Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 18: Bữa tiệc trong cung điện Thần Biển



Cảnh tiệc tưng bừng đã tiến vào giai đoạn tiếp theo, toàn đại sảnh chìm vào bóng tối.

Gwendolyn tỉ mỉ trang điểm cho Ariel. Đây là sân khấu của cô em gái nàng ấy yêu nhất, nàng ấy rất vui khi em gái chủ động nhờ sự giúp đỡ.

“Thế nào? Đẹp không?” Gwendolyn chuyển gương sang trước mặt Ariel.

“Ừm…” So với sự kích động của Gwendolyn, lòng Ariel lại thấy không yên, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Gwendolyn nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng: “Bé yêu, em làm sao thế này? Như thế này là thành hát tang đó!”

“Chị, chị có nhìn thấy Tô không?”

“Không…”

Nàng mở miệng ra đã hỏi con người kia, Gwendolyn thật sự không biết nên nói gì.

“A!”

Biểu cảm của Ariel rất mất mác.

Gwendolyn không nỡ vạch trần, chỉ nói: “Nàng ấy sẽ đến, sẽ đến thôi, em đừng có cái kiểu nàng ấy không xuất hiện thì em không lên sân khấu nổi được không?”

“Em không có mà…” Lúc nói, Ariel vẫn còn nhìn ra cửa. Nàng lẩm bẩm: “Chỉ là… đã hẹn rồi mà…”

“Vậy thì em đừng lo.”

“Nhưng mà…”

“Khoan! Chị mới phát hiện ra má trái của em có một chỗ chưa được, chỉ phải thêm vào cho em!” Gwendolyn sợ nàng phát hiện ra điều bất hợp lý, vội vã xoay người nàng lại.

“Đến giờ lên đài rồi à!” Lính gác cửa hô lên.

“Làm tốt vào nhé, cứ hát như bình thường em hát là được!” Gwendolyn cổ vũ.

Ariel mím môi dưới: “Được!”

Quản giá cá chình đi đến đón nàng.

Nhìn theo bóng lưng xa dần của Ariel, Gwendolyn lặng lẽ thở dài: “Cứ tiếp tục như thế này, rời khỏi cô nhóc con người kia rồi nó không làm gì nổi mất!”

Ariel đứng trên sân khấu.

Đôi mắt nàng ngập tràn trông đợi.

Dù đã đứng trên sân khấu tắt đèn, Ariel vẫn cảm nhận được mong chờ nặng trĩu bên dưới.

Dưới biển cũng như trên bờ, nước chảy hay mây trôi đều giấu lòng tò mò, tốt nhất và xấu nhất đều truyền đi thật xa.

Người ta nín thở trong màn đêm, đều đang chờ đợi ngôi sao kia tỏa sáng.

Đó là nàng công chúa nhỏ tuổi nhất cung điện Thần Biển, sở hữu giọng hát đẹp đẽ nhất đại dương.

Màn sân khấu kéo ra, một luồng sáng lóe lên.

Ánh mắt phóng tới từ bên dưới không hề dịu dàng, Ariel không kiềm được mà siết chặt hai tay, không ngừng tìm kiếm người có thể giúp nàng xua tan đi nỗi sợ hãi.

Tô vẫn chưa đến.

Chùm tia sáng chiếu xuống từ đỉnh đầu càng khiến nàng nom cô độc hơn.

Nàng cúi đầu, tiếng nhạc cưỡng ép đang giục giã nàng.

Thật ra thì tiết mục của nàng đã bị thay đổi, tiết mục vốn ở cuối cùng lại leo lên hàng đầu.

“Công chúa, người đừng ngây ra nữa, mau hát đi ạ!” Quản gia cá chình lộ ra biểu cảm nôn nóng, nhưng công chúa của ông ta hoàn toàn không nhìn về phía này.

Không còn đường lui nữa – Ariel nghĩ.

Nàng khẽ mở miệng ra hát, âm thanh tuyệt đối không ổn.

Nàng có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh mình đang giảm sức nóng, đầy hoài nghi, giật mình, bất bình, và thất vọng…

Sao lại nhìn mình bằng ánh mắt đó?

Ariel không rõ.

Thật ra nàng cũng không muốn mình hoàn hảo như trong lời đồn, vậy nên cớ gì bọn họ lại thất vọng?

Giọng hát của nàng ngày càng nhỏ.

Ca hát vốn là một chuyện vui vẻ, như Ariel lúc này vẫn không kiềm được đau khổ.

Sương khói dùng để phối hợp với hiệu quả của bài hát cứ thế từ từ phun ra, khúc nhạc dạo cũng vang lên trống rỗng.

Chân Ariel ngày càng lùi về sau.

Chi bằng nàng cứ bỏ cuộc rồi thừa cơ chạy trốn.

Nhưng bước chân tiếp theo có làm sao cũng bất động, hệt như đã trúng ma pháp định thân, sau đó vai nàng được người ta nhẹ nhàng đỡ lấy.

Yếu ớt cứ thế chuyển thành kinh ngạc, bên tai truyền đến lời thủ thỉ bất ngờ.

Giai điệu tiếp tục, nốt đầu tiên của câu thứ hai đã bị bỏ qua mất.

Tuy là như thế, nhưng Ariel như đã tìm được điều gì.

Chuyện làm người ta bất ngờ là khi nàng cất tiếng hát một lần nữa, âm thanh đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi hòa lại được với âm thanh trước đó, Ariel bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Không ai biết được sự thay đổi của nàng trừ chính nàng.

Ánh mắt kia đã khác trước, hai bờ vai nhiều thêm sức nặng động viên, lại thêm một sự an ủi đến từ ai đó xa lạ không tên, có thể cảm nhận vô vàn tình cảm dịu dàng bên trong.

Dù không nhìn thấy, nhưng nàng nghe được.

Trong thời khắc nàng muốn buông bỏ nhất, nàng đã nghe được giọng nói dịu dàng nhất.

Giọng nói đó bảo ‘đừng sợ, Tô đang đến’.

Một cảm giác chưa từng có ập đến, Ariel xúc động đến lệ rơi lã chã. Trong thời khắc được ôm lấy, Ariel cảm giác nhưng mình đã trở lại trong lòng mẹ.

Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác như vậy, chẳng qua cái ôm này khiến nàng cảm thấy rất quen thuộc, khiến nàng cảm thấy đáng tin.

Sau đó, nàng đã thật sự chờ được.

Tô đến thật.

Thật ra nàng đã lừa gạt Tô, vì cớ gì nàng lại không tìm được Tô chứ? Dòng chảy có thay đổi nhỏ đến đâu cũng là thay đổi, sự tồn tại của Tô thật ra rất dễ xác nhận, bất kể là ở trong cung điện này, hay là trong trái tim nàng.

Nàng có thể cảm nhận được dòng chảy quanh mình đang thay đổi. Đúng vậy, Tô đến rồi, đang đứng ngay trước mặt nàng!

Sức nặng trên hai vai giảm bớt. Cái người tốt bụng vô danh kia thức thời để lại sân khấu này cho hai nàng.

Ariel cảm kích nhìn về phía đó, ca từ hát ra cũng ẩn chứa lời cảm tạ.

“Ôi chao, tôi đến chậm rồi! Bài hát chỉ còn một phần ba thôi, xin lỗi cô nhiều nhé! Nhưng mà vị trí này rất tốt, nếu như cô nhìn thấy, chắc chắn sẽ hài lòng!

Trong tai Ariel nghe được âm thanh. Nàng có thể cảm nhận được thật ra Tô đang đứng ngay bên cạnh nàng, chỉ là nàng không nhìn thấy.

Nhạc dạo trước cao trào lại vang lên.

Khóe môi Ariel không nhịn được nhếch lên. Nàng hạ thấp giọng, quay mặt về phía ai đó cảm nhận được, khẽ chuyển động môi: “Ta thấy rồi.”

Dòng chảy run rẩy thay đổi. Đây là hiệu ứng cơ thể run run có thể xuất hiện khi Tô khiếp sợ.

“Không phải chứ!”

“Ừm, cô bước thêm một bước đến chỗ ta đi.”

Nàng có thể định hướng tốt hơn cả ngôn ngữ.

“Thật là thần kỳ!”

Dòng chảy bên trái phút chốc trôi chậm lại. Đây là phản ứng bất ngờ, nhẹ hơn sự kinh ngạc.

“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thế!”

Cuối cùng Ariel cũng cười vui vẻ.

Hòn đá treo trong lòng hoàn toàn buông xuống. Nơi duy nhất nàng có thể yên tâm ca hát là vườn hoa, mà Tô thì chỉ có thể đến đó.

Cuối cùng thiên sứ đang run rẩy cũng giương cao hai cánh trắng nõn của nàng, ngập tràn ánh sáng thánh khiết mà chói mắt.

Nàng vốn đã xứng đáng là một danh ca, sở hữu giọng hát như âm thanh của tự nhiên làm người người chìm đắm.

Mọi người đều bị sự nở rộ đầy mỹ lệ này mê hoặc. Tất cả người cá bên dưới đều đứng dậy, không phải vì họ không nhìn thấy hay không nghe được, mà họ muốn âm thanh quá đỗi chấn động lòng người này in sâu trong trí nhớ.

Cung điện Thần Biển sẽ tổ chức một buổi yến tiệc long trọng.

Khi tin tức này truyền đến, những người cá quý tộc tại các vùng biển khác gần như đều xuất hiện cùng một suy nghĩ.

Cung điện tuyệt vời như trong mộng, phong cảnh được trời phú cho, sở hữu tài nguyên phong phú hơn vô vàn vùng biển khác. Nếu như đã phải xa nhà một chuyến, vậy phải tìm hiểu cho trót – không còn mục đích nào tốt hơn như vậy nữa.

Tất nhiên, mục đích không chỉ có như thế, mà còn nhiều lý do hơn nữa.

Bầu không khí tốt đẹp toát lên niềm hân hoan.

Điều quan trọng nhất, vẫn là gặp được tình yêu.

Sau khi lấy một phần ba biểu hiện hoàn hảo không chê vào đâu được còn lại trong bài hát che đi những ngờ vực trước đó, xuống sân khấu rồi, Ariel thật sự phải thở phào.

Ở đâu?

Nàng đánh giá xung quanh. Tô hay là người tốt xa lạ kia đều đột ngột biến mất. Nàng vừa nhấc chân đi tới, muốn đến hỏi thị vệ ở cửa, đã bị quản gia cá chình ngăn lại.

Ariel đã hiểu được vấn đề.

Muốn bữa tiệc thuận lợi diễn ra, muốn toàn sảnh lớn chỉ có tiếng cười nói vui vẻ, muốn để tất cả các hoàng tử, công chúa dù đến từ vùng biển nào cũng đều cao quý có thể chứng kiến các tiết mục cảnh đẹp ý vui, làm quen với những người mình ngưỡng mộ, ai ai cũng vui vẻ, thì có thể cho phép những người trước kia chưa từng được mời tham gia bữa tiệc, nhưng trừ con người ra.

Vì sao Tô biến mất rất lâu, mình muốn đi xem thử cứ bị quản gian cản lại? Còn các hoàng tử được quản gia cá chình dẫn đến hoặc tự đưa mình đến, với những ý đồ tự giới thiệu rõ ràng, cũng đều khiến nàng hiểu được mục đích thật sự của bữa tiệc này.

Bà nội muốn tác hợp nàng với một vị hoàng tử, vị nào cũng được.

Ariel có thành kiến với ý định này, nhưng những gì nàng được dạy dỗ khiến nàng không phát tác ngay tại chỗ. Nàng khéo léo từ chối bọn họ. Nàng biết phần lớn các hoàng tử đều rất tôn trọng người khác, cũng rất kiêu ngạo, nên nàng dễ dàng khiến bọn họ rời đi.

Song vẫn có người dây dưa không dứt, ví dụ như vị Nhị Hoàng tử của Biển Đỏ này.

Anh ta vẫn đứng bên cạnh nàng, tận dụng mọi loại cơ hội không ngừng bắt chuyện, tuyệt chưa từng nổi giận vì sự lạnh nhạt của Ariel. Trong suốt quá trình, Ariel cố ý chỉ nói chuyện với quản gia, không để ý đến anh ta. Anh ta lập tức lén lút trao đổi ánh mắt với quản gia. Quản gia rất thông minh trong chuyện như thế này, nhìn ra ý của hoàng tử nên lập tức mượn cớ đi mất.

Tất nhiên là quản gia cam lòng. Sự xuất hiện của người kia đã giải quyết sự đau đầu của mình với công chúa. Trừ việc nói hơi nhiều ra, những mặt khác của vị hoàng tử kia đều rất xứng đôi với công chúa.

Ariel thở một hơi dài trong lòng. Tuy là người này rất tuấn tú, nói năng cũng không đến mức nhạt nhẽo, nhưng nàng lại chẳng có mấy kiên trì với anh ta.

Thậm chí có thể nói là rất nóng nảy.

“Ariel, trừ nàng ra, ta không thích bất kỳ công chúa nào bên ngoài!” Anh ta đột nhiên nói thẳng ra làm Ariel rất xấu hổ.

“Anh nên có sự tôn trọng với những công chúa khác, ít nhất cũng phải lịch lãm. Anh nên đối xử lễ độ với mọi người như nhau.”

“Không sao, ta không quan tâm bọn họ nhìn ta như thế nào.”

Dường như hoàng tử của Biển Đỏ không cảm thấy có vấn đề gì. Anh ta vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt. Với điều kiện của bản thân, anh ta vô cùng kiêu ngạo. Anh ta chỉ xem những lời trước đó của Ariel là do nàng xấu hổ. Anh ta không cho là nàng có thể không thích mình. Người này vô cùng tự cao, trong lời nói và cử chỉ đều để lộ tính cách.

Anh ta bắt đầu nói về mình, nói từ lớn đến nhỏ không sót chút nào, gần như chỉ ước có thể chia sẻ với Ariel từng giây, từng phút cuộc sống của mình, thậm chí không hề cố kị cơn xúc động khó kiềm nén của tuổi trẻ, ôi chao!

Cuối cùng, hoàng tử Biển Đỏ cũng chú ý đến vẻ không tình nguyện của Ariel, chủ đề lập tức chuyển từ anh ta sang Ariel.

“Giọng hát của nàng là do mẹ nàng di truyền sao? Ban nãy nàng hát rất tuyệt, ta tin rằng không có giọng hát của ai có thể so được với nàng!”

Ariel còn lâu mới muốn nghe đến chủ đề này. Khi đó nàng căng thẳng đến mức âm giọng cũng run rẩy, nào có êm tai? Chưa kể người mà nàng hứa sẽ hát cho nghe chỉ nghe được đoạn cuối cùng, so với việc được người ta tán thưởng, nàng nghĩ đến chuyện đó thì lại càng phiền muộn.

Đột nhiên, Hoàng tử Biển Đỏ không hỏi mà đã bắt lấy tay nàng, chạm đến mu bàn tay của nàng.

“Ngươi đang làm gì?” Ariel vội vã muốn rút tay về, nhưng người này cứ nắm chặt không thả.

Hoàng tử nói bằng một giọng si say và như muốn hôn vào: “Công chúa của ta, nàng thật sự quá đẹp, đẹp đến mức người ta phải rung động. Nàng làm cho ta phải mê muội… A, ai đánh ta?”

Dòng chảy đã thay đổi, Ariel cảm nhận được.

Hoàng tử la lên, vô cùng phẫn nộ: “Là ai? Ai đánh ta?”

Ariel thừa cơ rút tay mình ra.

Nhưng xung quanh không có ai. Hoàng tử quay đầu nhìn về phía Ariel: “Công chúa nghịch ngợm của ta, chẳng lẽ là nàng sử dụng ma pháp?”

“Ta không biết ma pháp!” Ariel lùi lại một bước theo bản năng.

“Thật sao?” Hoàng tử Biển Đỏ hỏi mà nửa tin nửa ngờ.

Lúc này, một tiếng chuông ngân vang trong toàn cung điện, lan đến từng góc của nơi này.

Hoàng tử tạm bỏ qua sự nghi ngờ, nói với Ariel: “Sắp đến thời gian khiêu vũ rồi, lát nữa chúng ta nhảy cùng nhau đi.”

“Xin lỗi, ta đã có bạn nhảy.” Ariel từ chối.

“Ồ? Sao như vậy được? Vì sao bạn nhảy của nàng lại để nàng một mình tại đây? Chúng ta vẫn luôn đứng đây tán gẫu, ta chưa từng nhìn thấy bạn nhảy nào hết!”

Hoàng tử vươn tay ra muốn kéo Ariel.

“Không, không, không đúng, ta có thật mà!”

Đột nhiên cái quầy rượu bên cạnh như bị ai đó vỗ mạnh một cái, âm thanh lớn đến mức vô số người phải nhìn lại.

Hoàng tử Biển Đỏ khựng lại, dừng lại động tác.

“Đúng là kỳ lạ!” Anh ta lẩm bẩm.

Nhịp tim Ariel rất nhanh. Chuyện xảy ra làm nàng bị dọa. Thật ra thì hành động của Hoàng tử Biển Đỏ có thể xem là khá nghiêm trọng. Ngay thời khắc nàng đang bất an, nàng cảm thấy dường như ai đó nhẹ nhàng cầm lấy tay mình.

Ariel không lên tiếng. Nàng cũng không hiểu vì sao trong tay truyền đến một sự ấm áp quen thuộc, rồi nàng bỗng thấy yên tâm.

Nàng cẩn thận bóp lại một cái, sự mềm mại trong tay như giúp nàng xác nhận điều gì đó. Nhân lúc Hoàng tử Biển Đỏ không để ý, Ariel nhỏ giọng lẩm bẩm: “Viết đi.”

Lòng bàn tay bỗng ngứa ngáy. Sau đó nàng đi nhanh đến quầy rượu, bưng một ly nước chanh lên, nhấp vài ngụm như muốn tự trấn an.

“Công chúa Ariel, nàng bị dọa đến ngây ra rồi sao? Ta cũng chỉ… sao tự dưng lại có chuyện quái quỷ như vậy chứ! Nàng vẫn nên đi cùng ta thì hơn!”

Ariel cười qua loa. Hoàng tử Biển Đỏ nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của nàng thì đôi mắt cũng sáng lên.

“Vậy là nàng đồng ý làm bạn nhảy của ta?” Anh ta kích động kéo lấy tay nàng.

Vừa khéo đã đến thời gian khiêu vũ dự tính, những ngọn đèn trong bữa tiệc tắt đi theo kế hoạch.

“Sao mà được, nàng ấy đã có bạn nhảy thật rồi!”

Trong bóng đêm, hoàng tử bị đánh cho một cái đau điếng.

Đến khi ngọn đèn quay trở lại, Ariel đã biến mất trước mặt anh ta, không còn bóng dáng.

Một vài giây sau đó, đèn treo san hô trên tường ở bốn phía bắt đầu lấp lánh. Bầu không khí trong sảnh như biến đổi, trở nên vô cùng mập mờ. Vũ khúc du dương vang lên chứng tỏ nơi đây đã tiến vào đỉnh cao của bữa tiệc – thời gian khiêu vũ.

“Ariel?”

Vũ khúc đã bắt đầu vang lên, Hoàng tử Biển Đỏ quay đầu nhìn khắp nơi, nhỏ giọng gọi tên Ariel mấy lần, cuối cùng ủ rũ cúi đầu, đành phải bỏ qua.

“Hắn thật là đáng ghét!”

Tô trốn sau một cây trụ lớn bên tường bất mãn trừng mắt với vị hoàng tử còn đang nhìn dáo dác quanh sàn nhảy, trong lòng nghĩ: Hắn đổi xử với Ariel không lịch lãm chút nào!

Tô nói: “Không phải thuốc đã hết hiệu quả, chắc chắn tôi sẽ cho hắn thêm mấy cú! Cái gì mà quý tộc, đúng là không lễ phép!”

“Ta cũng ghét hắn lắm.”

Ariel bị Tô nắm lấy vừa nói lời trách móc, vừa véo mạnh vào mu bàn tay Tô, nom là hơi không tin được khi Tô xuất hiện.

“Tôi là người thật đó, không cần phải dùng nhiều sức như vậy để xác nhận đâu.” Tô bị hành động của nàng chọc cười.

Cô công chúa nhỏ ngượng ngùng rút tay về: “Ta đợi cô mãi, còn tưởng không đợi được, ai ngờ cô lại đi tàng hình!”

“Tôi bất đắc dĩ nên mới làm như vậy. Tiếc là không được nghe trọn bài hát của cô, chỉ nghe được mấy câu!”

“Ai bảo cô đến trễ.”

“Ừm, đến trễ là lỗi của tôi, nhưng mà… Sao cô lại hát trước thời gian thế? Tôi đến chậm chút nữa thôi là bỏ lỡ hết rồi!”

“Ta không biết. Quản gia đưa ta đi thay quần áo, ta đến nơi mới phát hiện ra đó là đồ diễn. Vậy là cô đã vào bằng cách nào? Còn nữa, bên trong nước chanh mà cô ra hiệu cho ta uống có gì?”

“Là thuốc ma pháp, có hiệu quả tàng hình ngay lập tức. Cô nhìn thấy tôi là vì cô cũng uống thuốc.”

“Tô, cô lấy nó ở đâu vậy? Ta không cảm thấy có ai trong cung điện có loại thuốc như thế.”

“À, là phù thủy tốt bụng cho đó.” Tô đau đầu đáp.

Ariel hoảng sợ: “Cô cũng gặp phù thủy rồi? Phù thủy sẽ không bỗng dưng giúp người, cô đã trả giá gì?”

Tô lắc đầu: “Bà ấy không lấy gì của tôi cả.”

Ariel kinh ngạc: “Không thể nào! Phù thủy mà cô gặp có phải là cao bằng ta, lưng còng không?”

Tô cảm nhận được sự bất thường: “Ariel, cô hỏi rất cặn kẽ đó. Chẳng lẽ cô từng gặp bà ấy rồi?”

Ariel chỉ đành đáp: “Ừm, có gặp một lần.”

Tô kỳ lạ nhìn nàng: “Gặp một lần? Lần nào?”

Ariel ấp úng không chịu nói.

Tô đang định truy hỏi, đột nhiên cảm thấy có ánh sáng nào đó xẹt qua đầu. Cô cúi đầu nhìn viên ngọc trai đang sáng lấp lánh trong túi -một loại ánh sáng cực kỳ chói mắt.

Một suy nghĩ không tốt hiện lên trong đầu, Tô nắm lấy tay Ariel, gấp gáp hỏi: “Chẳng lẽ là vì giúp tôi tìm lại viên ngọc trai này? Nếu như người tôi gặp không phải phù thủy, mà cô mới gặp phù thủy, cô đã đưa cái gì?”
— QUẢNG CÁO —