Ngũ Long

Chương 27: Lời nhắn gửi của cậu bé



Hạ Linh vội bắt máy, đầu kia là giọng Lâm Khánh:

“Bọn mình điều tra được một số thông tin.

Tên thanh niên là một kẻ nghiện cờ bạc, hắn đang thua lỗ rất nặng. Người cùng phòng kể rằng trước hôm hắn chết hắn đã gọi điện cho mẹ khoe sắp có một khoản tiền lớn. Còn người phụ nữ chuyên dọn dẹp cho gia đình lão Mạnh. Trước đó bà ấy chỉ dọn dẹp ở tầng hai nhưng rồi người dọn dẹp tầng một bị ốm, bà ấy làm hộ một hôm thì hôm sau chết ở bãi biển.”

“Cảm ơn cậu.”

Hạ Linh dập máy, quay qua hai đứa bạn nó nói: “Có thể có cái gì đó ở tầng một.”

Cô bé vừa dứt lời thì chợt cửa phòng khách mở ra đột ngột, một người đàn ông béo tốt với bộ ria vĩ đại xuất hiện, theo sau hắn còn có tám tên xăm trổ cao to lực lưỡng và hai con chó Bec giê đang gầm gừ nhe hai hàm răng trắng nhởn.

Người đàn ông quát lớn: “Bốn tên xuống nhà bếp canh không cho chúng trở ra. Còn lại mau lục soát kỹ cho ta, chắc chúng chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.”

Ba đứa nhìn nhau lo sợ.

Quỳnh Chi rên rỉ: “Thôi chết, lúc nãy chưa dọn dẹp đống đất dưới bếp.”

Hai con chó bec giê đang hít hít ngửi ngửi và tiến gần về chỗ nấp của ba đứa.

Lâm Hạo vội nói: “Tôi có thể giữ chân chúng vài phút, Quỳnh Chi, cậu hãy tạo đường hầm ngay ở đây đi.”

Nói rồi Lâm Hạo chạy vụt đi, một vài tên xăm trổ chợt la oai oái và lăn đùng ra sàn.

Hai con chó bec giê thì vọt theo cái bóng của Lâm Hạo, vừa đuổi vừa sủa loạn xạ.

Nhân lúc Lâm Hạo đang gây sự chú ý của bọn chúng Quỳnh Chi dùng năng lực khiến đất đá bay vọt lên, tạo thành một địa đạo thông ra ngoài.

Khi địa đạo đã xong nó bảo Hạ Linh nhảy xuống, nó vội gọi Lâm Hạo: “Nhanh lên!”

Lâm Hạo chạy vọt tới, nhưng trước khi Quỳnh Chi nhảy xuống đường hầm thì lão Mạnh đã nhìn thấy mặt nó.

Khi ba đứa đã xuống đường hầm, Quỳnh Chi vội cho bịt ngay lối vào ở nhà lão Mạnh để bọn chúng không thể đuổi theo.

Cả ba đứa chui ra khỏi đường hầm thì thấy Thái Khôi và Lâm Khánh đang lấp ló phía tường rào. Hạ Linh gọi nho nhỏ: “Về thôi.”

Cả bọn ba chân bốn cẳng chạy về nhà An Thy.

———————

Tối hôm đó Hạ Linh cứ cầu mong nó sẽ nhìn thấy thêm manh mối về đền thờ cá chép. Tuy nhiên nó trằn trọc mãi, đến hai giờ sáng mới chợp mắt và lúc tỉnh dậy thì cô bé nhận ra rằng nó chả mơ thấy gì cả.

Sáng hôm sau, khi cả bọn đang ăn sáng thì chợt Hạ Linh nhác thấy bóng cậu bé Khang đang lon ton chạy ra biển.

Cô bé vội đứng dậy nói nhanh: “Bọn mình phải đi theo nó.”

Nói xong cả năm đứa vội vã chạy theo cậu bé. Cậu bé đang vẽ vẽ lên cát, gương mặt vô cảm. Hạ Linh tiến về phía cậu bé nhìn ngắm hình vẽ nguệch ngoạc của cậu. Nó cất giọng nhẹ nhàng:

“Em vẽ em à? còn bên cạnh là ai vậy?”

Cậu bé vội dùng chân xoá hết hình vẽ xong hét vào mặt Hạ Linh: “Các người mau cút đi!”

Thái Khôi vội đi tới, nó lừ mắt với thằng bé: “Ê thằng nhóc, ăn nói cho cẩn thận không là anh cho ăn đấm đấy.”

Thằng bé toan chạy đi thì chợt đất dựng lên như một tấm phản và đẩy thằng nhóc về phía sau.

Hạ Linh phẩy tay thì thầm: “Các cậu bình tĩnh nào.”

Xong nó nhẹ nhàng nói với cậu bé: “Anh chị chỉ muốn chơi với em thôi mà, em chơi một mình không buồn à?”

“Tại sao các người muốn chơi với tôi?”

“Vì chúng ta đều là trẻ con mà, trẻ con thì nên chơi với nhau, chúng ta sẽ là bạn nhé?”

“Không đúng, các người không phải trẻ con. Các người cũng không phải bạn tôi.”

“Thế bạn em là ai? Là người lúc nãy em vẽ trên cát đúng không?”

Cậu bé chợt im lặng.

Hạ Linh tiếp: “Em rất yêu quý bạn ấy đúng không?”

Cậu bé vẫn im lặng.

“Em có muốn giúp bạn mình siêu thoát không?”

Cậu bé ngước mắt lên ngó Hạ Linh: “Siêu thoát là sao?”

“Là ra đi thanh thản, không vướng bận và đau khổ. Chắc em cũng muốn bạn mình hạnh phúc, đúng không?”

“Tại sao cậu ấy lại đau khổ? Tại cậu ấy tự dưng biến mất nên mới…”

“Em nói rõ cho chị được không?”

“Các người là ai? Tại sao tôi phải nói với các người?”

Hạ Linh lần lượt chỉ bốn đứa bạn của nó rồi nói: Bọn chị là sứ giả của linh hồn, bọn chị có thể gặp bạn của em và gửi lời của em tới cậu ấy.”

“Các người lừa tôi.”

Thái Khôi lấy nước từ biển tạo ra một đôi cánh bằng nước. Thấy thế Lâm Khánh cũng tạo một đôi cánh bằng lửa và Quỳnh Chi cũng mọc ra đôi cánh bằng cát.

Thái Khôi chỉ Lâm Hạo cười hề hề: “Tên này chỉ là phụ tá nên không mọc cánh được.”

Cậu bé tròn mắt kinh ngạc và thốt lên:

“Thật tuyệt.”

Hạ Linh tươi cười nói tiếp: “Em đã tin chưa? Vậy bây giờ em nói cho chị nghe tại sao bạn ấy đang chơi ở nhà em thì sau đó lại được tìm thấy trên biển?”

Cậu bé ấp úng một lúc rồi nói: “Hôm đó bọn em chơi trốn tìm. Đến lượt em nhắm mắt còn bạn ấy trốn. Tuy nhiên khi em đếm đến 100 và đi tìm thì tìm mãi không thấy bạn ấy. Đến tận sáng hôm sau em mới biết tin bạn ấy đã bị thần biển bắt đi mất.”

“Bọn em chơi trốn tìm ở đâu?”

“Ở phòng đọc sách của bố.”

“Chị hiểu rồi, vậy em muốn gửi tới bạn em điều gì?”

Ánh mắt thằng bé ngân ngấn nước, nó sụt sùi: “Từ khi bạn ấy đi thì em buồn lắm, em muốn gửi lời tới bạn ấy là…là…em rất nhớ bạn ấy…”

Cả năm đứa đều thấy sống mũi cay cay. Hẳn là thằng bé đã cô đơn và đau khổ biết bao. Thật tiếc cho một tình bạn đẹp.

Sau khi chơi đùa với thằng bé một lúc, cả bọn quay về nhà An Thy, vừa về đến cổng thì bắt gặp gương mặt hoảng hốt của bác Tiến. Bác hớt hơ hớt hải định đi đâu đó.

Hạ Linh vội hỏi: “Bác đi đâu vậy?”

“Bác vừa đi ra ngoài chút thì nghe tiếng chó Bec giê sủa ầm ĩ nên quay lại nhưng không thấy An Thy đâu nữa. Gọi điện thoại không được, tự dưng bác có linh cảm chẳng lành.”

***