Có đánh chết Triều Dương cũng không tưởng tượng được việc cậu "nhầm đường biết quay đầu đúng lúc" thôi mà cũng bị xuyên tạc thành "vì yêu nên bày mưu".
Cậu ngơ ngác nghe "sách trời" nguyên buổi sáng, viết được một đống kiến thức xong nhìn lại cũng chẳng hiểu gì, cặm cụi ghi chép tới độ hộp bút bi của Dương Hân Lan chẳng có cái nào còn mực, vất vả lắm mới đến lúc tan học.
Hai chân Triều Dương vẫn tê liệt ở tại chỗ, cảm thấy một ngày trôi qua chẳng khác nào cưỡi ngựa một năm.
Từ Lỗi đứng dậy duỗi người, quay đầu lại đã thấy một "tờ giấy mềm oặt" đang bày ra vẻ mặt không còn gì nuối tiếc, cứ như quả cà tím bị sương gió bóp teo tóp, so sánh với cái người hồi sáng tràn đầy ý chí chiến đấu viết khẩu hiệu khác nhau một trời một vực.
Cậu ta nín cười, hỏi: "Người anh em, mày ổn không đấy?"
"Nhìn thế này có giống như đang ổn không?" Triều Dương giơ ngón giữa với Từ Lỗi, gào lên: "Mịa ló, đỏ hết cả mặt rồi đây này!"
Từ Lỗi hất ngón giữa của cậu ra: "Xùy, đừng tưởng tao không biết mày cố tình."
Triều Dương thích cái đẹp, cậu thường xuyên dưỡng da tay, chăm như chăm hoa, thế nên hiện giờ da tay mịn màng trắng trẻo của cậu lại bởi vì cầm bút nguyên buổi sáng mà khớp ngón tay đã hằn vết, cầm bút tiếp chắc chắn sẽ để lại vết chai.
Nếu có vết chai chắc chắn sẽ không đẹp nữa!
Trong lòng Triều Dương ầm ầm cảnh báo, thôi tốt nhất dẹp thi đại học đi, làm bảo vệ cũng được rồi còn gì, ngày tháng cứ trôi qua trong yên bình thôi.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên rung vài cái, nó hiển thị cuộc gọi từ Tô Tần, ngày tháng yên bình lập tức bị tan nát.
Từ Lỗi giục mấy câu, nhắc cậu nhanh chóng bắt máy: "Nói mấy câu thuận tai rồi xin lỗi người ta đi, không chừng người ta sẽ tha thứ cho mày đó."
Giữa lông mày Triều Dương giật giật hai cái, nhanh tay ấn từ chối rồi ném điện thoại vào cặp sách, toàn bộ động tác mượt như nước chảy, chẳng hề có chút lưu luyến.
Cậu xoa xoa khuôn mặt ngái ngủ, cất hẳn hoi cái điện thoại vừa rung ầm lên lần thứ hai vào trong cặp rồi nói: "Sáng sớm cậu ta đã nhắn là không so đo với tao nữa rồi, bảo tao tan học đến tìm cậu ấy."
"Thật á? Vậy quá tốt rồi còn gì!"
Đây chính là lần đầu tiên Tô Tần chủ động yêu cầu gặp mặt Triều Dương, Từ Lỗi cảm thấy người anh em tốt nhà mình cuối cùng cũng chờ được mây tan để thấy ánh trăng rồi, từ đáy lòng vui mừng thay cho cậu, giục cậu nhanh chóng đi gặp người trong lòng.
Trong lòng cái quần què ấy!
Triều Dương hơi buồn bực.
Cậu không nghĩ Tô Tần lại có thể dễ dàng buông tha mình như vậy, rõ ràng gã là người có thù tất báo, sao có thể lật mặt nhanh đến thế được? Không hề tức giận trái lại còn hẹn cậu gặp mặt sau khi tan học, đúng là sống lâu mới thấy nhiều điều lạ.
Đình Vượng là một cửa hàng tiện lợi mở ngay cửa sau của Thế Ninh, có đồ ăn vặt, đồ uống, ở đây bán chạy nhất là thuốc lá.
Cửa vào được đặt mấy cái bàn bày đồ ăn vặt, là nơi thích hợp cho mấy tên lưu manh ở Thế Ninh tụ tập, vừa mới tan học cái là đã có một đám học sinh mặc đồng phục "mồm như bát hương", cứ há mỏ là nói tục.
Từ trốn học đi net cho đến việc kéo bè kéo lũ đánh nhau thì chẳng thiếu thứ gì, duy mỗi việc rủ nhau làm bài tập là không bao giờ xảy ra.
Triều Dương không hút thuốc cũng chẳng đánh nhau, chưa từng trốn học đi chơi net, nhưng cậu lại là khách quen của Đình Vượng, mỗi lần đi qua đây đều ngoan ngoãn ngồi cạnh Tô Tần, hít đủ mùi thuốc, nghe đủ câu chửi thề của gã, đến thế mà vẫn không chịu bỏ cuộc rời đi.
Khi ấy cậu vẫn một lòng hướng về Tô Tần, cảm thấy dáng vẻ hút thuốc của gã ngầu lòi cực kỳ.
Bây giờ chỉ nghĩ tới việc gã cầm điếu thuốc hút thôi cũng đã mù mẹ hết cả mắt!
Chuyện cũ nghĩ lắm cũng chỉ đau đầu, Triều Dương đeo cặp lên vai, chẳng hề suy nghĩ đi thẳng về cổng trường.
Đi đến Đình Vượng á?
Có mà đi đời nhà ma ấy.
Trải qua cảm giác bị tri thức chà đạp nguyên một ngày, Triều Dương mới ý thức được chương trình học mà mình bỏ lỡ không hề ít ỏi, nếu bắt cậu miêu tả thì nó chắc chắn là cả dải Ngân Hà mênh mông.
Cậu với trường đại học chẳng khác nào Ngưu Lang cùng Chức Nữ, người đầu sông người cuối sông, cách nguyên một dải Ngân Hà rộng lớn xa vời vợi ngóng trông nhau.
Gần trường học có một cửa hàng văn phòng phẩm, Triều Dương đi sát vào bóng râm của bức tường tránh ánh nắng rồi mới thong thả bước vào, trước tiên cậu phải chuẩn bị đầy đủ vũ khí để đi ra Ngân Hà.
Năm nay khu Thạch Giang vừa mới được mở rộng, đâu đâu cũng là mấy khu dân cư nhỏ với công trường, cửa hàng văn phòng phẩm cạnh Thế Ninh cũng chỉ có cái này.
Tên cửa hàng đúng kiểu thức tỉnh đại chúng, chỉ có hai chữ: Nắng Sớm.
Cửa hàng văn phòng phẩm không lớn, đồ bán cũng chẳng nhiều, nhưng cũng được coi là đầy đủ các loại. Là nơi mà học sinh Thế Ninh thường hay ghé thăm.
Nơi này với Đình Vượng cũng có hiệu quả tương tự nhau, vào giờ tan học thì Nắng Sớm cũng là chỗ đông vui náo nhiệt, quầy chọn văn phòng phẩm chật ních học sinh chen chúc, ông chủ ngồi ở quầy tính tiền: "Hai cái bút, một hộp mực, mười đồng tiền."
Triều Dương ngồi xổm giữa kệ để vở bắt đầu bẻ ngón tay. Từ Lỗi nói với cậu, nếu muốn học tập thì đầu tiên phải đầu tư vở viết xịn, không phải tự nhiên mà vở viết của học bá được người ta chào đón đến vậy.
Tháng sau đã phải phân chia lớp văn lý, đời trước Triều Dương bị khói thuốc làm cho mù mắt, nhắm mắt chọn văn để được chung lớp với Tô Tần, kết quả bị chính trị với địa lý làm cho nghi ngờ cuộc sống, thiếu chút đăng xuất khỏi trái đất.
Đời này cậu không dính đến khói thuốc, đương nhiên là phải chọn khoa học tự nhiên.
Có điều chọn khoa học tự nhiên không phải do cậu am hiểu sinh hóa hơn mà là do cậu chịu đựng đống kiến thức về cận nhiệt đới khí hậu gió mùa với chủ nghĩa Mác quá đủ rồi.
Thề có chết cũng không bao giờ động vào mấy môn học thuộc nữa.
Dựa theo tiêu chuẩn của Từ Lỗi, Triều Dương tính toán qua loa một chốc, trung bình một môn cần hai quyển vở, từ năm lớp 10 đến lớp 12 cần ít nhất 36 quyển.
Lúc chọn vở, Triều Dương cảm thấy khớp xương ngón tay đau âm ỉ, nếu phải viết cho đống vở mới tinh này kín chữ, liệu tay cậu có hỏng luôn không?
Chân ngồi xổm lâu lúc này đã hơi tê tê, mãi sau cậu mới chọn đủ 36 quyển vở, người trong cửa hàng đến đến đi đi không có bao nhiêu, Triều Dương đi thẳng ra quầy thu tiền đặt chồng vở lên, ước chừng cao tới 10cm.
Ông chủ cửa hàng bị cậu dọa hết hồn, lão liếc nhìn cái kệ đựng vở, phát hiện nơi đó chỉ còn dư lại một hàng toàn vở có bìa xấu.
Toàn bộ vở có bìa đẹp hiện giờ đã ở trước mặt lão, ông chủ còn tưởng cậu học sinh này mua vở về để làm quà, là kiểu quà dành cho học sinh ngoan ngoãn.
Vì thế lão nói: "Cậu nhóc, con mua cho lớp hả?"
Triều Dương lắc đầu: "Không ạ, con mua về dùng."
Ông chủ càng kinh ngạc: "Con dùng nhiều thế á?"
Triều Dương sờ chóp mũi đáp: "Dạ, con cần dùng nhiều."
Có khi còn chưa đủ ấy chứ.
Bình thường học sinh đến mua vở cũng chỉ mua có bốn năm quyển, có ai như Triều Dương đâu, một phát mua tới mấy chục quyển luôn, lần đầu tiên ông chủ cửa hàng gặp phải trường hợp này nên hơi shock chút.
Lão vừa thu đống vở vào túi vừa khen ngợi Triều Dương: "Hẳn là con phải thích học lắm, kết quả học tập tốt lắm nhỉ?"
"Nào có như con trai bác, cả năm viết còn chẳng hết một quyển vở ấy chứ."
Triều Dương cười khen hai tiếng.
Sự hiếu thắng trong lòng cậu chợt dâng lên cuồn cuộn, suýt chút nữa đã kể lại chuyện thi đại học đời trước của mình cho ông chủ nghe, hồi đó đến cái bút cậu còn đi mượn người khác nữa là! Trâu bò hơn con trai bác nhiều!
"Tổng cộng hết 123, con có thẻ hội viên chứ?"
Ông chủ thấy Triều Dương mặc đồng phục Thế Ninh, lại còn mua nhiều vở như vậy, chắc hẳn phải là học sinh ngoan, mà học sinh ngoan thì phần lớn là khách quen ở đây.
Kết quả cậu bạn học sinh ngoan này lại bảo không có.
Đùa chắc, cậu lần đầu tiên tới đây, đào đâu ra thẻ hội viên?
Ông chủ nhiệt tình giúp đỡ Triều Dương làm một tấm thẻ hội viên: "Thẻ hội viên mới có ưu đãi, cho con hộp mực nước với tấm kẹp sách này."
Bấy giờ việc trả tiền qua app trên điện thoại vẫn chưa phổ biến, Triều Dương lật khắp người ra mới miễn cưỡng đủ 120 đồng, ông chủ thấy cậu thật sự quẫn bách, xuất phát từ lòng yêu quý học sinh tốt nên đã giảm giá.
Triều Dương mua xong vở đã cảm thấy mình đã bước được một bước dài trên dải Ngân Hà mênh mông, vội vàng chạy tới trạm xe bus để chuẩn bị đi về, lúc bấy giờ mới phát hiện mình chẳng còn đồng tiền nào.
Đang lúc giữa trưa mặt trời chiếu nóng rát bốn phía, ánh nắng làm đường nhựa mới làm bốc hơi nóng bỏng, nhiệt độ tăng cao, ở bên ngoài thêm một giây cũng đủ dằn vặt.
Liêu Tinh Thần chống chân xuống đất, đứng giữa ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, ánh mặt trời chói chang chiếu lên người hắn trông cứ như mỹ thiếu niên từ trong truyện tranh chui ra.
Triều Dương đang lo lắng không biết về nhà bằng cách nào, tầm mắt thoáng lướt thấy cảnh đẹp ấy cách đó không xa, dừng một chút, nhìn rõ là người quen thì không nghĩ nhiều đã nhảy phắt lên yên sau.
Cậu mặt dày nhếch miệng cười toe toét: "Hàng xóm tốt ơi, cho tớ đi nhờ đoạn đường nhé, cảm ơn cậu nhiều."
Liêu Tinh Thần cố lắm mới giữ được xe đạp đứng yên, suýt chút nữa là lật ngửa, quay đầu lại đã thấy một chồng vở cao chót vót, quyển vở đầu tiên có màu xanh, phía trên đặt tấm thẻ hội viên trăng trắng in hình mặt cười.
Tươi y như người đang ôm nó.
Liêu Tinh Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười này vài giây, cau mày hỏi: "Xe của cậu đâu?"
"Xe gì?"
Triều Dương kẹt nửa ngày mới nhớ ra, đúng rồi, cái năm này hình như y cũng có một cái xe riêng ––– màu đỏ, hàng hiệu!
Chỉ là hôm qua cậu mới sống lại, linh hồn trải qua sự cố vẫn còn quá mức khiếp sợ, lại một lòng chỉ lo nghĩ đến việc trốn tránh Tô Tần nên đã sớm quên mất cái vụ này.
Thế Ninh chỉ có học sinh ngoại trú, hơn chín mươi phần trăm học sinh đều đạp xe tới cho tiện, trong trường cũng có một bãi để xe lớn, hơn một nghìn chiếc xe để bên trong, mỗi lần muốn tìm xe cũng phải dựa vào nhân phẩm.
Trước kia vì muốn giúp Tô Tần mua bữa sáng nên đường đi học của Triều Dương không cố định, có lúc cậu đi cửa sau có khi lại đi cửa trước. Vì không có thời gian nên cậu thường xuyên ném thẳng xe sang ven đường.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, cái xe quỷ quái kia hiện giờ đang ở xó xỉnh nào cậu sao mà biết được?
Bảo cậu đi tìm nó thì thà rằng mua chiếc mới còn hơn.
Mặt trời trên đỉnh đầu quá sáng, làm hai người thoáng chốc đã ướt đẫm mồ hôi, Triều Dương lau mồ hôi trên trán, không hề muốn lật lại ký ức năm xưa.
Cậu kéo kéo cổ áo, thuận miệng đáp: "Lâu không đi, tớ quên mình đã vứt ở đâu rồi."
Rõ ràng là lời nói thật nhưng vào trong tai người khác lại trở thành qua loa.
Liêu Tinh Thần nghe xong lý do này cũng chẳng nói gì thêm, sáng sớm nay rõ ràng hắn thấy người này đạp xe ra đại viện, sao có thể chưa tới một ngày đã quên?
Người này không phải là não cá vàng đấy chứ?
Không những ngốc nghếch mà còn bừa bãi, Liêu Tinh Thần không còn kiên nhẫn, để hắn ở với người này thêm một giây cũng đủ khó chịu. Hắn nghiêng chân chống xe đạp, lạnh giọng ra lệnh: "Đi xuống."
Triều Dương nháy mắt không còn thấy nóng nữa, trên tay vác theo một đống vở nặng trình trịch, trong bọc cũng có thêm vài quyển sách giáo khoa, giờ bảo y đi chỗ nào?
Mặc kệ đời trước hay là đời này thì Triều Dương cũng chẳng thể đoán được tính nết của vị hàng xóm này, thử làm nũng: "Tiền xe bus giờ tớ không còn một đồng nào, cậu rủ lòng thương xót cho tớ nhờ một đoạn đi...."
Tốt xấu cũng có quan hệ ăn chung bữa cơm, không đến nỗi thấy chết mà không cứu chứ.
Đèn xanh đèn đỏ trên ngã tư đã đổi màu mấy vòng, đường phố không còn bóng dáng học sinh nào khác. Liêu Tinh Thần trong ánh nắng chói chang nhíu mắt, không hiểu sao nhớ đến đoạn đối thoại ở văn phòng giáo viên.
Cầm một đống vở như này, đều vì yêu mà ra hả?
Im lặng giây lát, hắn thình lình hỏi người sau lưng: "Hỏi cậu một câu, cậu biết "lạt mềm buộc chặt" là gì không?"
Triều Dương bỗng chốc ngẩng đầu, Liêu Tinh Thần cao hơn cậu, tầm mắt nhìn lên bị bả vai che mất, chỉ mơ hồ thấy được nửa cái gọng kính màu đen.
Triều Dương lại nhớ đến ảo giác đêm đó, đột nhiên cảm thấy nóng ran, có lẽ là do nguyên hôm nay cậu chưa uống nước, giọng nói khàn khàn: "Đố tớ hả? Có phải nếu tớ trả lời được thì cậu sẽ cho tớ đi ké không?"
Liêu Tinh Thần không nặng không nhẹ ừ một tiếng, ba phải cái nào cũng được: "Cứ coi như vậy đi."