Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 16: Yêu cầu của Phù thủy



“Nghe nói mẹ chuẩn bị mời những hoàng tử, công chúa từ các vùng biển khác đến, tổ chức một yến hội cung đình thật lớn?”

Trong thời gian thưởng trà chiều với mẹ, Thần Biển nghe được tin tức làm ông ngạc nhiên này.

“Phải.” An Hi trả lời: “Không hiểu vì sao gần đây mẹ luôn mơ một giấc mơ tồi tệ, làm mẹ không thể thoải mái.”

“Không thể thay đổi thời gian cử hành sao?” Thần Biển hỏi.

“Mẹ cũng muốn, nhưng đó là yêu cầu của Phù thủy.”

“Không phải đã xử lý viên ngọc trai kia xong rồi sao? Mẹ còn âu lo điều gì?”

“Trải qua chuyện đó, mẹ đã không dám yên tâm điều gì nữa.”

“Xin lỗi, thưa mẹ.”

“Con yêu, đây không phải lỗi của con, mà là lỗi của mẹ…” An Hi Phu nhân lẩm bẩm: “Thật ra cứ như thế này cũng tốt. Hôm đó để bữa tiệc kia diễn ra cũng có thể dời bớt sự chú ý, làm cho chúng ta không còn khó chịu như vậy nữa. Chưa kể bữa tiệc cũng đã được chuẩn bị gần hoàn thiện, sứ giả được phái đi cũng truyền lời về rồi, lật lọng thì không tốt lắm.”

Thần Biển nói: “Vậy cứ theo lời mẹ! Năm nay chúng ta nán lại thêm một chút, đến tối hãy ra ngoài!”

An Hi gật đầu: “… Dù sao thì con cũng là anh của con bé, còn con bé, dù không phải con gái ruột của mẹ, thì mẹ cũng mãi mãi là mẹ của nó.”

“Hình như Phù thủy đến ngày hôm qua phải không?” Thần Biển hỏi.

“Ừm. Tuy bà phù thủy già đó khá đáng ghét, nhưng chuyện đã cam kết thì sẽ làm được. Chưa kể lần này là bà ta chủ động yêu cầu, không đòi hỏi tương xứng, chúng ta cũng xem như không chịu tổn thất.”

‘Phù thủy già’ trong miệng Thần Biển chính là người sống trong dải đá ngầm ở cách vương cung không xa kia. Bà ta sinh ra trong cung điện nhưng bẩm sinh đã chịu lời nguyền của người cá, ngoại hình rất khủng khiếp, bất thường đến mức người ta không chịu nổi. Thậm chí hai đời phù thủy trước đó còn cụt tay, thiếu đuôi, thường vừa sinh ra đã bị cha mẹ hắt hủi. Vì không tài nào sinh hoạt như người cá bình thường, bọn họ chỉ có thể đến sống ở dải đá ngầm hoàn cảnh khắc nghiệt.

Lời nguyền kia chính là nguồn gốc của mọi đau khổ của bọn họ, nhưng chính nó cũng mở ra pháp lực mà không có sinh vật nào khác có thể sở hữu. Nếu như có chuyện gì không thể giải quyết, có phép thuật nào muốn thực hiện, người ta đều có thể đi tìm bọn họ. Tuy nhiên, bọn họ thường không lấy tiền, mà chỉ nhận thứ quý giá nhất của người đến cầu xin.

Lại nói về lý do Phù thủy đến tìm An Hi Phu nhân, vậy thì phải nhắc đến viên ngọc Ách Vận – cũng chính là viên ngọc Tô mò được kia. Nó rất cứng, cứng đến không tưởng, nghiền nát bằng cách nào cũng không được, có dùng phép thuật cũng vô ích. Tuy nhiên, dù không tìm được cách, An Hi cũng chưa từng nghĩ đến việc thử mời Phù thủy. Vì ký ức không mấy tốt đẹp trong quá khứ, bà vô cùng có ác cảm với Phù thủy. Có trời mới biết bà ta sẽ đòi thứ gì – phải biết rằng lần trước bà ta muốn lấy con trai của bà!

Nhưng bây giờ Phù thủy tự dâng mình lên, cho một con cá hề đến gửi một phong thư, nói rằng bà ta sẵn lòng giúp bọn họ giải quyết phiền não (Bạn tò mò vì sao bà ta biết? Phù thủy vẫn luôn tường tận như vậy, bà ta sẽ luôn có cách…), chỉ là bà ta có một yêu cầu nhỏ.

Lần này, An Hi Phu nhân đích thân đi gặp Phù thủy, mà bà ta cũng phá hủy viên ngọc trước mặt bà.

“Tổ chức buổi tiệc này cũng nhân tiện hoàn thành yêu cầu của bà ta đi!”

Không biết từ đâu, Phù thủy biết được An Hi muốn tổ chức một buổi tiệc. Bà ta yêu cầu buổi tiệc tổ chức vào đúng thời gian bà ta đưa ra, vì ngày hôm đó là sinh nhật của con gái bà ta. Bà ta mong An Hi cho phép con gái của mình được vào trong cung điện. Bà ta không muốn con gái cả đời cũng không ra khỏi dải đá ngầm vừa chật hẹp vừa u ám kia. Tất nhiên, vì để tránh dọa những người cá khác, nhất định bà ta sẽ che mặt con gái thật kĩ, cũng yêu cầu nàng ta cố hết sức tránh đi.

Thật ra thì yêu cầu của Phù thủy không khó khăn chút nào. Chỉ là ngày sinh này lại trùng với một ngày tưởng niệm làm An Hi khó chịu vô cớ. Nhưng Phù thủy có vẻ rất vui, tiếng cười già nua the thé vang lên, khiến cho An Hi đến bây giờ vẫn còn hiếm hoi muốn bài xích.

“Thật là ngạc nhiên, Phù thủy cũng có con gái?” Thần Biền nom không tin nổi khi biết được tin này.

Ai lại đi thích Phù thủy? Ai sẽ vui vẻ? Ông hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

“Có lẽ là một nam phù thủy cũng bị cha mẹ vứt bỏ như bà ta, hoặc là bà ta đã vòi một người cá đẹp trai từ ai đó… Boya đâu rồi? Không phải cậu ta vẫn luôn đi với chúng ta à?”

An Hi quay đầu nhìn. Bà không muốn nói tiếp về chủ đề tương đối nặng nề như Phù thủy nữa. Bà vẫn còn canh cánh vì cái giá phải trả cho lời tiên tri năm đó. Lòng căm thù đó không chỉ là dành cho Thượng đế, mà còn lan sang người thay mặt ngài.

Vào lúc đó, An Hi nghĩ đã không còn điều gì đau khổ hơn. Quyết định sai lầm năm đó làm bà phải nhận kết quả xấu nhất là mất đi con gái của mình – điều đó đã là cực hạn trong trái tim bà!

Nhưng trong một ngày nào đó ở tương lai, khi An Hi hồi tưởng lại, bà đã vô cùng sợ hãi. Cái giá mà bà phải trả chưa từng dừng lại ở đó. Tất cả đều có dấu hiệu, chẳng qua là vận mệnh khi đó ngụy trang quá tốt, phủ lấy bà trong ảo tưởng rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Không ai hay biết rằng một đợt sóng nữa đang nổi lên trong lòng cung điện Thần Biển.

Cùng lúc đó, trong vườn hoa nở hoa rực rỡ, Tô bất ngờ được chúc mừng sinh nhật thì suýt là rơi nước mắt.

Cô giật mình nhìn vào lòng bàn tay Ariel. Cô nhận lấy viên ngọc đó. Sao mà cô quên được? Cô không dám tin mà hỏi: “Cô lấy nó như thế nào?”

Viên ngọc vốn không biết bị Hoàng Thái hậu mang đi đâu hiện đang hoàn hảo xuất hiện trước mặt cô.

Ariel cười thần bí: “Là ta tốt số thôi.”

“Ôi chao, không phải cô trộm đi chứ? Trộm thì không được đâu, bà nội của cô mà phát hiện ra thì sẽ nghiêm phạt cô đó!”

“Không đâu. Nếu ta đi trộm thật, chắc chắn bây giờ ta đã bị bắt đi từ lâu. Bà nội trông chừng rất nghiêm, còn mềm không được cứng không xong, ta ầm ĩ như thế nào cũng vô dụng. Trước đó ta hoàn toàn không tin mình sẽ lấy được viên ngọc này, ta đã gần như từ bỏ!”

“Vậy cuối cùng cô đã lấy nó như thế nào?”

“Xin lỗi, ta đã có hứa hẹn với người khác, ta không nói được.” Ariel dúi ngọc trai vào tay Tô: “Tô, thứ này vốn thuộc về cô, cưỡng chế cướp nó đi là bà nội ta không đúng.”

“Sao tôi cứ thấy bất an thế này… Ariel, tôi cảm thấy cô nên trả nó lại thì hơn… tôi không sao đâu!”

“Cô đừng lo, người kia đảm bảo với ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ lo lắng nào về sau. Cô nhận lấy nó đi!”

Tô không lay chuyển được Ariel, chỉ đành bán tín bán nghi nhận lấy.

Ngờ vực về bức tượng, áy náy do Tô vì mình mà bị cướp ngọc trai – những thứ quẫy nhiễu nàng bấy lâu đã tan hết. Ariel vui sướng biểu đạt: “Tô, ta rất vui khi cô là bạn tốt của ta!”

Tô thấy Ariel như mở cờ trong bụng thì cảm thấy nàng rất đáng yêu, bèn không kiềm được mà mỉm cười.

Ariel kéo vạt áo cô: “Đêm nay cô đến tìm ta được không?”

Nụ cười mỉm của Tô biến thành cười lớn: “Cô nghe truyện nghiện rồi, mới không nghe có mấy ngày mà đã khổ sở rồi à?”

“Ta đang buồn chết được đây, cô còn cười!”

Tô cười kéo Ariel sang, dỗ dành cái vị đã bắt đầu hờn dỗi này: “Tôi không bận chuyện gì cả, chưa kể đêm nay cô không nói tôi cũng sẽ đi tìm cô. Hôm nay tôi định kể chuyện ‘Người đẹp và Quái vật’, câu chuyện này tôi nghe bao nhiêu lần cũng thấy thích!”

Hai mắt Ariel sáng rực lên, lấy khuỷu tay đẩy Tô, tách ra: “Vậy cô phải kể nhé!”

Tô vươn tay ra xoa đầu Ariel. Mỗi khi cảm thấy nàng giống trẻ con, cô đều sẽ không kiềm được mà làm như thế. Có rất nhiều lần cô cũng cảm thấy như mình đã trở lại cái tuổi không buồn không lo.

“Ừm, tôi sẽ kể.”

Sự quan tâm và phản ứng Ariel dành cho cô làm cô cảm thấy những nỗ lực vừa qua đều vô cùng đáng giá.

Vậy nên, dù có chịu trách móc, cô cũng sẽ ở bên cạnh nàng. Cô sẽ thật nỗ lực, sẽ không để Ariel phải khó xử vì mình.

“Tô.” Ariel nhìn cô bằng đôi mắt trong veo như nai con, dịu dàng gọi tên cô: “Cô biết không, cuối cùng bữa tiệc mà cung điện chúng ta chuẩn bị thật lâu cũng đến rồi, chỉ ngay tháng sau thôi! Đến lúc đó sẽ có rất nhiều điệu nhảy đẹp mắt, thật nhiều đồ ăn ngon. Đến lúc đó chúng ta ngồi chung, ăn chung rồi xem chung đi! Còn nữa, ta cũng có thể dạy cô khiêu vũ!”

Tô gật đầu. Dạo gần đây cô có nghe những người làm trong cung điện nói về bữa tiệc này. Không ngờ nó lại gần như thế.

“Được. Nhưng mà học khiêu vũ gì đó thì thôi vậy. Tôi cảm thấy bà nội của cô sẽ không muốn nhìn thấy đâu…”

“Chuyện đó…” Ariel cũng hơi do dự.

Tô vỗ đầu nàng: “Cô cũng biết mà! Bên trong tòa cung điện này, người cá thật sự yêu thích con người cũng chỉ có cô thôi.”

“Vậy thì thôi vậy.” Ariel bất đắc dĩ nói.

“Cô có biểu diễn tiết mục nào trong bữa tiệc không?” Tô dời chủ đề đi.

Ariel đỏ mặt đáp: “Có thể ta sẽ đi góp một bài hát. Ta hát không hay, cô cũng không được cười ta!”

“Sao lại thế được? Các người cá đều nói cô sở hữu giọng hát lay động lòng người trăm năm khó gặp, là giọng hát hay nhất trong vùng biển… à không, lại trong toàn đại dương này.”

“Nhưng đó chỉ là khi ta hát một mình…”

“Nào có. Cô cũng thường ngâm nga trước mặt tôi trong vườn mà.”

“Cô là con người, không biết bài hát của bọn ta, thi thoảng ta hát sai cô cũng không biết. Nhưng hát trước mặt đồng tộc làm ta rất căng thẳng. Bình thường ta hát cho bà nội nghe cũng thấy xấu hổ rồi!” Ariel ủ rũ cúi đầu.

Tô vỗ nhẹ đầu nàng: “Vậy cô phải làm sao đây?”

“Không sao.” Ariel đột nhiên nở một nụ cười đáng yêu: “Khi đó ta cứ nhìn chằm chằm cô rồi hát là được!”

“Cô chắc chứ? Lúc đó tôi phải chen vào đám người cá thì bà nội của cô mới khó tìm được tôi.”

“Không sao đâu. Có thể bà nội của ta sẽ đi trước. Ngày này hằng năm bà và cha ta đều sẽ đến một nơi rất xa cung điện, đi từ sáng sớm, đến tối mới trở về!”

“Không phải chứ? Thật sao? Vậy là tôi có thể chọn một vị trí đứng thật đẹp?”

Ariel chân thành gật đầu, nói bằng giọng không cho thương lượng: “Không sai. Vậy nên nhất định cô phải đến, cũng phải để ta vừa nhìn là đã thấy được cô, nếu không bài hát của ta hỏng là do cô đó!”

Lời tác giả: Phù thủy mà, chắc chắn phải giỏi treo đầu dê bán thịt chó.