Ngũ Long

Chương 47: Thầy lang bí ẩn



Sau khi trở về nhà, Hạ Linh thông báo ngay tin Việt Trung chính là Lâm Hạo cho ba đứa kia trên nhóm chat Zalo. Điều này gây nên một sự chấn động nho nhỏ.

Thái Khôi gửi cả chục cái biểu tượng thể hiện sự khoái chí rồi nhắn: “Thật hết sảy, có cậu ấy thì sức mạnh sẽ quay lại với chúng ta.”

“Thật may mắn là cậu ấy còn sống, cậu ấy che giấu thân phận giỏi đấy.” Lâm Khánh gửi kèm thêm biểu tượng ngón tay cái.

Quỳnh Chi thì gọi điện luôn cho Hạ Linh để xác nhận lại thông tin và reo lên đầy phấn khích trong điện thoại.

“Vậy là tất cả mọi người đều đã tha thứ cho cậu rồi đấy.” Hạ Linh nghĩ thầm, cô bé vui vẻ Add tài khoản Zalo mới của Lâm Hạo vào nhóm.

“Xin chào!” Lâm Hạo gửi đến.

Hai chữ xin chào cũng khiến trái tim Hạ Linh đập rộn lên. Trên đời này ai cũng có lỗi lầm, người dũng cảm là người sẵn sàng đương đầu với lỗi lầm đó. Và học cách vị tha là bài học quý giá nhất trong cuộc sống. Chính sự dũng cảm và lòng vị tha đó đã giúp Ngũ Long một lần nữa lại tái hợp, đây là điều Hạ Linh mong chờ suốt bao lâu nay.

Ngay ngày hôm sau mấy đứa quyết định đến gặp một thầy lang bí ẩn Thái Khôi giới thiệu. Nó bảo rằng ở khu nhà nó không hề có một vụ mất tích hay có ai bị giết, mọi người vô cùng yên tâm vì có một thầy lang già không những có khả năng chữa bệnh mà còn có những pháp thuật kỳ lạ. Khu nhà nó từng tận mắt chứng kiến ông đã đuổi một âm hồn ra khỏi cơ thể một cô gái giúp cô trở lại bình thường sau năm năm trời điên dại.

Vì là sáng chủ nhật nên thời gian khá thoải mái. Mấy đứa quyết định ghé qua thăm nhà Thái Khôi xíu trước khi đến nhà cụ pháp sư kia.

Nhà Thái Khôi ở ngoại ô nên rất rộng, có cả vườn cây và khoảng sân để chơi đùa. Khi cả bọn vừa vào đến cổng thì Thái Khôi vui vẻ đón chào và dẫn chúng vào trong.



Hạ Linh kinh ngạc thấy phía góc sân có hai con chó có hình thù kỳ quái đang đứng ăn bằng hai chân. Cả hai con có bộ lông vằn vện như hổ, ở đầu bị cạo trọc lóc, phía mắt lại thì lại được nhuộm đen trông như hai chú chó đang đeo kính đen vậy. Có hai cái khay được treo lủng lẳng nên chúng phải đứng bằng hai chân để ăn thức ăn trong khay. Được vài miếng lại hạ chân xuống trông khá vất vả. Quỳnh Chi xuýt xoa: “Sao cậu làm tình làm tội chúng nó vậy?”

Thái Khôi cười toe toét: “Đang huấn luyện cho chúng đấy chứ, phải khắc nghiệt mới thành công được.”

Nói rồi quay qua hai chú chó anh chàng huýt sáo hô: “Ê! Heo béo! Chuột ú! lại đây!

Hai con chó ngừng ăn lon ton chạy lại. Thái Khôi lấy điện thoại ra, mở một đoạn nhạc Remix:

“Vườn hồng ngày xưa đã úa tàn

Tèn...tèn tèn tèn tèn...

Nhạc vừa nổi lên là là hai chú chó đứng lên bằng hai chân quẩy theo điệu nhạc. Cái mông chúng còn ngoáy ngoáy, cái mặt đeo kính đen ngầu lòi khiến cho mấy đứa ôm bụng cười lăn lộn.

Đang trong đà cười còn chưa dứt thì chợt có một anh chàng cao ngồng chạy tót ra, gương mặt anh chàng có nhiều nét giống Thái Khôi và điều giống nhất là cái đầu cũng trọc lóc không còn sợi tóc.

Anh chàng nở nụ cười toe toét tận mang tai: “Sa- bai -đi, Khun soay mak loey!”

Nói rối anh chạy biến ra cổng.

Quỳnh Chi trợn tròn mắt: “Người nước ngoài à?”

Thái Khôi lắc đầu: “Lão trêu các cậu thôi, xổ cả tiếng Lào lẫn tiếng Thái, lão khen các cậu xinh đẹp đấy.”

Hạ Linh và Quỳnh Chi cười tủm tỉm: “Ông anh cậu thú vị ghê.”

Vừa dứt lời thì lại có một người đàn ông trung niên hớt hải chạy ra. Người này có gương mặt hiền lành và dáng người tròn trịa, điều đặc biệt khiến cả bọn há hốc mồm là ông cũng trọc nốt. Ông cười xuề xoà với mấy đứa rồi nói nhanh: “Chào các cháu, vào nhà chơi, bác có chút công chuyện, cứ tự nhiên nhé!”

Khi mấy đứa ngồi vào ghế thì mẹ Thái Khôi xuất hiện, may mà cô vẫn sở hữu mái tóc dài chứ không trọc lóc như những người khác. Cô xởi lởi mang lên rất nhiều hoa quả rồi đi ra ngoài để mấy đứa tự nhiên nói chuyện. Lâm Khánh lên tiếng: “Nhà cậu có định gia nhập môn phái nào của thiếu lâm tự không?”



Thái Khôi cười hì hì: “Cái vụ tóc tai ấy hả, các cậu biết vì sao tớ lại nghĩ ra trò cho bã kẹo vào mũ thầy Vương không? Xuất phát cũng từ ý tưởng của ông anh trai tớ, lão cay tớ vụ vẽ mặt lão lúc đang ngủ, lão vác cái mặt đó đi ra mắt gái nên bị cho đi tàu bay giấy. Thế là lão nhét bã kẹo vào mũ tớ, ai dè ông già nhà tớ lại đội nó. Thế là... như các cậu thấy rồi đấy.”

“Xong bố cậu cạo đầu anh cậu luôn à?” Hạ Linh hỏi.

Thái Khôi cười phá lên một tràng rồi nói tiếp: “Cái đầu của ông í là tại tội nghịch ngu. Mua bom thối về nhét tứ tung khắp nhà. Hôm nọ phụ huynh học sinh mẹ tớ đến chơi đông lắm. Mẹ cười cười nói nói mời họ vào, mẹ vừa ngồi xuống ghế thì...TỦM! Sau đó cả phòng khách thối um lên. Các cậu không tưởng tương được vẻ mặt mẹ tớ trong tình cảnh đó đâu. Và thế là đầu ơi ở lại tóc đi nhé. Cho chừa lão ha ha ha....”

Cả bọn ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Sau khi chiến đấu no nê mấy đĩa hoa quả nhà Thái Khôi năm đứa đến nhà của thầy lang kia.

Nói là nhà cho sang nhưng thực ra đó như một cái lều rách nát, đã thế đến nơi thì cả bọn phải nhăn mặt vì nơi này bốc lên một mùi hôi thối kinh dị. Thái Khôi tiến lại phía một cái chuông treo bên ngoài và rung lên mấy tiếng.

Lát sau có một ông lão đầu tóc bết bát, quần áo te tua xơ mướp đi ra, ở cụ bốc lên mùi thum thủm như mùi chuột chết.

Mấy đứa cúi đầu chào ông cụ, ông cụ nhìn chúng vẻ dò xét rồi hỏi: “Bọn bây tìm tao có việc gì?”

Hạ Linh vội nói: “Dạ, tụi con muốn bọn xác sống không thể hút được linh hồn của tụi con, cụ có cách gì không ạ?”

Ông cụ im lặng, ngó chúng vài giây rồi khoát tay: “Vào trong!”

Năm đứa theo chân ông cụ đi vào trong nhà. Chúng kinh ngạc khi thấy căn lều thông với một cửa hang đá. Đi vào hang cả bọn thấy có nhiều thứ rùng rợn treo dọc hai bên.

Nhìn thấy một cái đầu trâu to tổ chảng treo lủng lẳng, Quỳnh Chi kếu Á lên rồi chộp lấy tay Thái Khôi. Anh chàng khoái chí ra mặt nhưng vẫn giả vờ bĩu môi: “Có thế cũng sợ, nhát chết.”

Tuy hậm hực nhưng Quỳnh Chi vẫn không buông tay Thái Khôi ra.

Cả bọn dừng lại ở một căn phòng đầy những thứ cổ quái và hôi thối. Ông cụ bỗng lôi ra một cái gì đó lòng thòng như miếng ruột già. Ông cắt cái thứ đó thành năm đoạn đưa cho mỗi đứa rồi nói: “Buộc cái này vào cổ tay, tao đảm bảo không kẻ nào hút được linh hồn bọn bay.”



Sau khi trả công cho mấy đoạn ruột lòng thòng kia mấy đứa trở về mà cảm thấy khá mông lung. Quỳnh Chi ra vẻ nghi ngại: “Có nên buộc cái này vào tay không, trông ông lão không có vẻ gì là...ừm...có pháp thuật cao cường, nhìn ổng giống ông già lập dị hơn.”

Hạ Linh bảo mấy bạn: “Có còn hơn không! Cứ buộc vào đi. Biết đâu nó giúp ích được tụi mình.”

Tối hôm đó, Hạ Linh đang chìm sâu trong giấc ngủ thì bỗng có tiếng la thất thanh của mẹ nó. Nó bật dậy, hốt hoảng chạy sang phòng mẹ.

Cả bố và mẹ nó đang mang vẻ mặt hốt hoảng cực độ. Mẹ nó gào lên: “Thằng bé đâu, em đã bảo anh là ngủ phải để ý nó mà!”

Có tiếng nhốn nháo vang lên khắp khu phố. Hạ Linh và bố mẹ ào chạy ra ngoài thì thấy cả phố nó đang bật đèn sáng trưng. Tiếng la hét và tiếng khóc vang vọng khắp nơi. Hoá ra không chỉ cậu em Hải Phong của Hạ Linh mà tất cả lũ trẻ dưới tám tuổi khắp khu phố đều đã biến mất không để lại dấu vết.

Màn hình điện thoại của Hạ Linh báo có cuộc gọi của Quỳnh Chi.

“Tớ đây...” Hạ Linh run run nói.

Đầu dây là giọng khóc thảm thiết của Quỳnh Chi: “Em trai tớ mất tích rồi, làm sao đây, làm sao đây...”

Hạ Linh sững sờ trước khung cảnh trước mắt. Cô bé lẩm bẩm: “Phải đi tìm lão thôi.”

***