Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 112: Thất Tình





Nhìn Chu Thiến bên cạnh lấy tay che mặt, Hứa Giản không hình dung được sắc mặt nàng thế nào.

Xoa mặt mình, Chu Thiến nhìn Hứa Giản qua khe hở ngón tay, trầm giọng hờn dỗi nói:
"Anh không chấp nhận cũng không sao, thực ra em nhìn ra rồi, trong lòng anh đã có người, nhưng mà thích anh, em chỉ muốn nói ra thôi."
Sau khi hơ khô thẻ tre, không biết sau này bọn họ có còn cơ hội hợp tác hay không, đây là lần đầu nàng thích một ai đó, Chu Thiến không muốn hối hận.

Hứa Giản kinh ngạc lấy lại tinh thần, Chu Thiến thẳng thắn như vậy, cậu cũng không ngại nữa, cười hỏi:
"Cô xác định không phải là vì chưa thoát vai?"
Trong phim, Chu Thiến thích Hứa Giản, Hứa Giản cảm thấy có vẻ như Chu Thiến đã mang cảm xúc trong phim ra ngoài đời.

Hứa Giản nhường Chu Thiến một bước, Chu Thiến bỏ tay trên mặt xuống, hạ mí mắt cố ý nhăn nhó:
"Cũng không phải không thể?"
Chu Thiến dứt lời, hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức bật cười, bầu không khí bỗng chốc thoải mái hơn nhiều.

Nhân viên phục vụ gõ cửa mang thức ăn vào, sau khi thức ăn được dọn lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không có người khác, Chu Thiến cũng không quan tâm hình tượng, buộc tóc lên, miễn sao thoải mái là được.

Đeo bao tay gặm chân vịt, Chu Thiến nháy mắt nói với Hứa Giản:
"Không có chị Tương ở đây em mới dám ăn như thế, nếu như bị chị Tương biết, chị ấy sẽ giết em."
Và nửa tháng tới nàng chỉ được ăn chay.

Sau khi nói xong Chu Thiến nhanh chóng bổ sung một câu: "Anh đừng nói cho chị Tương biết."
Hứa Giản cười gật đầu: "Được, tôi sẽ giữ bí mật giúp cô."
Chu Thiến thỏa mãn nở nụ cười: "Rất nghĩa khí."

Hứa Giản cảm thấy tính cách Chu Thiến rất tốt, không cáu kỉnh, rất thẳng thắn, tỏ tình thất bại thì làm bạn, cũng không khiến họ khó chịu.

Ăn no nê, Chu Thiến tháo bao tay dùng một lần ra, dùng giấy ăn ướt lau tay và miệng, nàng do dự vài giây, cuối cùng vẫn hỏi vấn đề đã kìm nén bấy lâu nay, nhỏ giọng mở miệng:
"Hứa Giản, người trong lòng anh...!Là Tần Trầm hả?"
Hứa Giản khựng tay lại, ngẩng đầu nhìn nàng, giọng điệu bình tĩnh:
"Sao lại hỏi như vậy?"
Một số người, đừng nhìn ngoài mặt bình tĩnh thản nhiên, thực ra trong lòng hoảng loạn không thôi ——
A a a a làm sao bây giờ, bị phát hiện rồi!
Sao Chu Thiến biết được? Cậu làm lộ chỗ nào?
Ngay khi Hứa Giản suy nghĩ, Chu Thiến thấy vẻ mặt cậu không đúng, nhanh chóng xua tay:
"Anh đừng hiểu lầm, em chỉ hỏi thôi, sẽ không nói ra ngoài."
Cô gái mới biết yêu tâm tư cẩn thận nhạy cảm, đối với người mình thích thường có thể hóa thân thành trinh thám, suy luận từ một chút dấu vết, phối hợp với giác quan thứ sáu của mình, sau đó cho ra đáp án mà bản thân muốn tìm.

Quan trọng nhất là giác quan thứ sáu của các cô gái thường chuẩn đến đáng sợ, đoán đều đúng.

Chu Thiến cảm thấy người Hứa Giản thích là Tần Trầm, nhưng thật ra là từ lần trước Tần Trầm đến tham ban đã bắt đầu nghi ngờ.

Nàng đặc biệt để ý, khi Hứa Giản và Tần Trầm đứng cùng một chỗ, ánh mắt bọn họ nhìn đối phương và những người khác không giống nhau.

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, tầm mắt Hứa Giản sẽ luôn theo bản năng tìm bóng dáng Tần Trầm, Tần Trầm cũng giống vậy, tầm mắt gần như không rời khỏi Hứa Giản.

"Lolita" có nói, người có ba điều là không thể giấu, bạn càng muốn giấu thì càng giấu đầu hở đuôi, trong đó có yêu.

Yêu chính là bạn che miệng lại, nó cũng sẽ lén chạy qua mắt bạn.

Mà sau khi Tần Trầm rời đi, trong lúc vô tình Chu Thiến gặp được Hứa Giản đang nói chuyện với Tần Trầm, người liên lạc đầu tiên của Hứa Giản chính là Tần Trầm, điều này làm cho nàng chắc chắn suy đoán của mình hơn.

Hứa Giản không ngờ bọn họ lừa gạt được Phan Mẫn và Chu Lượng sớm chiều chung đụng, lại không tránh được ánh mắt của Chu Thiến vô tư hoạt bát, nhất thời không khỏi rơi vào trầm tư ——
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Thấy Hứa Giản không nói lời nào, Chu Thiến lại nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Nếu anh chấp nhận, vậy trong lòng em cũng ổn hơn rồi."
Hứa Giản không nói phải cũng không nói không phải: "Ổn hơn là có ý gì?"
Xắn ống tay áo tới khuỷu tay, chống cằm, Chu Thiến một mặt Anh không hiểu gì cả nhìn Hứa Giản:
"Người trong là anh là hắn, em có thể tự an ủi bản thân, anh không chấp nhận em không phải vì em, là không đúng giới tính, điều này không liên quan đến việc em có cố gắng theo đuổi anh hay không."
Cho dù cố gắng đến đâu cũng là vô ích.

Hứa Giản lệch trọng điểm: "Cô theo đuổi tôi bao giờ?"
Nếu không phải hôm nay Chu Thiến tự dưng nói một câu như vậy, cậu vẫn xem hai người là anh em tốt.

Chu Thiến thẳng lưng nhìn cậu, nghĩa chính ngôn thuận nói: "Em cho anh ăn kem rồi mà?"
Hứa Giản: "..."
Đúng là cho, mặc dù cuối cùng vì người nào đó ăn dấm mà không ăn được.

"Chà chà." Chu Thiến chậm rãi lắc đầu, tận tình khuyên nhủ bắt đầu phát biểu cái nhìn của bản thân:
"Có câu nói ngàn dặm đưa lông ngỗng, quà nhỏ mà tình ý thâm hậu, huống chi là một cây kem trong thời tiết nóng nực chứ?"
Hôm nay Hứa Giản mới nhận ra cậu có hơi không theo kịp mạch não Chu Thiến, nhất thời ngoại trừ gật đầu ra thì không biết nên nói cái gì.
......!
Người trong lòng Hứa Giản rốt cuộc có phải Tần Trầm hay không, Hứa Giản không trả lời trực tiếp, sau đó Chu Thiến cũng thức thời không hỏi lại, vấn đề này liền bị Chu Thiến nói chêm chọc cười trôi qua.


Sau khi cơm nước xong, xuất phát từ thái độ lịch sự, Hứa Giản định đưa Chu Thiến về, Chu Thiến lại cười xua tay:
"Anh đi trước đi, hai người chúng ta cùng đi, nếu như bị paparazi chụp lại không biết sẽ viết như thế nào đây."
Hứa Giản nghĩ cũng phải, nếu mình và Chu Thiến bị chụp, không nói những cái khác, không biết vị trong nhà kia sẽ ghen tuông thành ra thế nào.

Hứa Giản hơi chần chờ: "Vậy còn cô?"
Trên mặt mang nụ cười tươi rói, Chu Thiến mở miệng nói: "Trợ lý của em đang trên đường tới đón em rồi."
Hứa Giản yên tâm, trả tiền rồi đi ra ngoài, vốn là muốn đón xe về, kết quả đã thấy Chu Lượng đang đứng bên cạnh nhà hàng vẫy tay với mình.

Sau khi lên xe, Hứa Giản thắt chặt dây an toàn nhìn Chu Lượng: "Sao cậu lại tới đây?"
Chu Lượng nhìn về phía trước, đáp: "Anh Tần nhắn tin cho em, nói đã trễ thế này, không yên lòng để anh một mình, cho nên nói anh tới đón em."
Hứa Giản có chút bất ngờ: "Tần Trầm gọi cậu tới?"
Chu Lượng gật đầu: "Đúng thế."
Không nghĩ rằng mình và Chu Thiến gặp mặt khiến Tần Trầm không yên lòng như vậy, Hứa Giản cười cười, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Tần Trầm:
[Đã ăn cơm xong, đang trên đường về.]
Hứa Giản còn quay một video ngắn gửi cho Tần Trầm, chứng minh bây giờ cậu đang ở trên xe.

Cùng lúc đó, Chu Thiến ngồi một mình trong phòng trống không, khóc lóc trôi đi lớp trang điểm xinh đẹp lúc đi ra ngoài, nhìn bạn thân trên màn hình điện thoại di động, khóc không còn chút hình tượng chút nào nói:
"Cục cưng ơi, tớ thất tình hu hu hu..."
Là lần đầu tiên thích ai đó, Hứa Giản ở đây nàng còn có thể kìm nén, Hứa Giản vừa đi, nàng đã không nhịn được, cảm thấy khó chịu.

Video vừa kết nối, bạn thân Chu Thiến đã thấy nàng khóc như mèo mướp, vai còn co lại, làm cô đau lòng muốn chết, liên tục an ủi:
"Sao vậy? Người không có mắt kia từ chối cậu?"
Trong đầu chợt lóe lên gương mặt của Tần Trầm, nước mắt Chu Thiến càng chảy nhiều hơn.

Không phải mắt nhìn của người ta không tốt, mà là quá tốt hu hu hu.

Chu Thiến giơ tay lau mặt: "Không phải ảnh không có mắt, chỉ là ảnh không thích tớ."
Bạn thân giận dữ: "Thiến Thiến nhà ta xinh đẹp như vậy, hắn không thích cậu chính là không mắt nhìn."
Chu Thiến khóc thở không ra hơi còn không quên nói thay cho Hứa Giản: "Anh ấy, người khác thật sự...!Thật sự rất tốt..."
Thấy nàng bây giờ còn nói đỡ cho anh chàng kia, bạn thân rất bất đắc dĩ nhìn nàng: "Vậy hắn từ chối cậu là vì lý do gì?"
Vì đã đồng ý với Hứa Giản không nói ra, cho nên coi như Chu Thiến thất tình, cũng không nhắc nửa câu chuyện của Hứa Giản và Tần Trầm với bạn thân của mình bạn thân, chỉ nói là hai người không thích hợp.

Thực sự miệng kín như bưng.

Mình thất tình còn muốn giúp tình địch giữ bí mật, Chu Thiến càng nghĩ càng khó chịu, còn có chút bội phục bản thân ——
Mình con mẹ nó là pháo hôi tuyệt nhất trần gian hức hức hức...!
Một bên khác, Tần Trầm hỏi Hứa Giản hôm nay Chu Thiến nói gì với cậu, có phải là hắn thắng rồi không.

Được Tần Trầm nhắc nhở, Hứa Giản mới chợt nhớ tới chuyện cá cược giữa bọn họ, cả người đều lên tinh thần, hai chữ Gay go hiện lên trước mắt cậu.

Hứa Giản ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị chơi xấu:
[Không có, cô ấy hoàn toàn không tỏ tình với em, anh thua rồi, nợ em một yêu cầu.]
Đánh đòn phủ đầu, ở cùng Tần Trầm lâu nay, da mặt Hứa Giản cũng dày không ít.

Dù sao việc này trừ cậu và Chu Thiến ra, không có người thứ hai biết.

Tần Trầm: [Tên nhóc lừa đảo.]

Hứa Giản: [?]
Chẳng lẽ lời nói dối hoàn hảo của cậu bị lộ tẩy?
Tần Trầm chỉ gửi câu Tên nhóc lừa đảo rồi không nói thêm nữa, ngược lại hỏi:
[Vậy em muốn yêu cầu gì?]
Sau khi đọc tin nhắn của Tần Trầm, Hứa Giản sững sờ, nghĩ thầm Tần Trầmdọa người, vừa nãy là gài bẫy cậu, để cậu chưa đánh đã khai.

May mà cậu thông minh gửi qua một dấu chấm hỏi.

Hứa Giản vượt ải nhưng lại chưa nghĩ ra muốn yêu cầu với Tần Trầm, có lẽ bởi vì nói dối chột dạ, cậu đáp:
[Tạm thời chưa nghĩ ra, yêu cầu này nói sau đi.]
Tần Trầm cũng không ý kiến, tạm thời gác lại.

Kiếm lời được một nguyện vọng, Hứa Giản đắc ý, nhưng lại không biết Tần Trầm ở Nam Phong xa đó đang từ từ chụp màn hình trạng thái của bạn thân Chu Thiến trên Wechat, chuẩn bị chờ tên nhóc lừa đảo của hắn về nhà rồi mới tính sổ.

Bạn thân Chu Thiến, là Miêu Nghi - một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng trong nước, năm phút trước đã đăng một trạng thái trong vòng bạn bè:
Ai có thể nói cho tôi biết làm sao an ủi người thất tình không?
Tần Trầm vừa hay có wechat của Miêu Nghi, tình cờ nhìn thấy dòng trạng thái của cô.

Tình bạn của Chu Thiến và Miêu Nghi nổi tiếng trong ngành, hôm nay Chu Thiến hẹn Hứa Giản, bạn của Miêu Nghi hôm nay lại thất tình, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Lưu ảnh xong, ngón tay Tần Trầm nhẹ nhàng gõ gõ ảnh đại diện wechat Hứa Giản, cười mắng: "Tên nhóc lừa đảo."
Chắc hẳn Hứa Giản làm sao cũng không nghĩ đến, không phải là Chu Thiến bán đứng cậu, cũng không phải lương tâm cậu cắn rứt, mà là Miêu Nghi, một người không liên quan xa đến mức bắn tên lửa không tới.
......!
Ngày hôm sau, nhóm Hứa Giản lên máy bay hạ cánh an toàn tại sân bay thành phố Nam Phong, Tần Trầm nói có việc không tới đón, ở nhà chờ cậu.

Hứa Giản cho là hắn có công việc không đi được, thêm vào thân phận của hắn không tiện lộ diện, cũng không để ý, cùng Phan Mẫn ngồi xe do công ty đến đón.

Trên đường trở về, Phan Mẫn nói với Hứa Giản:
"(Kẻ sát phạt) đã được ấn định, hai ngày nữa sẽ chiếu phim, đây là lần đầu tiên cậu chính thức ra mắt trước mọi người, cũng là khi mọi người thấy được thực lực của cậu."
Đã nghe nói (Kẻ sát phạt) được ấn định khởi chiếu từ trước, nhưng Hứa Giản không ngờ lại ra rạp nhanh đến vậy, dù sao thời gian đóng máy chưa đến vài tháng, rạp phim đã sắp xếp công chiếu.

Bây giờ nghe Phan Mẫn nói như vậy, Hứa Giản cũng không cảm giác căng thẳng mong đợi gì cả, dù sao trong phim cậu chỉ là vai phụ.

Phan Mẫn theo thường lệ đưa Hứa Giản đến dưới lầu tiểu khu, Hứa Giản quẹt thẻ lên lầu, cửa thang máy vừa mở ra, Hứa Giản thấy ở huyền quan dán một tờ giấy, là một trạng thái trong vòng bạn bè được in ra:
Miêu Nghi (bạn thân Chu Thiến): Ai có thể nói cho tôi làm sao an ủi người thất tình không?
Ngày đăng trạng thái là tối hôm qua, sau khi cậu và Chu Thiến rời đi.

Trên đầu tờ giấy còn có ba chữ viết bằng bút lông, là nét chữ Hứa Giản quen biết, Tần Trầm viết —— tên nhóc lừa đảo..