Ngự Hoạn - Chi Đông

Chương 87: Tiểu thái giám



"Nương, người xem kìa, xe ngựa đi đầu khí thế quá!" Đứa nhỏ tầm bảy, tám tuổi chỉ vào chiếc xe ngựa đi đầu, vừa hưng phấn hô mấy câu ngay lập tức bị phụ nhân bên cạnh bụm miệng kéo vào ven đường.

"Xuỵtttt!" Ánh mắt phụ nhân đầy vẻ cảnh giác đề phòng, nhìn đoàn người như nhìn hồng thuỷ mãnh thú.

Ở đầu phố bên kia, một hàng quan sai nha môn dẹp dân chúng hai bên ra thành một con đường, quan viên địa phương cung kính đi đến phía xe ngựa dẫn đầu, mặt mũi tươi cười, chắp tay nói: "Hạ quan là tri huyện trấn Thiện Thuỷ, biết Tể tướng đến nên đặc biệt đến đón chào ạ!"

Vụ Nguyệt vén rèm bên cạnh xe ngựa ra một khe hở nhỏ, ánh mắt thăm dò tình hình bên ngoài, bất giác cánh tay vòng trên eo nàng siết chặt hơn, tiểu công chúa buông rèm quay lại, ánh mắt viết hai chữ to "Xong đời!" nhìn nam nhân khí định thần nhàn bên cạnh, "Tạ Vụ Hành, chàng xem chàng bây giờ khiến người ta chán ghét đến mức nào."

Nàng cùng Tạ Vụ Hành tuần tra cả một đường, địa phương nào cũng đi qua một lần, quan viên đều bày sẵn một bàn tiệc nghênh đón, ai nấy cũng a dua nịnh hót, lung lạc hối lộ, còn dân chúng, chỉ cần nhìn thấy bóng thì trong mắt đều là phẫn nộ phỉ nhổ xen lẫn sợ hãi.

Nàng thế mới biết, ác dang gian thần của Tạ Vụ Hành đã sớm lan tràn đến mọi ngóc ngách bên ngoài.

Vụ Nguyệt nói thì bình tĩnh nhưng trong lòng lại vì hắn mà lo lắng.

Tạ Vụ Hành không mấy để ý ừm một tiếng, cúi đầu cọ chóp mũi Vụ Nguyệt, "Đáng thương không... ngoại trừ Công chúa không ai thích ta hết..."

Vụ Nguyệt nghe giọng hắn lạnh nhạt trong lòng có chút xót xa nhưng vẫn đẩy hắn ra, "Quan viên còn chờ ở bên ngoài kìa."

Tạ Vụ Hành nhìn thân ảnh xinh đẹp của tiểu công chúa hiện hữu trong mắt, tình cảm không ngăn được khẽ hôn nàng, lúc sau mới tiếc nuối buông ra rồi xuống xe.

Quan viên thấy Tạ Vụ Hành bước ra vội cong eo hành lễ, "Tể tướng đại nhân, hạ quan đã bố trí yến tiệc ở quý phủ."

Tạ Vụ Hành quét một vòng người trước mặt, có mấy nam tử cố tình cúi thấp đầu cố ý hoà vào trong dân chúng, giảm bớt cảm giác tồn tại.

Hắn nhìn xong thì lười biếng thu hồi tầm mắt, "Vậy mời Mã đại nhân dẫn đường."

Thấy Tạ Vụ Hành đồng ý cho mặt mũi đến quý phủ, vị Mã đại nhân phảng phất như được ban ân, vội vàng chỉ huy người mở đường.

Mà mấy nam tử lẫn trong đám đông kia trao đổi ánh mắt với nhau liền tản ra nhanh chóng rời đi.

Tạ Vụ Hành đi đến phủ của Mã đại nhân xong lại lộ vẻ mất hứng, Mã đại nhân không dám chậm trễ chỉ có thể mời hắn đến chỗ nghĩ đã an bài trước.

Vụ Nguyệt cùng hắn vào trong phòng, không hiểu nên hỏi lại: "Chúng ta không đi dự yến à?"

Tạ Vụ Hành ôm nàng nằm xuống giường, "Công chúa mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đã."

Mấy ngày ngồi trên xe ngựa, Vụ Nguyệt xác thật cả người mệt nhừ, nàng tựa vào lòng hắn dần dần khép mắt lại.

Tạ Vụ Hành nghe tiếng hô hấp dần ổn định thì mở mắt ra, tay chân nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, bảo đảm Vụ Nguyệt không bất chợt tỉnh lại mới rời khỏi phòng.

Vụ Nguyệt ngủ không biết qua bao lâu, trở mình thì thấy bên cạnh trống rỗng, nàng mở đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ, nhỏ giọng gọi: "Tạ Vụ Hành~~"

Cửa nhanh chóng bị đẩy ra, nam nhân xuất hiện bên ngoài vẫn mặc bộ thanh sam như cũ, chỉ là hắn đứng cạnh cửa không tiến vào phòng, "Công chúa tỉnh rồi à?"

Giờ phút này bên ngoài đã sẩm tối, ánh sáng chiếu lên Tạ Vụ Hành có chút mơ hồ, Vụ Nguyệt gật gật đầu.

Tạ Vụ Hành lại nói: "Vậy chúng ta đến bữa tiệc đi."

"Được." Vụ Nguyệt tỉnh táo lại, đứng dậy theo hắn ra khỏi phòng.

Mã đại nhân cùng các quan viên khác đã sớm chờ bên ngoài phòng khách, thấy Tạ Vụ Hành đến thì vội vàng đi qua đón chào, "Mời Tể tướng."

Thậm chí đối với Vụ Nguyệt giả trang tiểu thái giám sau lưng hắn cũng đặc biệt khách khí, "Công công, mời."

Vụ Nguyệt lúc đầu đối với thân phận cùng cách ăn mặc này còn thấy không tự nhiên, ánh mắt người khác đánh giá qua lại trên người nàng càng làm tiểu công chúa thấy khó chịu, trái lại Tạ Vụ Hành thì thản nhiên như không có việc gì, nàng dần cũng thấy quen.

Dù sao người khác cũng không biết nàng thật sự là ai, nàng dứt khoát không biết xấu hổ làm một tiểu thái giám chân chó được sủng ái bên cạnh gian thần.

Vụ Nguyệt yên lặng suy nghĩ, thoải mái đi theo Tạ Vụ Hành ngồi xuống, thân thể nàng không ổn định hơi nghiêng một chút, đây cũng không phải chuyện gì lớn nhưng nàng lại để ý thấy, Tạ Vụ Hành vốn dĩ muốn đưa tay đỡ nàng nhưng kết quả lại đột nhiên dừng giữa chừng và thu tay về, hắn chỉ nhíu mày hỏi: "Không sao chứ?"

Vụ Nguyệt thấy kì quái trong lòng, song lại nghĩ chắc do có quan viên ở đây nên không nghĩ nhiều, lắc đầu nói: "Không sao."

Tạ Vụ Hành mỉm cười: "Vậy thì tốt rồi."

Dần dần, Vụ Nguyệt phát hiện ra càng ngày càng có nhiều điểm không thích hợp, Tạ Vụ Hành thường vô tình tránh đi sự đụng chạm của nàng, ngay cả đồ ăn nàng gắp cho hắn, hắn cũng không động đũa.

Nhưng lời nói thì lại không thiếu sự quan tâm, thỉnh thoảng lại dặn dò nàng cái này cái kia.

Vụ Nguyệt cảm thấy thật sự có vấn đề, nàng buông đũa nhìn về phía quan viên đang nói chuyện với Tạ Vụ Hành.

"Làm sao?"

Tạ Vụ Hành liếc mắt nhìn nàng.

Vụ Nguyệt nhìn hắn, khuôn mặt không có gì khác biệt, chần chừ một lát rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

(Nào mọi người đoán đi ạ, Tạ Vụ Hành làm sao mà Vụ Nguyệt lại thấy lạ :>)

Mà trong lúc này, ở một trà lâu trong ngõ Vĩnh Thuỷ, tiểu nhị đang vẩy nước quét nhà chuẩn bị đóng cửa.

Xa xa có bóng người giẫm lên ánh trăng đi dến, người này đứng ở bên ngoài trà lâu, trên người là bộ thanh sam đơn giản, tướng mạo cũng hết sức bình thường.

"Một ấm trà!" Âm thanh nhỏ nhưng lại lạnh lẽo khiến người khác không dám đến gần.

"Ai ui." Tiểu nhị thẳng lưng nói lời xin lỗi, "Vị khách quan này, thật sự ngại quá, nhà ta đóng cửa rồi."

Người kia lại giống như không nghe thấy, cất bước đi vào trà lâu, tiểu nhị theo sát hắn, vẻ mặt khó xử: "Khách quan..."

Chưởng quầy đứng sau quầy cũng vội đi ra, cười làm lành: "Nhà ta thật sự đóng cửa rồi..."

Chỉ thấy người kia lấy từ trong tay áo ra một lệnh bài bằng ngọc, miệng hắn lặp lại: "Một ấm trà!"

Chưởng quầy nheo mắt nhìn rõ mấy chữ trên ngọc bài, sắc mặt dần nghiêm túc lại, suy nghĩ nhìn kĩ người trẻ tuổi trước mặt, sửa lời: "Có trà!"

Nói xong liền vẫy tiểu nhị lui, tự mình dẫn hắn vào trong.

Trà lâu nhìn như bình thường, mặt trước vẫn buôn bán đón khách hàng ngày, mà đi ra phía sau xuyên qua một cái sân tối thì lại có một phòng kín bí mật.

Tạ Vụ Hành đạp lên thềm đá chậm rãi đi theo chưởng quầy, phía dưới loáng thoáng có tiếng trò chuyện, Tạ Vụ Hành nghe vài câu, kế hoạch chính là ám sát tên hoạn quan.

Có lẽ là nhận thấy có người đi vào, giọng nói đột nhiên im bặt.

"Công tử, mời theo ta!" Chưởng quầy dẫn Tạ Vụ Hành đến trước mặt mọi người trong phòng.

Tạ Vụ Hành nhìn quanh trong phòng, có tất cả bảy người, năm người trong đó hắn đã thấy xuất hiện lẫn trong dân chúng.

"Lão Hạ, ngươi dẫn ai tới vậy?" Người hỏi là Triệu Mãnh, người cũng như tên, mặt mũi dữ tợn, bộ dạng thô lỗ.

Người được gọi là lão Hà, chưởng quầy, đang định giải thích thì một nam tử nhìn giống như người đứng đầu, đứng lên quát Triệu Mãnh: "Không được vô lễ!"

Sau đó hắn kinh hỉ nhìn Tạ Vụ Hành cải trang, "Trì công tử."

Tạ Vụ Hành gật đầu khách khí nói, "Tôn đại ca."

Mấy người còn lại nhìn nhau, trong mắt đều lộ vẻ vui mừng, sôi nổi đứng lên chào: "Vị này chính là Trì công tử sao..."

Lúc trước bọn họ cùng các huynh đệ ở kinh suýt nữa bị bắt, chính nhờ vị Trì công tử này giúp bọn họ chạy thoát.

Tôn Minh mời Tạ Vụ Hành ngồi xuống, "Trì công tử sao lại về đây?"

Tạ Vụ Hành vén áo ngồi xuống, nhìn có vẻ ôn hoà nhưng lời nói lại bộc lộ vẻ uy áp, "Lúc trước Trì mỗ đã dặn Tôn đại ca, đợi sóng yên biển lặng lại tiếp tục, sẵn sàng ra trận, chưa lớn mạnh thì chờ thời cơ, vì sao bay giờ giặc cỏ lại ầm ĩ khiêu khích triều đình như thế."

Tôn Minh khổ không nói nên lời: "Trì công tử không biết, những giặc cỏ kia căn bản không liên quan tới chúng ta, ta vẫn luôn theo lời ngươi, chờ đợi thời cơ."

Tạ Vụ Hành không nói gì thong thả mân mê ngón tay, hắn vốn đã có suy đoán không chắc chắn nhưng bây giờ đã có thể xác định, đây là do Tiêu Phái cùng người sau lưng hắn thiết kế.

Triệu Mãnh là người dễ xúc động, nghe đến đây bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên, nói với Trường Hàn cung: "Trì công tử tới thật đúng lúc, hiện giờ hoạn cẩu kia đang ở đây, giờ phút này chính là thời cơ rất tốt, chỉ cần hắn chết triều đình ắt rối loạn, chúng ta có thể dùng binh phá thành, đoạt lại giang sơn bị Tiêu cẩu cướp đi!"

Tạ Vụ Hành nhíu mày đứng lên, đối với Triệu Mãnh lỗ mãng ngốc nghếch trong mắt lộ vẻ không kiên nhẫn khó phát giác, mở miệng nói: "Chư vị không nghĩ tới sao, nếu giặc cỏ kia không liên quan tới các ngươi, vậy chính là tác phẩm của tên hoạn cẩu, muốn dụ các ngươi ra để một lướt bắt gọn."

Vốn chỉ là một ít tàn binh chạy thoát lúc Tiêu Lâm soán ngôi, nói thẳng ra, đến bây giờ cũng không thành cái gì đáng nói, dù là có thể giết hắn nhưng muốn khôi phục tiền triều thì cũng là vọng tưởng.

Lời của Tạ Vụ Hành không nghi ngờ đã dội cho Triệu Mãnh một chậu nước lạnh, hắn không cam lòng hừ một tiếng: "Trì công tử sợ sao?!"

"Triệu Mãnh!" Tôn Minh lạnh giọng quát lớn.

Triệu Mãnh lúc này không cam lòng ngồi xuống.

Tôn Minh nói với Tạ Vụ Hành, "Trì công tử đừng để ý, các huynh đệ cũng chỉ là không muốn bỏ lỡ thời cơ tốt."

Tạ Vụ Hành xua tay: "Ta hiểu, chỉ là hiện giờ Tôn đại ca không nắm chắc được việc giết tên hoạn cẩu kia, chưa nói đến có công thành được không, giang sơn này vẫn còn trong tay Tiêu gia, bọn họ còn phải cảm tạ các vị vì đã trừ được một tên gian thần, nhưng hãy nhớ, vua nào triều thần ấy, trừ chư vị liệu còn ai muốn khôi phục tiền triều, còn ai nguyện ủng hộ chư vị?"

Tôn Minh nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi, "Hiện giờ triều đình đã bị Tiêu thị cùng hoạn cẩu quậy cho chướng khí mịt mù, dân chúng sớm hay muộn cũng sẽ phản kháng!"

Tạ Vụ Hành từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Tôn đại ca cảm thấy, trong thiên hạ, quan trọng nhất là gì?"

Tôn Minh nhìn về phía hắn.

Tạ Vụ Hành tiếp lời, "Lòng dân, cho nên e ngại gì cẩu hoạn hoạ quốc, hắn càng làm càng loạn, tiếng oán than của dân chúng vang dội đất trời, oán hận triều đình, đó mới là lúc các ngươi danh chính ngôn thuận."

Tôn Minh cùng mấy người còn lại im lặng không nói, Tạ Vụ Hành quét mắt nhìn bọn họ, cũng không cần phải nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ.

"Khoan đã." Tôn Minh gọi hắn lại, "Trì công tử đối với ta có ân cứu mạng, ta tin tưởng công tử, nhưng công tử từ đầu đến cuối không cho ta biết thân phận."

Tạ Vụ Hành rũ mắt trầm ngâm một lát, sau đó cong môi nói: "Tôn đại ca chỉ cần biết, chủ tử của ta, là hậu nhân của Tạ tướng quân."

"Tạ tướng quân!?" Tôn Minh khiếp sợ.

Triệu Mãnh cùng đám người cũng giật mình, kích động nói: "Hậu nhân của Tạ tướng quân vẫn còn sống?!"

*

Yến hội trong Mã phủ.

Mã đại nhân vẫn luôn chú ý tới "Tạ Vụ Hành" cùng Vụ Nguyệt bên cạnh hắn, trong lòng âm thầm tính toán.

Trước khi Tể tướng đến đây hắn đã cho người đi tìm hiểu sở thích của hắn (Tạ Vụ Hành), nghe nói có mấy quan viên đưa lên mỹ nhân cùng bảo vật muốn nghe ngóng tình hình nhưng đều bất thành, sau này mới có người để ý thấy, Tể tướng đặc biệt thiên vị tiểu thái giám tuỳ tùng bên cạnh.

Chỉ e là hắn không có cảm giác với nữ tử, thích chơi nam tử trẻ tuổi.

Bất quá, quan sát lâu như vậy, vẫn luôn là tiểu thái giám kia chủ động lấy lòng, Tể tướng dù có đáp lại nhưng hoàn toàn không giống vẻ "sủng ái" mà người của hắn thám thính được, ước chừng là lâu dài nên chán rồi?

Mã đại nhân ở bên này suy nghĩ, Vụ Nguyệt cũng hoang mang cả một bụng, "Tạ Vụ Hành" quả thực có chỗ nào không đúng, nhưng nàng lại nói không ra chỗ nào.

Đang nghĩ ngợi thì thị nữ bưng một khay trái cây tươi mới lên, Vụ Nguyệt thấy bên trong có vải, không khỏi cảm thán, quan viên này xa xỉ không kém trong cung.

Nàng lên cơn thèm, lấy củi chỏ định thúc Tạ Vụ Hành, chỉ là vừa chạm tới áo hắn liền không dấu vết tránh đi, nhẹ giọng hỏi nàng, "Làm sao?"

Vụ Nguyệt bĩu môi nhìn quả vải trên đĩa, "Bóc vải cho ta."

"Tạ Vụ Hành" không động, trong mắt hiện vẻ do dự, Mã đại nhân thấy thế liền tưởng hắn nổi giận, liền nghĩ tiểu thái giám này đúng là ỷ sủng sinh kiêu, hắn hoà giải: "Tiểu công công e là nói ngược rồi."

Phản ứng của "Tạ Vụ Hành" khiến Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, chú ý tới Mã đại nhân vẫn đang nhìn mình, nàng mới cầm lấy vải nói: "Là nói ngược, ta bóc vải cho Chưởng ấn."

Thấy Vụ Nguyệt thật sự cầm vải lên bóc, ám vệ giả làm Tạ Vụ Hành lập tức bắn một cái nhìn như dao găm về phía Mã đại nhân.

Mã đại nhân không hiểu gì, trong lòng lại sợ hãi, chẳng lẽ hắn khiến Tể tướng mất hứng sao, ước chừng là thật sự phiền chán tiểu thái giám bên cạnh.

Mã đại nhân khẽ thay đổi ánh mắt, lệnh người bên cạnh nhanh chóng tìm mấy nam tử trẻ tuổi dẫn tới.

Vụ Nguyệt cũng đã bóc vải xong, đưa tới bên môi "Tạ Vụ Hành", "Chưởng ấn ăn đi."

Ám vệ nhìn quả vải trong tay nàng, nhàn nhạt nói: "Đặt xuống đi."

Nếu không phải là biết không có khả năng, nàng thật sự hoài nghi người này có phải Tạ Vụ Hành hay không, Vụ Nguyệt quay đầu nhìn quanh bữa tiệc lần nữa, chẳng lẽ có người giám thị bọn họ, nên thái độ hắn mới khác thường.

Sau đó có hai người bưng rượu vào, bộ dạng đều là nam tử trẻ tuổi thanh tú, quỳ bên cạnh Tạ Vụ Hành thỉnh an, "Bái kiến Tể tướng đại nhân."

Vụ Nguyệt còn thấy kì quái sao đột nhiên lại có nam tử đến hầu hạ, sau đó nàng thấy một người cầm lấy quả vải cẩn thận bóc vỏ, rồi đưa tới bên miệng "Tạ Vụ Hành", mặt mày sáng lạn tươi tắn nói: "Mời Tể tướng dùng."

Một màn này nhìn thế nào cũng thấy kì quái, kì quái đến mức Vụ Nguyệt quên đi "Tạ Vụ Hành" bên cạnh có chỗ không đúng.

"Thứ đồ dơ bẩn gì cũng dâng lên, Mã đại nhân thấy khẩu vị ta kém vậy sao?" Ám vệ sầm mặt, thanh âm lạnh như băng.

Vụ Nguyệt ngạc nhiên, chợt bừng tỉnh, hai mắt nàng trợn tròn, trong mắt là vẻ giật mình, Mã đại nhân không lẽ... dâng nam sắc cho Tạ Vụ Hành...

Ngẫm lại, mỗi ngày nàng đều giả trang nam tử ở bên cạnh hắn, cùng ra cùng vào, cũng khó tránh người khác nghĩ nhiều.

Mà Mã đại nhân lúc này đã hối hận xanh cả ruột, không ngờ mình lại đưa ra cái thất sách như vậy, chỉ sợ đắc tội người trước mặt, "Hạ quan lập tức lệnh người lui xuống."

"Ai, đừng đi." Vụ Nguyệt nhìn "Tạ Vụ Hành" sắc mặt khó coi bên cạnh, ít khi thấy sắc mặt hắn như này, có chút hả hê, ai bảo hắn lừa gạt mình, đáng đời.

Nàng cười híp mắt nói, "Ăn đi chứ." Dứt lời liền thúc giục hai nam kĩ, "Nhanh đút, Chưởng ấn còn đang chờ đấy."

Ám vệ rốt cuộc hiểu được cảm giác của Thuận Ý, vẻ mặt thảm thiết tâm như tro tàn, phỏng chừng không thể sống qua hôm nay.

May mắn hắn nhìn thấy Trọng Cửu đi vào, trong lòng cuối cùng cũng thở ra được một hơi.

Trọng Cửu tiến vào nói: "Chưởng ấn, người dưới có chuyện muốn bẩm báo ạ."

Ám vệ gật đầu nói với Vụ Nguyệt, "Ta đi một lát rồi về.", sau đó liền đứng dậy ra ngoài.

Vụ Nguyệt nhìn bóng lưng hắn thì hơi chun mũi, nghĩ thầm chờ hắn về nhất định phải bắt hắn ăn.

Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy, trong lòng nàng lo lắng, không lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi.

May mà Tạ Vụ Hành cũng đã quay trở lại, xốc áo ngồi xuống cạnh Vụ Nguyệt, hắn quét mắt nhìn hai nam kĩ bên cạnh, chán ghét nhíu mày, hờ hững nhấn từng chữ, "Còn chưa mau cút, chờ chết?"

Âm thanh vẫn lạnh nhạt nhưng xen lẫn ý đe doạ khiến người ta lạnh sống lưng, hai nam kĩ bị doạ sợ, nghe vậy liền không dám trì hoãn nữa, cuống quít lui ra.

Vụ Nguyệt đang định ngăn lại, Tạ Vụ Hành đã cầm lấy tay nàng, "Đừng nghịch, tiểu tâm can."

Tiếng của hắn không to nhưng cũng không nhỏ, ít nhất nửa số người trong bữa tiệc đã nghe thấy dược, vẻ mặt từng người đều lộ vẻ kì quái, nhưng trong nháy mắt lại vội thu hết đi, tất cả đều vờ như không nghe thấy, cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Vụ Nguyệt không hề phòng bị trước, trước mặt mọi người bị hắn gọi là tiểu tâm can, nàng còn đang giả trang nam tử đấy, à không phải nam tử, là thái giám.

Lời định nói ra liền nghẹn ở yết hầu, hai má trắng nõn đỏ bừng lan ra lỗ tai, phảng phất có thể nhỏ máu...

Chưa đủ 20 sao nhưng thoi, up làm quà 20/10 sớm cho cả nhà iu nheee