Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

Chương 125: Thư Tình





Không có quà chưa nói còn phải đi mua dưa hấu, trong lòng không chút phiền muộn là không thể, cho nên Hứa Giản mua một quả dưa hấu to nhất, nghĩ thầm ——
Ăn ăn ăn, ăn lú luôn đi!
Bởi vì trên đầu đỉnh có hai tai mèo, lúc Hứa Giản ra ngoài còn đội mũ lưỡi trai.

Khi lên lầu, mũi chân Hứa Giản nhẹ nhàng đá đá quả dưa hấu, trong miệng nhỏ giọng thầm thì Tần Trầm không lãng mạn.

Cửa thang máy mở ra, Hứa Giản mang theo quả dưa hấu đi ra lại phát hiện trong nhà không bật đèn, tối om.

"Sao không..."
Hứa Giản nghi hoặc mới vừa nói ra đã im bặt đi, nhìn căn nhà tối om, suy nghĩ chợt loé lên ——
Lẽ nào đây chính là sinh nhật bất ngờ mà Tần Trầm đang chuẩn bị?
Cậu đã bảo sao Tần Trầm lại không biết lãng mạn thế này!
Dựa theo phân tích thói quen thông thường, Tần Trầm hẳn không phải là thật sự muốn ăn dưa hấu, chỉ là cố ý đẩy cậu ra ngoài để tạo bất ngờ, tắt đèn nhất định là có bữa tối dưới ánh nến chờ đợi mình!
Nghĩ tới đây, khoé miệng Hứa Giản không khỏi cong lên, vô cùng săn sóc bước chậm lại để Tần Trầm tranh thủ thời gian, không ngừng điều chỉnh nét mặt của mình, trong lòng tự căn dặn chính mình:
Đợi chút nữa nhất định phải làm bộ thật bất ngờ, không thể để điệu bộ em biết lâu rồi đả kích sự nhiệt tình của Tần Trầm.

Dựa vào trí nhớ của mình, Hứa Giản ôm quả dưa hấu tìm tòi đi về phía trước hai bước, đột nhiên Lạch cạch một tiếng, đèn lớn phòng khách sáng lên, ánh đèn chiếu đến làm cậu nheo mắt lại.

Tần Trầm đứng cạnh tường khoác tay lên công tắc, nhìn Hứa Giản ngây ngốc ôm quả dưa hấu, nghi hoặc mở miệng: "Sao em không bật đèn?"
Hứa Giản: "?"
Em không phải là...!Không muốn phá vỡ bất ngờ mà anh chuẩn bị cho em...!
Đi tới nhận quả dưa hấu trong tay Hứa Giản, Tần Trầm Chà một tiếng:
"Sao em mua quả to vậy, hai người chúng ta làm sao ăn hết?"

Hứa Giản: "..."
Mang quả dưa hấu đi về phía tủ lạnh, Tần Trầm trước tiên nói một câu May mà tủ lạnh nhà mình lớn, đi được hai bước như nhớ ra cái gì quay đầu nói với Hứa Giản:
"Cơm chín rồi, rửa tay ăn cơm."
Hứa Giản: "...!Ờ."
Trong thời gian ngắn ngủi, tâm tình Hứa Giản như ngồi đi tàu cao tốc, cuối cùng ủ rũ chết lặng đi rửa tay.

Lúc rửa xong tay đi ra, Tần Trầm đã ở trong phòng ăn chờ cậu, không có bữa tối dưới ánh nến, nhưng chỉ bật một chiếc đèn chùm nhỏ, ánh sáng vàng ấm tạo nên bầu không khí bữa tối dưới ánh nến.

Thức ăn trên bàn cũng phong phú hơn trước, ở giữa có một chiếc bánh kem hai tầng, mặt trên cắm nến số.

Nhìn số 25 phía trên, tâm trạng Hứa Giản lập tức thay đổi, nhìn Tần Trầm:
"Hoá ra thật sự có bất ngờ."
Dưới ánh đèn, ánh mắt Tần Trầm càng trở nên dịu dàng thâm tình: "Sinh nhật vui vẻ, ngài Hứa yêu quý của anh."
Mắt Hứa Giản cong thành trăng lưỡi liềm, hai mắt sáng lấp lánh đi tới ngồi xuống, thì thấy trên cùng bánh kem còn có một con mèo trắng làm bằng sô cô la.

Lông trắng muốt, mắt xanh thêm đuôi, quả thực chính là Sữa Tươi phiên bản thu nhỏ, trông rất sống động.

Hứa Giản vươn tay muốn lấy mèo trắng, kết quả bị Tần Trầm ngăn lại, hắn vừa thắp nến vừa nói:
"Trước tiên thổi nến rồi ước đã."
Thu móng vuốt lại, Hứa Giản nhắm mắt lại đàng hoàng ước nguyện, một hồi lâu sau mở mắt, phồng má thổi một hơi:
"Phù ~ "
Trong lúc Hứa Giản đang cắt bánh kem, Tần Trầm lấy hai cái hộp từ dưới bàn dưới để tới trước mặt cậu: "Quà sinh nhật."
Hứa Giản rất bất ngờ: "Hai hộp luôn sao?"
Hứa Giản vốn cho là Tần Trầm không chuẩn bị gì cả, lại không ngờ rằng hắn không chỉ chuẩn bị, còn là hai phần.

Tần Trầm cười nhíu mày nhìn cậu: "Mở ra xem có thích không."
Há miệng liếm kem trên ngón tay, Hứa Giản xoa xoa tay mới mở hộp.

Hai cái hộp một lớn một nhỏ, một cái hình lập phương, một cái hình chữ nhật, Hứa Giản mở hộp hình lập phương kia trước, cẩn thận từ lớn đến nhỏ, trước khi mở ra cậu nghĩ bên trong có thể là khuy măng sét, đồng hồ đeo tay hay trang sức gì đó, lại không nghĩ rằng bên trong chính là hai chiếc nhẫn.

Nhìn hai chiếc nhẫn có kiểu dáng giống nhau như đúc, tim Hứa Giản đập lạc một nhịp, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tần Trầm:
"Chuyện này..."
Tần Trầm lấy hai chiếc nhẫn giống nhau ra, nắm chặt tay Hứa Giản, đeo một chiếc bên trong có khắc chữ qc cho cậu, sau đó thoả mãn gật đầu:
"Kích thước vừa vặn."
Cụp mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay trái của mình, Hứa Giản giương mắt nhìn Tần Trầm, miệng nhanh hơn não:
"Đây xem như là anh cầu hôn em sao?"
"Phải." Tần Trầm gật đầu, sau đó trịnh trọng hỏi:
"Vậy thì ngài Hứa, em có đồng ý kết hôn với anh không?"
Không ngờ Tần Trầm lại thẳng thắn như vậy, Hứa Giản dừng một chút, cuối cùng giơ tay quơ quơ nhẫn trước mắt hắn, cười hỏi ngược lại:
"Nhẫn đã đeo trên tay, lẽ nào em còn có thể từ chối?"
Sau khi nói xong trước Tần Trầm nhìn chằm chằm, Hứa Giản đến gần hôn hắn, sau đó trán áp trán, nhẹ giọng mở miệng:
"Em đồng ý thưa ngài Tần."
Mặc dù biết Hứa Giản sẽ không từ chối, nhưng nghe cậu chính miệng nói đồng ý, trong lòng Tần Trầm hạnh phúc hơn dự đoán, đè sau gáy của cậu hôn sâu.

Sau nụ hôn, Hứa Giản đeo chiếc nhẫn khắc tên viết tắt cho Tần Trầm, còn vui vẻ hài lòng chụp hình.

Phóng to hai bàn tay trong hình ngắm nghía hết lần này đến lần khác, cuối cùng Hứa Giản thở dài, giọng điệu tiếc nuối:
"Đáng tiếc chỉ có thể đeo ở nhà."

Dân cư mạng ngày nay có thể so với Holmes, nếu cậu và Tần Trầm đeo hai chiếc nhẫn y chang nhau, kể cả không chung khung hình, một giây sau cũng có thể bị dân cư mạng phát hiện bọn họ đeo nhẫn tình nhân.

Đối với sự lo lắng của Hứa Giản, Tần Trầm đã sớm chuẩn bị, lấy một cái hộp từ bàn có hai sợi dây chuyền bạch kim giống hệt nhau, nói với cậu:
"Có thể đeo trên cổ."
Dây chuyền giấu vào trong áo, sẽ không bị phát hiện.

Hai mắt Hứa Giản sáng ngời: "Cách này rất hay!"
Chờ cẩn thận cất kỹ dây chuyền, Hứa Giản đột nhiên nở nụ cười một tiếng, Tần Trầm nhìn cậu: "Cười gì đó?"
Hứa Giản sờ ngón tay đeo nhẫn, giả vờ nghiêm túc:
"Khi nãy anh hỏi cũng không hỏi đã đeo nhẫn cho em, lỡ như em không đồng ý chẳng phải rất lúng túng."
Nghe Hứa Giản nói Tần Trầm không chút do dự đáp: "Em sẽ không từ chối."
Hứa Giản vừa định hỏi Tần Trầm tại sao khẳng định như vậy, sau đó lời chưa kịp ra khỏi miệng, đã nghe hắn chậm rãi mở miệng giải thích:
"Vấn đề giống như vậy tối hôm qua anh đã hỏi qua một lần, em đồng ý, anh còn ghi âm đây."
Hứa Giản sững sờ, vừa định hỏi Tần Trầm tối hôm qua hỏi bao giờ, khoảnh khắc nào đó chợt loé lên trong đầu ——
Tối hôm qua ở trên giường, làm lần cuối cùng cậu mệt đến mức mắt không mở ra, hình như là nghe Tần Trầm ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi một câu gì đó, nhưng mà khi đó cậu quá buồn ngủ quá mệt mỏi, cho nên câu hỏi chưa nghe rõ đã đồng ý lung tung...!
Nhìn chăm chú vào vẻ mặt Hứa Giản từ từ trở nên cứng ngắc, khoé miệng Tần Trầm hơi giương lên:
"Nhớ chưa?"
Hứa Giản: "..."
Nhìn phản ứng của Tần Trầm, Hứa Giản biết mình nhớ không sai, sắc mặt ngay lập tức đỏ ửng lên, trừng hắn:
"Lúc đó, vậy mà anh còn ghi âm!!"
Quá mức xấu hổ, Hứa Giản nói suýt chút nữa cắn lưỡi.

Thấy dáng vẻ Hứa Giản mặt đỏ tới mang tai, Tần Trầm biết cậu hiểu lầm, giải thích rõ:
"Sợ em xuống giường lại không chịu thừa nhận nên anh mới ghi âm, chỉ ghi âm hai câu này của chúng ta, đừng suy nghĩ nhiều."
Hứa Giản nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó phản ứng lại là bất mãn nhìn hắn:
"Em là loại người không chịu thừa nhận á?"
Tần Trầm sáng suốt lắc đầu, chỉ chỉ một cái hộp khác:
"Còn một cái."
Lực chú ý thành công bị Tần Trầm câu đi, Hứa Giản cầm lấy cái hộp hình chữ nhật lắc lắc, nhẹ nhàng nói: "Ca-ra-vat?"
Tần Trầm: "Em mở ra xem thì biết."
Hứa Giản nghe xong mới vừa muốn mở ra lại bị Tần Trầm đè tay xuống, cậu khó hiểu giương mắt nhìn lại, thấy sắc mặt đối phương hiếm khi có chút không dễ chịu.

Tần Trầm thay đổi chú ý:
"Thôi, chờ cơm nước xong rồi hẵng xem, đồ ăn sắp nguội."
Nghe hắn nói như vậy, Hứa Giản hết thèm ăn trái lại càng tò mò hơn món quà thứ là cái gì:
"Không thể xem bây giờ sao?"
Tần Trầm cầm cái hộp trong tay Hứa Giản, thái độ kiên quyết: "Ăn cơm rồi xem."
Hứa Giản: "...!Ok."
......!
Hứa Giản cảm thấy mình giống như là con lừa, mà cái hộp kia chính là cà rốt treo trước mắt cậu, thấy được lại không ăn được, làm cho cậu khó chịu, hại cậu ăn cơm cũng không tập trung, luôn nghĩ bên trong là cái gì.

Ăn cơm xong, Hứa Giản muốn hỏi Tần Trầm cái hộp, kết quả đối phương đứng dậy bắt đầu thu dọn bát đũa, cậu đành phải nuốt xuống, giúp đỡ dọn dẹp.

Hôm nay là sinh nhật, Tần Trầm không cho cậu rửa chén, vì thế cậu chỉ có thể chờ ở phòng khách.

Mười mấy phút sau, Tần Trầm cuối cùng cũng dọn dẹp xong, vừa ra khỏi nhà bếp đã bắt gặp ánh mắt mong đợi của Hứa Giản, bước chân hắn dừng lại, sau đó đi đến phòng ngủ.


Hứa Giản bị ngó lơ: "???"
Hứa Giản nghi ngờ Tần Trầm hối hận rồi, không muốn cho cậu món quà thứ hai.

Cũng không lâu lắm, Tần Trầm đi ra, đưa hộp trong tay cho Hứa Giản sau đó nhanh chóng nói:
"Em xem đi, anh đi tắm."
Nhìn bóng lưng Tần Trầm gần như là chạy trối chết, nhìn lại hộp quà trong tay một chút, đầu óc Hứa Giản mơ hồ ——
Với mấy ý này, đây rốt cuộc là quà hay là bom vậy?
Trong phòng tắm rất nhanh truyền đến tiếng nước ào ào, Hứa Giản ngồi trên ghế sô pha, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới mở hộp ra, một giây sau, rốt cuộc cậu cũng biết vì sao Tần Trầm lại cảm thấy không dễ chịu.

Trong hộp không phải ca-ra-vat như cậu nghĩ, bên trong là một phong thư lẳng lặng nằm đó, phong thư còn là màu đào hồng nhạt.

Trên phong thư là chữ viết tay quen thuộc, Hứa Giản vừa nhìn cũng biết là Tần Trầm viết, bên trên có viết:
Thư tình gửi cho ngài Hứa.

Nhìn phong thư trong hộp, Hứa Giản đầu tiên là giật mình, sau đó tim bỗng dưng đập nhanh, áng chừng như có một con thỏ nhảy nhót tưng bừng.

Hoàn toàn không nghĩ tới Tần Trầm viết cho mình một bức thư tình, Hứa Giản run sợ một hồi, quay đầu liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ sau đó mới cẩn thận từng li từng tí một mở phong thư ra, chỉ sợ xé rách...!
Đêm nay Tần Trầm tắm rửa cực lâu, chờ hắn đi ra Hứa Giản đã về tới phòng ngủ.

Đi ra nhìn thấy hộp quà trên đầu giường đã bị mở ra, Tần Trầm biết Hứa Giản đã đọc xong thư hắn viết, lại đảo mắt nhìn Hứa Giản, thấy thần sắc cậu tự nhiên bình tĩnh.

Thấy Tần Trầm đi ra, Hứa Giản tắt điện thoại di động thuận miệng hỏi:
"Tắm xong rồi?"
Tần Trầm gật đầu: "Ừm."
Hứa Giản đứng dậy cầm áo ngủ trên giường đi vào phòng tắm:
"Vậy em đi tắm."
Chờ đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước chảy một lần nữa Tần Trầm mới nhận ra được, đến gần đầu giường vừa nhìn, phong thư trong hộp đã không thấy.

Theo bản năng cau mày liếc mắt nhìn phòng tắm, Tần Trầm hơi nghi hoặc một chút:
Sao lại bình tĩnh thế nhỉ?
Sống hơn hai mươi năm lần đầu tiên viết thư tình, còn chọn một phong thư màu hồng nhạt tâm hồn thiếu nữ, dù là Tần Trầm cũng có hơi nóng mặt, xoắn xuýt nửa ngày mới tặng, kết quả đối phương chẳng hề có tí tẹo phản ứng gì.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Trầm cảm giác không tự tin ——
Chẳng lẽ là viết không hay? Cục cưng không thích?
Tần Trầm nghi ngờ bản thân đến tận khi Hứa Giản tắm xong đi ra, đối phương hôm nay chủ động đầu hoài tống bão bất thường làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nắm chặt vòng eo trần trụi mịn màng của Hứa Giản, cảm nhận được tâm tình hưng phấn kích động của cậu, Tần Trầm âm thầm nghĩ:
Có vẻ rất thích..