Ánh trắng mỏng manh len lỏi qua khe cửa chiếu vào phòng, ý đồ làm kẻ đã sa vào hắc ám trong phòng tăng thêm một phần trong sáng, nhưng lại bị dung hoà trở nên mờ ảo.
Ánh sáng bạc dừng trước thân ảnh mỏng manh cuộn tròn trong chăn trên giường, bóng người lắc lư chiếu lên nàng, đột nhiên, chăn mỏng mềm mại giống như mất đi trọng lượng, trượt xuống cạnh giường.
"Công chúa đi nghịch nước ở con suối phía sau núi, không nhớ nô tài, nên phạt." Tạ Vụ Hành thong thả nhả từng chữ, âm cuối kết thúc cũng là lúc ngón tay đang câu lấy vai áo nàng khẽ động, mảnh vải mỏng manh rơi xuống, chất đống ở một bên chân hắn.
Ánh trăng ngoài cửa sổ không còn đung đưa nữa, lặng yên chiếu vào phòng.
Tạ Vụ Hành ngước con mắt đen đặc, tiểu công chúa chỉ còn lại một lớp áo mỏng mong che khuất non nửa thân thể, băng cơ ngọc khiết nằm trên giường, eo nhỏ có một sợi dây mỏng buộc lại, thân thể nhỏ bé yếu ớt cuộn lại, dọc theo đường cong lả lướt lên trên là cảnh xuân cực hạn, yêu mị câu lấy mắt hắn.
Tạ Vụ Hành nhìn tẩm y mỏng manh, trong mắt hắn là sự điên cuồng không thể khống chế, mảnh vải trước ngặt bao bọc chặt đến đáng thương, như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.
Hắn đưa tay cuộn lấy một đầu sợi dây buộc trên cổ nàng, đàng hoàng mở miệng: "Công chúa còn đi hái quả dại, chơi đến vô cùng vui vẻ, không nhớ nô tài, nên phạt."
Khẽ kéo nhẹ, dây buộc mỏng manh liền tuột ra, Tạ Vụ Hành cầm đầu dây, trong mắt là lửa nóng, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt nàng, khuôn mặt say ngủ thuần khiết, tóc đen tán loạn hai bên quai hàm, ngoan ngoãn mềm mại không có chút phòng bị nào.
Làm hắn sinh dục vọng đồng thời lại thương tiếc vô cùng, Tạ Vụ Hành dùng đầu lưỡi liếm qua chân răng, như rối rắm chuyện gì, giây lát sau hắn khẽ giãn mặt mày, "Công chúa chỉ cần nói không được, nô tài sẽ dừng lại."
Nhưng mà, tiếng của hắn rất nhẹ, giống như đang lầm bầm lầu bầu, nào có phải nói cho người khác nghe.
Trong lúc ngủ mơ, Vụ Nguyệt có cảm giác có cái gì đó dính vào người nàng, ép chặt khiến nàng thấy chật chội, nàng phảng phất cảm thấy như có dây leo quấn quanh thân mình, mà lần này những sợi dây leo như có sức sống, mang theo xúc cảm trơn trượt, du tẩu từng ngóc ngách trên thân thể nàng, một lần lại một lần vây lấy nàng.
Nàng không thể hô hấp, lại càng bị cuốn chặt hơn.
"Chật quá~~" Vụ Nguyệt nhíu mày, giống như nói mớ mà khẽ lẩm bẩm.
Chật chội đến mức khiến nàng lo lắng, lại sợ hãi run rẩy, so với khi đầu ngón tay bị hôn lên còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần, trái tim như có tầng tầng lớp lớp cơn sóng đánh vào, khiến tiểu công chúa không nhịn được co quắp.
Nhất định là Tạ Vụ Hành, chỉ có hắn mới khiến nàng trở nên kì quái ngay cả chính mình cũng không nhận ra như vậy.
"Tạ Vụ Hành!" Vụ Nguyệt hoảng sợ hô một tiếng, từ trong mộng cảnh mở bừng mắt ra.
Nắng sớm đã chiếu vào phòng, trong không khí lơ lửng hương vị mát lạnh của núi rừng, cùng với đó là thoang thoảng mùi hương khói.
Vụ Nguyệt chớp chớp đôi mắt sũng nước, suy nghĩ còn chưa tỉnh mộng, nàng chống tay ngồi dậy, trong phòng không có ai cả, không có dấu vết từng có người khác đến đây.
Hình như nàng nằm mơ.
Vụ Nguyệt nâng tay xoa ngực, đáy lòng gợn sóng chậm rãi bình phục, cúi đầu nàng phát hiện tẩm y trên người mình xộc xệch, khó trách nàng cảm thấy không thở nổi.
Nàng còn tưởng là Tạ Vụ Hành đến, nhớ đến cảm xúc xấu hổ khác thường trong mộng, Vụ Nguyệt hốt hoảng nhắm mắt lại, trên mặt bất giác ửng hồng.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Đảo mắt lại qua thêm nửa tháng, ở Pháp Hoa tự ngày nào cũng như ngày nào, lặp lại buồn tẻ, theo lý Vụ Nguyệt từng ở Trường Hàn cung cũng vậy nhưng ở đây còn tịch mịch hơn, khi đó nàng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, cảm thấy mỗi ngày đều gian nan hơn.
Hôm nay nghe công khoá xong, Vụ Nguyệt buồn chán lấy một chút trái cây đến cái ao nhỏ trong miếu phóng sinh, cho rùa cho cá ăn.
Nàng cắt vụn dưa ném vào ao, nhìn thấy Hạ Lan Loan từ một đầu khác chạy lại, trên mặt còn mang theo ý cười hưng phấn.
Vụ Nguyệt cảm thấy kì quái, từ lúc đến chùa, trên mặt biểu tỷ chưa bao giờ vui vẻ như vậy, "Có chuyện gì tốt sao? Biểu tỷ cao hứng như vậy."
Hạ Lan Loan mím môi cười nhìn nàng, "Muội đoán xem ai tới."
Vụ Nguyệt lắc đầu, trong lòng suy nghĩ có phải là Tạ Vụ Hành đến thăm nàng hay không.
"Muội đi theo ta là biết." Hạ Lan Loan thần bí lấp lửng, kéo nàng đi.
"Biểu tỷ chậm một chút." Vụ Nguyệt suýt nữa giẫm phải váy, vội vàng buông trái cây trong tay xuống, theo Hạ Lan Loan đi ra rừng trúc phía sau núi.
Xuyên qua rừng trúc chính là Tĩnh Tâm đình, Vụ Nguyệt từ xa nhìn thấy một nam tử mặc áo lam khoanh tay đứng trong đình, chỉ nhìn quần áo liền biết không phải là Tạ Vụ Hành.
Chính nàng cũng không nhận ra, ánh sáng trong mắt đã thoáng tối đi.
Vụ Nguyệt bị Hạ Lan Loan kéo tới trong đình, nam tử đang quay lưng lại với các nàng nghe tiếng bước chân liền xoay người, mỉm cười nói: "Ngũ công chúa, Hạ Lan công chúa."
Là Lục Bức Nghiễn.
"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt hơi nâng cao giọng thể hiện sự kinh ngạc, "Sao ngài lại ở đây?"
Lục Bức Nghiễn trước sau như một tao nhã vô cùng giải thích: "Nhận được tin báo trong quân, Cao Phụng Nghị đã bỏ thành lùi về sau ba mươi dặm, ta cố ý đến bẩm báo Thái hậu."
Vụ Nguyệt gật đầu: "Thảo nào Lục đại nhân lại đến đây."
Lục Bức Nghiễn cười thâm ý, không có nói tiếp, đưa tay mời Vụ Nguyệt ngồi xuống.
Vụ Nguyệt xách váy ngồi xuống, vốn định để Hạ Lan Loan ngồi cạnh mình, vừa ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng tỷ ấy.
"Biểu tỷ đi từ lúc nào vậy?" Vụ Nguyệt hoang mang nhìn quanh.
Sao lại không nói tiếng nào, đi mất vô thanh vô tức.
"Có lẽ là Hạ Lan công chúa muốn lưu lại không gian để ta cùng công chúa nói chuyện."
Vụ Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt Lục Bức Nghiễn chứa đầy ý cười nhìn nàng, khuôn mặt tuấn lãng so với dĩ vãng càng ôn nhu hơn.
Vụ Nguyệt chớp mắt: "Lục đại nhân có chuyện muốn nói với ta?"
Thiếu nữ nhỏ nhắn mềm mại ngồi thẳng người, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe khiến Lục Bức Nghiễn càng cảm thấy nàng đáng yêu động lòng người.
"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là về chính ta." Lục Bức Nghiễn có tâm tư riêng, nói: "Ngày ấy, từ biệt ở Lộc Minh cốc, chưa tự mình tạ lỗi với Công chúa."
"Lục đại nhân không cần để ý." Vụ Nguyệt không ngờ chuyện đã qua lâu như vậy rồi hắn còn nhớ.
Chính nàng đã sớm không còn để trong lòng, huống hồ cũng không phải lỗi của hắn mà phải tạ lỗi.
Thiếu nữ không hiểu ý tứ trong lời hắn, ánh mắt trong suốt, bộ dạng đơn thuần ngây thơ càng làm Lục Bức Nghiễn có cảm giác vui mừng vì tìm được minh châu, hắn chăm chú nhìn Vụ Nguyệt: "Ta nhớ rõ."
Ba chữ ngắn gọn nhưng lại trịnh trọng vô cùng.
Vụ Nguyệt rốt cuộc cũng cảm thấy Lục Bức Nghiễn có ẩn ý khác, chỉ là nhất thời nàng chưa phản ứng kịp.
Lục Bức Nghiễn nói tiếp: "Kỳ thật đã sớm muốn đến gặp Công chúa, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội."
Lời này không phải là giả, từ sau chuyện ở Lộc Minh cốc, hắn có lòng riêng muốn gặp Vụ Nguyệt nhưng mỗi lần đều bị đủ loại chuyện vướng chân.
Ý tứ trong lời nói của Lục Bức Nghiễn đã rất rõ ràng, tạ lỗi là lý do, muốn gặp nàng là sự thật.
Lại kết hợp với những lời biểu tỷ nói bên tai nàng lúc trước, trong con mắt trong veo của Vụ Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc, Lục Bức Nghiễn là thật tâm thích nàng sao?
Nàng trước giờ chưa từng đối mặt với chuyện như vậy, trong lúc nhất thời không biết nói gì, cũng không biết sẽ phải nói gì.
Đối diện với ánh mắt không dám tin của Vụ Nguyệt, Lục Bức Nghiễn giơ tay khẽ sờ chóp mũi, nói tiếp: "Chốn Phật môn nói như vậy có phải không tốt lắm không... Vốn dĩ hôm nay không phải ta đến truyền lời, chỉ là có chút tư tâm, nên mới tranh giành công lao của người khác."
Lục Bức Nghiễn nhìn chăm chú vào Vụ Nguyệt, giọng nói vẫn ôn nhu như cũ: "Lúc trước: "Lúc trước gặp Công chúa để tặng chữ không phải là trùng hợp, từ trước đó, ta vẫn luôn mang theo nó."
Lục Bức Nghiễn ôn hoà như tắm gió xuân. Vụ Nguyệt vẫn chìm trong khiếp sợ, như biểu tỷ nói, Lục Bức Nghiễn là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí phu quân, nàng nên nắm chặt cơ hội này mới đúng, nhưng nàng chỉ cảm thấy mờ mịt không biết phải làm sao.
Nàng không biết phải trả lời như thế nào, thậm chí còn không biết mình nghĩ gì.
Nghĩ đến những lời trước đây Tạ Vụ Hành từng nói với mình, Vụ Nguyệt như tìm được lý do từ chối, "Nhưng ta nghe nói, Triệu đại nhân có ý đem thiên kim gả cho ngài."
Lục Bức Nghiễn nhíu mày, "Công chúa nghe ai nói?"
Vụ Nguyệt nhìn vẻ mặt không đúng của hắn, chẳng lẽ không phải sao?
Nàng còn đang suy doán, Lục Bức Nghiễn đã mở miệng: "Lục mỗ dám thề với Công chúa, 21 năm qua, chưa từng động tâm với bất kì nữ tử nào khác, cũng chưa từng hứa hẹn nhân duyên với ai."
Vụ Nguyệt há miệng rồi lại khép lại, tay đặt trên đầu gối siết chặt, trong mắt loé lên sự giãy dụa, nàng nên làm gì bây giờ.
Lục Bức Nghiễn cũng không phải người kém phong độ, hắn cũng không muốn làm nàng sợ, kiên định nói: "Ta tuyệt đối không có ý mạo phạm, nói rõ tâm ý với Công chúa là muốn vì bản thân tranh thủ một cơ hội, Công chúa không cần thấy rối lòng, cũng không cần sốt ruột trả lời."
Vụ Nguyệt nghe hắn nói vậy, mới thả lỏng một chút, nhẹ gật đầu.
Mãi cho đến khi Lục Bức Nghiễn cáo từ rời đi, trong lòng nàng rối như tơ vò, không biết như thế nào cho phải, vội đi tìm Hạ Lan Loan nghĩ biện pháp.
Hạ Lan Loan nghe Vụ Nguyệt nói lại những lời Lục Bức Nghiễn đã nói, hưng phấn đảo quanh nàng, "Ta đã bảo hắn thích muội mà, mau để hắn đi cầu Hoàng thượng ban hôn."
Vụ Nguyệt bắt lấy Hạ Lan Loan, cắn môi hỏi: "Biểu tỷ cảm thấy muội nên gả cho hắn?"
"Tại sao lại không chứ?" Hạ Lan Loan quả thực không nhìn ra Lục Bức Nghiễn có điểm nào không tốt.
Tuy không phải vương công quý tộc nhưng cũng xuất thân thư hưng, gia phong thanh chính, bản thân hắn cũng có tài học, là nữ tử khác chỉ sợ đứng bên cạnh thôi đã mặt đỏ tim đập, nguyện phó thác chung thân.
Hạ Lan Loan nhìn Vụ Nguyệt mặt đầy rối rắm, ngồi xuống hỏi: "Muội không thích hắn?"
Tuy rằng nàng cảm thấy Lục Bức Nghiễn là đối tượng tốt, nhưng nếu Vụ Nguyệt không thích, vậy cũng không thể cứng rắn ép duyên.
Vụ Nguyệt ngước mặt, trong mắt là sự mê man không rõ khiến Hạ Lan Loan ai ui một tiếng.
"Muội... nhìn hắn có thấy mặt đỏ tim đập dồn dập không? Khó thở không?"
Mặt đỏ tim đập?
Vụ Nguyệt xoa xoa mặt mình, xong lại đưa tay xuống ngực.
Hình như là không, nhưng nàng từng trả qua cảm giác này... Tạ Vụ Hành.
Ngón tay đặt trên lồng ngực của nàng khẽ siết lại, hô hấp cũng gấp gáp hơn.
"Muội không biết có thích hay không." Vụ Nguyệt nói xong, hàng lông mi trùng điệp khẽ run lên, cánh môi khép mở, trong mắt là không thể tiếp nhận cùng hoang đường.
Sao nàng lại nghĩ đến Tạ Vụ Hành, còn đem hắn đặt cạnh chữ 'thích'.
Không thể nào, hắn là hoạn quan, Vụ Nguyệt điên cuồng tìm lý do phản bác, nhất định là nàng gần đây bị hắn biến thành không đúng như vậy.
Nhưng mà mặc kệ nàng tìm cớ gì, đôi mắt lại không kiềm được run lên.
Hạ Lan Loan chỉ thấy nàng nói là không biết có thích Lục Bức Nghiễn hay không, nàng ấy bảo: "Vậy thì dễ rồi, ở chung nhiều một chút là sẽ biết thôi."
"Muội đó, quá chậm chạp trong chuyện này, Lục Bức Nghiễn muốn tài năng có tài năng, muốn ngoại hình có ngoại hình, còn là trạng nguyên lang tiền đồ vô lượng, đốt đèn tìm cũng chưa chắc đã thấy."
Vụ Nguyệt gật đầu như giã tỏi, lần đầu tiên nàng tán thành lời biểu tỷ nói, nàng phải thích Lục Bức Nghiễn mới đúng.
Không thích mới là kì quái, nghĩ đến Tạ Vụ Hành lại càng kỳ quái hơn.
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Qua hôm sau, Hạ Lan Loan liền lặng lẽ tìm cách giúp Vụ Nguyệt trốn khỏi chùa.
"Như vậy không tốt lắm..." Vụ Nguyệt lộ vẻ khó xử, nàng tuy rằng cũng khó chịu nhưng vẫn hoảng sợ, nếu tự tiện rời chùa, Thái hậu biết nhất định sẽ trách tội.
Hạ Lan Loan không để ý nói: "Công khoá sáng sớm cũng đã nghe xong, giảng kinh cũng giảng rồi, lại không có việc gì, Thái hậu sao lại tìm chúng ta chứ, mà dù có tìm thật, để cung nữ nói muội không thoải mái, ngủ rồi là được."
Nói như vậy cũng... không sai, Vụ Nguyệt hơi hơi động lòng, nhưng rốt cuộc nàng nhát gan, vẫn do dự không dám gật đầu.
Hạ Lan Loan kề sát tai nàng nhẹ giọng nói: "Muội không phải đã đáp ứng muốn ở chung với Lục Bức Nghiễn nhiều một chút à?"
Ánh mắt Vụ Nguyệt khẽ động, quay sang nhìn Hạ Lan Loan thấy nàng ấy nhìn mình nháy mắt mấy cái.
Thuận Ý không nghe được hai người thầm thì cái gì, hắn đứng bên cạnh vẻ mặt cảnh giác, than thở: "Hạ Lan công chúa, nô tài cầu người đừng nghĩ kế bừa nữa."
"Im!" Hạ Lan Loan trừng mắt nhìn hắn một cái.
Thuận Ý phẫn nộ ngậm miệng lại.
"Có đi hay không?" Hạ Lan Loan lại hỏi.
Vụ Nguyệt cắn môi, biểu tỷ nói đúng, không ở chung sao có thể biết được nàng có thích Lục Bức Nghiễn hay không, nàng hạ quyết tâm, gật đầu.
***
Phồn Ngọc lâu, là tửu lâu lớn nhất ở kinh thành. Chẳng sợ thanh thiên bạch nhật, bên trong vẫn bày ra mĩ cảnh, cẩm tú phồn hoa.
Một vị quan sai đứng bên ngoài, đôi mắt đẹp nhìn qua tấm màn trước, bên trong là các cô nương đang nghênh đón khách khứa.
"Ai... ai cho phép các ngươi vào!" Một tên quy nô (1) có võ nghệ muốn ngăn cản đám người vào tửu lâu.
(1) quy nô: chỉ những người đàn ông có thân phận thấp được mua về để làm việc trong kĩ viện, thường chịu trách nhiệm các công việc như bảo vệ
Nam tử đi đầu giơ chân đá tên này ngã lăn, Phồn Ngọc lâu một khắc trước còn náo nhiệt vô cùng, thời khắc này bất giác trở nên yên tĩnh.
Hộ vệ từ bên trong vọt ra, nam tử đi đầu kéo lệnh bài từ trên thắt lưng xuống, "Người của Tây xưởng các ngươi cũng dám cản?!"
Hộ vệ đang hung thần ác sát thấy rõ lệnh bài, sắc mặt lập tức biến trắng, không dám xông lên nữa, người trong lâu cũng thay đổi sắc mặt, các cô nương hoa dung thất sắc, mấy tên quan viên đang làm khách trực tiếp trốn ra sau màn.
Tú bà tươi cười đi ra từ trong đám người, giọng điệu muốn dàn xếp: "Đại nhân bớt giận, đây là thế nào, Quan gia dẫ nhiều người như vậy đến, là muốn uống rượu?"
Vừa dứt lời, bà ta liền thấy nhóm quan sai đứng tách ra hai bên tạo thành một lối đi ở giữa, một nam nhân mặc thanh sam, mặt mày tuấn dật chậm rãi đi đến trước mặt bà ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn một vòng quanh lâu, hỏi: "Phùng Thanh ở đâu?"
Tú bà sửng sốt, không đoán nổi Tây xưởng rốt cuộc muốn làm gì, cười giả bộ ngốc nghếch: "Phùng đại nhân a~~~"
"Đừng để ta phải hỏi lại lần thứ ba, Phùng Thanh ở đâu?!" Âm thanh trầm thấp không mang theo cảm xúc phát ra từ miệng nam nhân trẻ tuổi khiến tú bà đã trải qua nhiều sóng gió cũng phải rùng cả mình.
Bà ta ý thức được nam tử có dung mạo khí độ này nhất định không tầm thường, vậy mà lại chính là Chưởng ấn Tây xưởng, trên trán tú bà đã có một tầng mồ hôi lạnh, "Phùng đại nhân ở trên lầu."
"Canh giữ, không cho phép ai rời khỏi đây." Tạ Vụ Hành thản nhiên phân phó, dẫn theo mấy người đi lên lầu.
Tên tuỳ tùng đứng canh cửa thấy có người xông đến, không kịp mở miệng kêu tiếng nào đã bị đá sang một bên, ván cửa rầm một tiếng bị đạp văng ra.
Hai người đang dây dưa trên giường thình lình bị tiếng động làm giật mình, cô nương ôm chăn lăn qua một bên, Phùng Thanh vơ vội quần áo đứng lên, "Tên nào không có mắt?!"
Nhìn thấy người xuất hiện ở cửa là Tạ Vụ Hành, Phùng Thanh đang định mắng chửi nghẹn lời ở yết hầu: "Là ngươi!"
Mùi hương dâm mỹ trong phòng cực khó ngửi khiến Tạ Vụ Hành muốn nôn, hắn chán ghét liếc nhìn Phùng Thanh, "Bắt lại!"
Trọng Cửu vung tay lên, có hai người trực tiếp xông lên ấn gã xuống đất, Phùng Thanh đỏ mặt giãy dụa, "Ngươi dám bắt ta, Tạ Vụ Hành, ngươi không biết ta là ai à?"
Tạ Vụ Hành cũng không thèm nhìn hắn một cái, hắn rảo bước đến bên cửa sở, tay khẽ đẩy một cái.
Mùi hương trong phòng tản đi, hắn mới có vài phần tâm tư nói chuyện, ung dung hỏi: "Ngươi nói đi, ngươi là ai?"
Phùng Thanh giãy dụa, không khách khí nói: "Ta là cháu của Chưởng ấn Đông xưởng, Tây xưởng các ngươi khí thế lớn thế sao, dám đụng đến ta?"
"Ta còn là Thiên vương lão tử." Tạ Vụ Hành cong đuôi mắt, ý cười vừa mới hiện lên một nửa liền biến mất.
Ánh mắt hắn nhìn về phía xa xa đến mặt hồ nước gần đó, con ngươi chậm rãi nheo lại, lãnh ý thấu xương.
Ai tới nói cho hắn biết, vì cái gì tiểu công chúa của hắn lại cùng Lục Bức Nghiễn ngồi cùng một con thuyền du ngoạn trên hồ.
"Tạ Vụ Hành, ngươi dám đụng đến ta, cữu cữu của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Âm thanh gào thét làm gân xanh hai bên thái dương Tạ Vụ Hành nhảy lên, hắn xoay người đạp lên đầu vai Phùng Thanh.
"A-------" thanh âm xương bả vai đứt gãy kết hợp cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phòng.
Ánh mắt Trọng Cửu khẽ động, Chưởng ấn không phải người hay động tay, không biết có chuyện gì, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy hai người trên thuyền, trong lòng hiện lên mấy chữ 'không ổn rồi'.
Phùng Thanh bị đạp lên vai, cả người nằm rạp xuống đấy, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi trên trán túa ra.
Tạ Vụ Hành nhìn tuỳ tùng của hắn run như cầy sấy đứng ngoài cửa không dám vào, "Không nghe thấy hắn nói mình là cháu của Tư Đồ Thận sao, còn không mau tìm người đến cứu."
Tên tuỳ tùng nhìn Tạ Vụ Hành, không dám động.
Phùng Thanh kêu rên: "Còn không mau đi."
Giờ phút này, trên mặt hồ phía xa xa, con thuyền cũng cập bến.
Thuận Ý canh giữ trên bờ nhìn thấy thuyền về như trút được gánh nặng, mới vừa rồi hắn ở dưới tàng cây đợi, thấy người Tây xưởng đi qua, đằng sau còn có một chiếc xe ngựa, Trọng Cửu đánh xe, bên trong nhất định là Chưởng ấn.
Hắn sợ tới mức cho rằng là tới bắt Công chúa, may mà đoàn người đi qua, nhưng hắn cũng khẩn trương vô cùng, nếu Chưởng ấn biết, thật không dám nghĩ đến hậu quả.
Lục Bức Nghiễn đi từ trong khoang thuyền ra trước, xong hắn quay lại đỡ Vụ Nguyệt mang khăn che mặt ra, dịu dàng nhắc nhở: "Cẩn thận dưới chân."
Thuận Ý đi ba bước thành hai tới, "Công chúa, thời gian không còn sớm, chúng ta mau trở về đi thôi."
Vụ Nguyệt xác thật cũng muốn quay về, nàng quay đầu nhìn Lục Bức Nghiễn nói lời cáo biệt.
Lục Bức Nghiễn lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm tinh xảo, "Tặng cho Công chúa."
Vụ Nguyệt do dự không nhận, "Đây là cái gì?"
Lục Bức Nghiễn không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Không phải thứ gì quý trọng, coi như là lễ vật tặng cho bằng hữu."
Lúc này Vụ Nguyệt mới nhận.
"Ta thấy Công chúa chưa từng đeo hoa tai, cho nên cố ý tặng Công chúa một đôi." Lục Bức Nghiễn cười nói, "Nếu Công chúa đeo hoa tai, nhất định sẽ rất xinh đẹp."
Vụ Nguyệt nâng tay sờ thuỳ tai mình, nàng không đeo hoa tai là vì không có lỗ tai, mà ở chung với Lục Bức Nghiễn nửa ngày, nàng vẫn không có cảm giác tim đập rộn ràng như kia.
Vụ Nguyệt nghĩ nghĩ, quyết định nói rõ ràng: "Lục đại nhân."
Lục Bức Nghiễn giống như nhìn thấu ý đồ của nàng, "Thời điểm quả thật không còn sớm, Công chúa trở về nhìn xem có thích đôi bông tai này không."
Vụ Nguyệt cắn môi, cũng đúng, mới ở chung có một lần, không thể nói lên điều gì.
Nàng cầm hộp gấm trong tay, nhìn Lục Bức Nghiễn mím môi cười: "Ta về trước đây."
Tiễn Vụ Nguyệt ngồi lên xe ngựa, Lục Bức Nghiễn cũng chuẩn bị rời đi, lại chú ý tới con phố bên cạnh vây đầy quan sai, hắn định bụng đi qua xem xét có chuyện gì.
Tư Đồ Thận dẫn người đuổi tới Phồn Ngọc lâu, trực tiếp lên thẳng tầng hai.
Trong phòng, Tạ Vụ Hành đang ngồi thưởng thức chén trà trong tay, hắn cầm mà không uống, Phùng Thanh thì quỳ ở một bên.
Vừa nhìn thấy Tư Đồ Thận tiến vào, Phùng Thanh khóc gào: "Cữu cữu cứu cháu... cứu cháu..."
"Không biết Tạ chưởng ấn đây là có ý gì?" Tư Đồ Thận lạnh mặt nhìn Tạ Vụ Hành, người này từ khi Thái tử chết đi liền để lộ dã tâm bừng bừng, hiện giờ thế lực của hắn càng lúc càng lớn, khiến ông không thể không kiêng kị.
Tạ Vụ Hành nhướng mày, buông chén trà trong tay xuống, bỗng nhiên cười một tiếng: "Gấp gáp như vậy làm gì, không bằng ngồi xuống nói chuyện một chút."
Tư Đồ Thận lường trước hắn không đơn giản, là đang lấy Phùng Thanh áp chế mình nhường quyền, hắn đi đến vị trí bên cạnh Tạ Vụ Hành.
Vừa mới ngồi xuống, trước mắt hắn xẹt qua một tia sáng bạc, nháy mắt sau đó, hắn chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, nâng tay sờ lên, một tay đầy máu.
"Ầm----" Tiếng thân thể nặng nề đổ xuống đất.
Tạ Vụ Hành chậm rãi thu hồi lưỡi dao mềm trong tay, hắn lấy khăn trắng cẩn thận lau đi vết máu, "Vốn dĩ không định giết ngươi, tâm trạng hôm nay thật sự không tốt."
"AA--- AAAA----" Đồng tử Phùng Thanh trừng lớn, nhìn một màn trước mắt mà hét to, trong không khí bỗng chốc có mùi tanh khai.
Vậy mà lại sợ tới mức tiểu ra quần.
Tạ Vụ Hành ném cái khăn dính máu lên mặt đất, đứng dậy đi ra ngoài, "Ngươi mua bán dân nữ nhà lành, lại ỷ vào địa vị của Tư Đồ Thận trong triều, cùng nhau cấu kết, nhiều năm mua quan bán tước, sát hại người vô tội, bị chúng ta bắt được, mà Tư Đồ Thận biết chuyện bại lộ, âm mưu bỏ trốn, trong lúc giao tranh bị đánh chết."
Phùng Thanh căn bản không nghe được Tạ Vụ Hành nói gì, chỉ thấy hắn so với ác quỷ còn đáng sợ hơn, lúc tỉnh lại người đã biến mất ở ngưỡng cửa.
Lục Bức Nghiễn đứng bên ngoài Phồn Ngọc lâu không thể vào, nhìn đến quan sai khênh thi thể ra, lúc sau lại thấy Tạ Vụ Hành, hắn tiến lên vài bước: "Bên trong xảy ra chuyện gì?"
Tạ Vụ Hành dừng bước, ghé mắt nhìn hắn, sát khí toả ra bốn phía khiến lưng Lục Bức Nghiễn phát lạnh, Lục đại nhân quản cái thứ trên cổ mình cho tốt đi đã."
Chờ hắn trấn định lại, Tạ Vụ Hành đã mang người rời đi.
*
Vụ Nguyệt trở lại Pháp Hoa tự xong vẫn luôn ở trong sương phòng, nàng nhìn đôi bông tai Lục Bức Nghiễn tặng trước mặt, tinh xảo xinh đẹp. nhưng vì sao nàng lại không có cảm giác động lòng như biểu tỷ miêu tả chứ.
Hơn nữa lúc du ngoạn trên hồ cùng Lục Bức Nghiễn, nàng nhớ tới Tạ Vụ Hành không chỉ có một lần, Vụ Nguyệt ảo não đưa tay nâng mặt, thật sự điên rồi.
Ngươi còn muốn gả hay không đây, nghĩ đến một thái giám.
Vụ Nguyệt lắc đầu bài trừ tạp niệm, như là đang cố chứng minh điều gì, nàng nắm mấy hạt đậu trên bàn xoa xoa lên tai, trong sách nói, nữ vị duyệt kỉ giả, dung (2), nếu nàng đeo bông tai này lên, có phải hay không sẽ nói rõ nàng cũng thích Lục Bức Nghiễn.
(2) nữ vị duyệt kỉ giả, dung: Trích từ câu "Sĩ vị tri kỷ giả tử; nữ vị duyệt kỷ giả, dung" có nghĩa là kẽ sĩ vì người tri kỉ mà không tiếc tính mạng, nữ nhân vì người trong lòng mà tô son điểm phấn.
Vụ Nguyệt xoa tai đến đỏ bừng chết lặng, nàng run rẩy cầm trâm cài lên muốn đâm qua vành tai.
Nàng sợ đau không dám đâm xuống, liền cứ giơ tay ngồi trước gương do dự, nhìn chính mình trong giường, trước mặt bỗng hiện lại hình ảnh Tạ Vụ Hành ôm nàng trước gương, chạm lên cánh môi nàng lúc ấy.
Hô hấp khẽ run, nàng động tâm đâm vào thịt.
"Công chúa đang làm gì vậy?"
Thanh âm vốn ở trong đầu lại thình lình xuất hiện bên tai, Vụ Nguyệt hốt hoảng xoay người.
Giờ phút này, sắc trời đã tối, Tạ Vụ Hành khoác bóng đêm đứng cánh nàng vài bước, cả người âm trầm như đang đè nén điều gì.
Tạ Vụ Hành đảo mắt qua đôi bông tai trên bàn, lại nhìn về phía thuỳ tai Vụ Nguyệt, đuôi mắt khẽ giật.
"Ta hỏi, Công chúa đang làm cái gì?" Thanh âm lạnh băng.
Vụ Nguyệt trong mắt ẩm ướt, theo bản năng trả lời, "Xỏ... lỗ tai..."
Tốt! Rất tốt!
Nhận hoa tai của người khác, hiện tại còn tự mình xỏ lỗ tai, có phải hay không còn ảo tưởng gả cho hắn, là hắn (Tạ Vụ Hành) đã quên mất, tiểu công chúa nói muốn thành thân gả chồng.
Tạ Vụ Hành giận quá hoá cười: "Vậy sao không tiếp tục?"
Vụ Nguyệt không dám đáp, nhìn Tạ Vụ Hành từng bước đi tới, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, thình thịch nhảy lên.
Tạ Vụ Hành rất nhanh đi đến phía sau nàng, chậm rãi cúi người ôm lấy nàng, hơi lạnh quanh thân hắn cũng bao bọc tiểu công chúa, một tay của hắn cầm lấy trâm cài trong tay Vụ Nguyệt, giọng nói chậm rãi doạ người: "Để ta giúp Công chúa."
Nói xong hắn liền lập tức xỏ xuyên qua tai nàng, ngón tay cũng đồng thời nắm lấy phía sau tai.
Vành tai bị xoa sưng lên kì thật không có cảm giác đau, nhưng thân thể Vụ Nguyệt lại run lên, trong mắt tràn đầy hơi nước, hiện tại Tạ Vụ Hành quá mức nguy hiểm, không giống với trước đây.
Không đợi Vụ Nguyệt phản ứng lại, Tạ Vụ Hành đã vứt cây trâm kia sang một bên, một giọt máu theo vành tai nàng chảy xuống, hắn trực tiếp duỗi lưỡi đón lấy giọt máu đồng thời ngậm lấy vành tai nàng.
Vụ Nguyệt run rẩy.
Nàng sững sờ nhìn trong gương, huyết sắc ở kẽ môi hắn tràn ra, cảnh tượng quỷ dị khiến Vụ Nguyệt khó thở.
"Dù có là nửa giọt máu của Công chúa, cũng thể để người khác có được." Tạ Vụ Hành ngậm lấy tai nàng, chậm rãi mở miệng, mỗi một lần cánh môi hắn cọ sát thịt mềm của nàng lại có một giọt máu nữa chảy ra.
Hô hấp nóng bỏng xen lẫn cảm giác ẩm ướt không ngừng cuốn lấy thuỳ tai của nàng, vành tai chết lặng truyền đến từng đợt sóng, Vụ Nguyệt run rẩy như cành cây trước gió, trong mắt đã giàn giụa nước, hai tay nàng vô lực bám chặt lấy cánh tay đang vòng lấy eo mình của Tạ Vụ Hành.
"Tạ Vụ Hành~~"
Thanh âm tiểu công chúa run rẩy đáng thương như vậy, phảng phất như đang khóc, Tạ Vụ Hành lại làm như mắt điếc tai ngơ.
Động tác ngậm hôn thuỳ tai Vụ Nguyệt của hắn từ thong thả dần trở nên thân thiết, trong đôi mắt đen là nộ khí cùng mê loạn, hắn sớm nên làm như thế, tiểu công chúa không nghe lời, phải dạy dỗ thật tốt.
Hình ảnh trong gương không ngừng đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của Vụ Nguyệt, làm thân thể của nàng trở nên khác thường, hít thở không thông giống như người chết đuối.
"... Tạ Vụ Hành~~~" Vụ Nguyệt hé môi vô lực thở gấp, nàng còn chưa hồi phục khiếp sợ khi bị trâm đâm thủng lỗ tai, đầu óc nghĩ cái gì liền nói cái đó, "Ta xỏ lỗ tai là vì, trong sách nói, nữ nhân vì người trong lòng mà điểm trang."
Nói xong mấy chữ cuối cùng, thanh âm của Vụ Nguyệt liền nức nở, giống như cực kì uỷ khuất.
Trên trán Tạ Vụ Hành nổi đầy gân xanh, răng hắn ở trên vành tai xưng đỏ của nàng, hận không thể cắn xuống, tiểu công chúa muốn nói gì, nói cho hắn biết nàng thích Lục Bức Nghiễn sao.
Như vật cũng tốt, kể từ giờ phút này, để hắn triệt để từ bỏ đúng không.
Vụ Nguyệt nguyên bản còn có thể khắc chế suy nghĩ hỗn loạn mấy ngày qua, nhưng hiện tại Tạ Vụ Hành ôm nàng như vậy làm nàng loạn hết cả lên, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, nhìn chính mình trong gương bị Tạ Vụ Hành hôm liếm vành tai, khóc nức nở.
"Nhưng mà... vì sao... vì cái gì... khi ta xỏ lỗ tai... lại nghĩ đến ngươi chứ..."