói tiếp, cái thái độ của Trần Dương thành ra như này cũng có một phần lỗi của người làm cha làm mẹ như bà.
Bà với Triều Hải bao nhiêu năm qua bận rộn công việc, không phải việc giờ hành chính thì là việc ngoài giờ, căn bản không về nhà mấy.
Người già trong nhà cũng tạ thế khá sớm, tính tình Triều Dương vốn cũng ngang tàng, vừa vặn mấy năm mà cậu cần được quản giáo nhất thì cha mẹ lại bận rộn không quan tâm nên giờ mới thành ra như này.
Hiếm khi con trai nhận lỗi vì đã làm sai, nội tâm Dương Hân Lan lại tự trách, bà không nhịn được nâng tay lau nước mắt.
"Mẹ, đừng giận con mà."
Triều Dương nhìn thấy động tác này của mẹ mình, đôi mắt cũng cay xè đi, cậu đi đến rồi cúi người xuống, giọng nói trầm ổn kiên định: "Con hứa với mẹ, từ giờ nhất định sẽ chăm chỉ học tập!"
Cậu nói rất có khí phách, nói được làm được.
Dương Hân Lan bị câu nói này làm ngây người.
Liêu Tinh Thần dưới lầu cũng bị mất tập trung, cái bút trong tay không cẩn thận quẹt ra một đường dài trên đề thi. Tai nghe màu trắng vẫn luôn nằm yên trên đầu ngón tay, chưa nhét vào tai.
Ma xui quỷ khiến làm hắn tưởng tượng ra bộ dáng của Triều Dương khi nói những lời này.
Trên lầu.
Dương Hân Lan nhìn chằm chằm thằng con trai mình vẫn còn non nớt nhưng biểu cảm thì như đã trưởng thành, cảm giác như bà vừa mới nghe nhầm: "Con, con mới nói cái gì?"
Triều Dương nhắc lại: "Sau này con sẽ học tập chăm chỉ."
Đây cũng không phải lời mà Triều Dương thuận miệng nói ra.
Năm đó kết quả thi đại học của cậu nát bét, là thành tích thấp nhất trong đại viện bao năm nay, hàng xóm láng giềng nghe xong cũng ngây người một đám. Cậu sống chết không muốn học lại thi lại, cực kỳ phản nghịch, trong cơn tức giận, Triều Hải ném cậu xuống làm bảo vệ dưới cổng đại viện Tân Giang.
Nói 'làm bảo vệ' thì dễ nghe thật đấy, nhưng thật ra là làm một công việc chẳng có chút tiền đồ nào, nhân tài sau này về hưu may ra mới kiếm đến công việc này giết thời gian.
Triều Dương trốn lớp tự học buổi tối ngồi trên xe bus hai tiếng, cậu lượn qua toàn bộ khu Thạch Giang.
Thành phố này vẫn như trong kí ức của cậu, nhưng năm đó Thạch Giang chỗ nào cũng là đất trống cần được khai hoang, mỗi năm lại có vài thay đổi nhỏ. Bây giờ trở lại khoảng thời gian mười năm trước, đối với Triều Dương, đường cũng mới, từng tiểu khu cũng mới lạ.
Chỉ có khu phụ cận đại viện Tân Giang là còn lộ ra khí tức cổ kính. Từng centimet gạch trên tường đều có rêu xanh bám chặt, trên cầu thang cũng bám toàn cây thường xuân, tường dán kín giấy quảng cáo.
Cứ như là thời gian bị đình trệ, không hề trôi đi.
Triều Dương ngồi xổm ở cửa phòng bảo vệ rất lâu, cậu nhớ lại mấy năm làm bảo vệ ở đây, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bóng người qua lại bận rộn, ngay cả chú Lý cũng có bạn bè đại học tới thăm vui vui vẻ vẻ.
Giống như toàn thế giới này chỉ có mình cậu sống trong vô vị.
Kiếp trước chỉ có hai điều làm cậu thấy tiếc nuối, một là Tô Tần, cái còn lại là học tập.
Người trước thì đã xử lí xong xuôi, mà cái sau thì là một công trình đồ sộ.
Từ từ thôi.
Triều Dương đã quyết định con đường tương lai của mình như nào. Cậu an ủi Dương Hân Lan vài câu, bảo đảm rồi hứa hẹn sẽ cố gắng, tranh thủ dùng thời gian hai năm còn lại để kéo kết quả học tập, nhất định sẽ đỗ đạt.
Dương Hân Lan vừa buồn vừa vui nhưng bà kinh hãi nhiều hơn. Bà vốn là bác sĩ thần kinh, suýt chút nữa thì bệnh nghề nghiệp muốn đứng dậy bổ đầu con mình ra xem có bị chập mạch nào không.
Bà muốn hỏi Triều Dương có muốn vào trường luyện thi nào đó không, dù sao thì chương trình học mất gốc nhiều năm như vậy, lấy tình huống hiện tại mà nói thì giờ muốn vào trường chính quy với hai năm còn lại cũng khó khăn.
Nhưng bà lại sợ nói xong con trai đổi ý, do dự một vồi, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra cũng chỉ kết thúc bằng câu: "Mẹ tin con."
Ngày hôm sau, Từ Lỗi mới bước đã thấy anh em tốt của mình đang vò đầu gãi tai trước một tờ A4.
Chắc là lại định viết thư tình cho Tô Tần.
Trong lòng Từ Lỗi nảy ra cái suy đoán như vậy, cậu ta thò đầu lại gần muốn xem cậu lại viết ra cái từ ngữ gì đó sến súa, ngoài ý muốn thấy được bốn chữ to đùng được viết bằng chữ đỏ----
[Kế hoạch học tập]
?????
Từ Lỗi xoa xoa mắt, không tin được nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác định kĩ là người kia viết chữ [kế hoạch học tập] chứ không phải [kế hoạch tình yêu].
Cậu run rẩy cất giọng hỏi: "Ê, cái gì đây?"
Triều Dương để bút xuống, đáp: "Lập kế hoạch á."
Nói xong, cậu giải thích thêm: "Lập kế hoạch cho hai năm học tới."
Từ Lỗi không tin được mà trợn to mắt.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe được hai chữ 'học tập' từ miệng Triều Dương, quả thực với cái câu 'tớ hết thích Tô Tần' hôm qua còn sợ hãi hơn nhiều lần.
Thế giới quan của Từ Lỗi bắt đầu xuất hiện dấu hiểu sụp đổ: "Học á? Cậu nói thật đấy à?"
Triều Dương gật đầu, cậu cầm bút lên lần nữa, cực kỳ trịnh trọng mà viết [một] lên tờ giấy, sau đó thành kính đặt câu hỏi: "Này Thạch Đầu, cậu nói xem, đầu tiên nên làm gì nhỉ?"
Cậu chưa từng lập kế hoạch học tập, nghĩ cả đêm cũng chẳng ra ý nào.
Từ Lỗi cảm thấy nhất định là do phương thức bước vào lớp của mình không đúng! Cái chuyện này kì lạ quá đi thôi!
Từ Lỗi cố gắng đưa thế giới về đúng quỹ đạo của nó: "Đúng rồi, hôm qua Tô Tần đến lớp tìm cậu ba lần, nhìn có vẻ đang cáu lắm đấy, cậu định giải quyết như nào?"
"Không thích cậu ta nữa hả?"
Nghe thấy tên Tô Tần, biểu cảm của Triều Dương lập tức thay đổi, cậu ghét bỏ xua xua tay, nói: "Không thích."
Từ Lỗi vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Thật à?"
Thật sự không thích mà!
Nói bao nhiêu lần nữa mới tin đây trời a a a a a!!!
Triều Dương quả thực muốn điên đầu, cắn răng đuổi người, ngưng lại đề tài.
Bảng kế hoạch của Trần Dương cuối cùng cũng không hoàn thành, nhưng y vẫn không từ bỏ, câu nói trên bàn 'học tập chăm chỉ mỗi ngày đều hướng về phía trước' làm cho cậu cảm động tới độ cay mắt.