Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 24: Chuyện cũ 20 năm trước



“Ối!” Như không biết Tô ‘ghé chơi’, trái ngược với Phù thủy bình tĩnh bên cạnh, Lilian luống cuống tay chân tóm lấy cái gì đó bên bệ cửa sổ, nhét vào trong cái tủ chén đen ngòm bên cạnh.

“Ngươi tới làm gì?” Lilian đặt câu hỏi đầu tiên.

“Tất nhiên là có chuyện muốn hỏi. Lilian, con đừng thiếu lễ phép như vậy, bọn họ là khách.”

Lilian trề môi: “Con cũng đâu có cấm nàng ta tới, con hỏi thôi mà.”

“Bà là phù thủy?” Sự chú ý của Tô không ở Lilian, cô đang ngạc nhiên nhìn phù thủy, tất nhiên là không tin được.

Phù thủy trước mắt vừa lùn vừa nhỏ, so với một người khác xuất hiện trong vườn cùng Lilian có thể là con gái bà ta, người này còn giống con gái của vị đó hơn!

“Cô nhóc, cô ngạc nhiên cái gì?” Phù thủy cười to quay người lại, tiếng cười khó nghe nhưng không khác gì một cô con gái khác.

“Sao bà vẫn như thế này?” Rùa biển đi theo vào, nhìn căn nhà lộn xộn mà mặt đầy khinh bỉ.

“Ơ?” Tô nhìn lại chỗ của Lilian ban nãy, cô nhóc biến mất rồi.

“Ta cho nó đi trước rồi.” Phù thủy lại cười dài, âm thanh này làm Tô nổi lên mấy lớp da gà.

“Rảnh rỗi thì sắp xếp miếng đi!” Rùa biển cạn lời.

Đủ loại đạo cụ hình dáng quái dị chất đầy xung quanh, mấy cái lọ dài, ngắn ngã trái ngã phải; ấm trà cá vàng còn tỏa hơi nghi ngút, lại thêm một bầy ếch láo nháo bị nhốt trong cái hộp đồng hồ treo tường hình cú mèo.

Phù thủy mở nắp hộp lấy ra một con, đập nó xuống bàn, tay lướt qua, nó lập tức biến thành một cái bánh ga-tô.

“Hí hí, muốn ăn không?” Không biết từ đâu, Phù thủy lôi ra mấy bộ dao nĩa, nhưng nhìn mấy chất keo màu xanh dinh dính bên trên, rùa biển và Tô lắc đầu nguầy nguậy không thèm nghĩ.

“Được rồi được rồi, tôi biết hai người không thích.”

“Bọn tôi muốn hỏi…” Tô còn chưa nói cong đã nhìn thấy phù thủy hung dữ ghim vào miếng bánh ga-tô, dáng vẻ này dọa Tô phải ngậm miệng lại.

“Haha, đừng sợ.” Phù thủy đột nhiên rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Hôm nay dậy trễ, chưa kịp ăn sáng. Ta biết hai người muốn hỏi chuyện Hans, đợi ta ăn cái gì đã.”

“Bà làm như mình sống lành mạnh lắm! Bà dọn dẹp cái chỗ này đi, không ngồi được ở đâu luôn, cứ lo làm cái gì đâu!”

Rùa biển không hề sợ phù thủy, nên giận thì vẫn giận. Ông ấy đẩy hết đồ trên ghế xuống, ra hiệu cho Tô ngồi vào.

“Hai người quen nhau lâu lắm rồi à?” Tô lén lút hỏi.

“Đồng bệnh tương liên thôi. Lão là kẻ phản bội trong tộc rùa biển, ta là ác quỷ tộc người cá.” Phù thủy vừa ăn vừa nói.

“Bà điên nhà bà đừng có nói lung tung, ai là kẻ phản bội? Ai dám nói tôi phản bội!”

“Haha, vậy chứ sao bây giờ ông vẫn chưa về? Rồi còn tự nhốt mình trong phòng mỗi ngày không gặp ai là sao?”

“Tôi.” Rùa biển trừng mắt với Phù thủy, im lặng.

Phù thủy lau miệng bằng ống tay áo: “Che chở con người làm ác bỏ trốn, tính tình thần biển tốt thật, biết ông thả cái kẻ quyến rũ em gái hắn đi còn giữ ông lại. Nếu đổi thành người khác, người ta đã chặt con rùa nhà ông thành tám khúc từ lâu.”

‘Bốp!’ Rùa biển đột nhiên vỗ bàn: “Quyến rũ cái gì! Bà biết rõ chuyện giữa Hans và Fecilia hoàn toàn không phải vậy mà!”

Tô thấy không khí ngày càng tệ thì sợ đến mức không hỏi được gì nữa, vội nói: “Thật ra là bọn tôi muốn hỏi, có phải Hans và tôi cùng đến từ một nơi không?”

Phù thủy đẩy cái đĩa ra: “Ta cũng không rõ thế giới của hai người có giống nhau không, có tồn tại cùng thời gian không. Nhưng các cô đều không phải là người của thế giới này. Nói cho dễ hiểu, hai người là người của thế giới khác, được đưa đến thế giới này trong thời khắc sinh tử.”

Tô giật mình: “Vậy thì đây là đâu? Tôi phải làm sao để trở về?”

Phù thủy kéo quả cầu thủy tinh của mình đến, cẩn thận lau chùi: “Ơi đây là ở đây thôi. Ta chỉ biết tên gốc của nơi này, nó không giống với những thường thức các ngươi biết về nó. Ta là sứ giả của Thượng đế, không phải chính ngài. Cô hỏi ta về bản chất của thế giới, đó không phải câu hỏi ta trả lời được. Cô hỏi ta Hans đã đi đâu, chi bằng hỏi người bạn cũ của anh ta ở bên cạnh đi. Lão chính là người cuối cùng ở bên cạnh anh ta.”

Rùa biển nghe như vậy thì lắc đầu: “Tôi không gặp. Lúc đó tôi đến nơi đã hẹn, muốn đưa bọn họ đi, nhưng làm sao đó mà Hans mãi không tới, rồi Fecilia dùng phép thuật…”

Phù thủy ngắt lời ông ấy: “Đừng nói nữa, coi cái mặt mơ màng như con nít của ông kìa! Chúng ta kể lại từ đầu đi!”

Rùa biển cười xin lỗi, nói: “Đúng rồi, vậy kể từ đầu đi!”

***

Rùa biển không biết Hans đến thế giới này từ lúc nào, điều duy nhất ông ấy xác nhận được là, lúc ông ấy gặp Hans, con người này đã có thể thở dưới biển.

Câu chuyện bắt đầu kể từ khi Hans lương thiện mua đi con rùa biển nghìn năm là ông ấy. Hành động này đã tiêu tốn toàn bộ khoản tích góp không bao nhiêu của hắn. Nguyên nhân chỉ là không muốn nhìn thấy những kẻ trục lợi từ rùa biển đã mổ xẻ vô số rùa biển một cách tàn nhẫn rồi bán đi. Nghe từ lời kể của rùa biển thì đó là khoét thịt, chặt chân, cắt mai khi bọn họ còn sống.

Vậy nên tháng đó Hans không trả được tiền nhà, bị chủ nhà đuổi đi. Mà đối với ân nhân, tất nhiên rùa biển phải tìm mọi cách giúp đỡ. Khi đó rùa biển đang trên đường đến dự tiệc cưới của Thần Biển trong cung điện, bị bắt cũng là trong hành trình đến đó.

Vì vậy, Hans của thế giới khác theo bạn mình đến cung điện của Thần Biển, gặp được em gái của ông ấy – Fecilia.

Tất cả những câu chuyện tình yêu trên đời đều bao gồm tình tiết duyên phận.

Nhưng ai có thể khước từ đây? Dù là bao nhiêu năm trôi qua, Fecilia vẫn rực rỡ động lòng người. Nàng ấy giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của Thượng đế, tinh xảo mà trong sáng, trong ngoài như một. Tất cả nam người cá của đại dương đều từng mơ nàng ấy trở thành vợ của con bọn họ, mà các nữ người cá thì ít hoặc nhiều đều từng đố kị với nàng ấy.

Mà nàng ấy thì sao? Chẳng qua nàng ấy chỉ nghe theo lời người mẹ An Hi của mình, vẫn luôn ngoan ngoãn sống như thế. Mẹ của nàng ấy đã sắp xếp tất cả cho nàng ấy từ lâu, vị hôn phu đính hôn từ nhỏ của nàng ấy chính là Boya tuổi trẻ tài cao.

Chuyện có thể gọi là không thể kiểm soát. Không nên. Đạo đức và lý trí có kéo đến đâu, cuối cùng tình cảm cũng đẩy chúng xuống vách núi. Hai người vẫn yêu nhau, tình yêu lặng yên nảy nở. Bọn họ gạt mọi người, toang chạy trốn, nhưng chuyện cuối cùng kết thúc trong sự phản bội của Hans, mà Boya tất nhiên không thể đón nhận Fecilia nữa. Hai năm sau, Fecilia chịu đủ chỉ trích, u sầu thành bệnh mà chết.

Đây là ‘phiên bản’ mà những người ngoài cuộc lưu truyền, nhưng thật ra Fecilia đã yêu cầu hủy bỏ hôn ước giữa mình và Boya từ rất sớm, chỉ là An Hi không cho phép. Nhất là sau khi nàng ấy tiếp xúc với Hans, An Hi càng tìm đủ cách thức thúc đẩy hôn sự này. Thật ra Boya vẫn luôn yêu đơn phương, Fecilia chưa bao giờ tiếp nhận tình yêu của hắn.

Sự thật khi đó là như thế này:

Lúc Hans đến cung điện, cung điện của Thần Biển đang rơi vào cơn khủng hoảng cạn kiệt tài nguyên xung quanh, đến cả bữa tiệc cũng chìm trong buồn bã. Cũng ngay lúc này, Phù thủy xuất hiện nhắc lại lời tiên đoán mình từ đưa ra từ khi Fecilia mới chào đời, cho bọn họ biết được lý do – sự hủy diệt của cung điện là chuyện đã định trước, bọn họ có thể xem lời này như lời nguyền, cũng có thể xem là vận mệnh, trừ khi bọn họ giao Fecilia cho mình.

An Hi từ chối. Bà cảm thấy đó là đứa con bạn thân mình đã giao lại cho mình, bà tuyệt không thể lờ đi tâm nguyện cuối cùng của bạn.

“Đó là lời tiên đoán đầu tiên của ta. Đối với lời tiên đoán đó, biểu hiện của An Hi khá là cứng rắn, nhưng bà ta không biết sự cứng rắn đó chỉ hại Fecilia. Thật ra ta cũng chỉ muốn giúp nàng ấy mà thôi, vì dù có gặp con người kia không, Fecilia cũng không thể sống với khuôn mặt đó quá 25 tuổi. Chuyện duy nhất ta làm được là cố hết sức không để có thêm ai nữa biết bí mật của nàng ấy.”

Lúc này, phù thủy chen vào.

“Sự cấm kỵ bên trong cung điện Thần Biển chính là thân phận thật của Fecilia. Vì sao ta nói nàng ấy không thể sống quá 25 tuổi với khuôn mặt đó? Vì nàng ấy là con của người cá bình thường và một nam phù thủy. Tuy nàng ấy có thể có được khuôn mặt bình thường của người cá, không phải xấu xí đáng ghê tởm như phù thủy, thậm chí có thể gọi là vô cùng xinh đẹp, nhưng chuyện đó không phải vĩnh cửu. Nếu không thể bộc phát ma lực ẩn sâu trong cơ thể, vậy chỉ có thể để tuổi thọ của nàng ấy nhanh chóng rút đi, đồng thời khuôn mặt cũng sẽ dần trở nên ghê tởm. Mà vấn đề mấu chốt là không phải tự nhiên phù thủy bị xem như biểu tượng của sự nguyền rủa. Ma lực to lớn sẽ ảnh hưởng đến từ trường xung quanh, sẽ gây ra những thứ không tưởng tượng được, ví dụ như đất đai trơ trọi hay bão táp, gió xoáy liên miên. Không phải bọn ta thích ở khu đá ngầm đen đáng sợ, mà là sức mạnh của bọn ta sẽ khiến nơi bọn ta ở thành ra như thế.”

Đó chính là lúc cung điện sa sút nhất. Cũng chính lúc đó, Hans xuất hiện, nhưng kỳ lạ là bản thân con người đó có thể ổn định ma lực, khiến cho từ trường xung quanh cung điện ổn định.

“Đó cũng là lời tiên đoán thứ hai của ta. Nếu như các ngươi có thể kiên trì, nếu như các ngươi cố hết sức, khi đó sẽ có một con người đến, hắn sẽ giúp đỡ các ngươi. Con người xa lạ kia sẽ mang lại sung túc cho các ngươi.”

Phù thủy thoáng dừng lại ở đây: “Nhưng hắn cũng sẽ mang đi ‘thù lao’ tương ứng. Hắn sẽ dụ dỗ công chúa của các ngươi rồi cuối cùng bỏ rơi nàng ấy. Hắn sẽ tìm được viên ngọc chói mắt nhất đáy biển, đưa nó cho công chúa của các ngươi. A, ta thấy rồi, tia sáng kia mới chói mắt làm sao, mà kết quả kia cũng khiến người ta đau lòng làm sao!”

Tiên đoán chỉ là cách trần thuật hiện tượng, cũng không nhất định là sự thật. Khi đó Phù thủy thấy được kết quả vứt bỏ, nhưng sứ giả của Thượng đế cũng không toàn trí, toàn năng, không thể nhìn thấy toàn bộ tương lai, tất cả khả năng có thể, hay mọi nguyên nhân đằng sau đó. Bà ta muốn An Hi giao Fecilia cho mình, cũng vì vậy mà thậm chí bà ta còn bịa ra một cái giá ‘không tưởng’, đó là đưa Thần Biển cho mình.

Nhưng An Hi không đồng ý, dù thế nào đi nữa, bà cũng không từ bỏ Fecilia. Bà hoàn toàn yêu nàng ấy, như một người mẹ ruột.

Vậy nên Phù thủy chỉ đành bỏ qua cách đó. Bà ta cũng chỉ có thể can thiệp đến mức đó thôi, không thể đi xa hơn nữa, nếu không bà ta sẽ bị trời cao trừng phạt. Ngược lại, chuyện của Fecilia cũng có vẻ đã khó mà điều khiển nữa, chưa biết chừng sẽ càng dẫn đến kết quả tồi tệ hơn.

An Hi cũng không đồng ý với đề nghị của Phù thủy, vậy nên tiền đề là Fecilia ở lại cung điện Thần Biển không thay đổi, tình thế cũng phát triển theo hướng Phù thủy tiên đoán. Lúc nhìn thấy Hans, An Hi đã lo lắng. Bà không biết liệu Fecilia có rơi vào số phận như trong lời tiên đoán không, nhưng cung điện đã ngập tràn nguy cơ, trừ Hans ra, bọn họ đã không còn cách nào khác.

Vậy là Hans cứ ở đó.

Trong thời gian này, Fecilia và Hans trở nên rất thân thiết. Nàng ấy khá thích con người này, nhưng chuyện không hề giống như trong tin đồn, khi đó nàng ấy chỉ xem hắn như bạn bè. Thật ra thì dù chói mắt, trong lòng nàng ấy lại khá tịch mịch. Các anh trai của nàng ấy rất bận, không có thời gian trò chuyện cùng nàng ấy; mẹ của nàng ấy thì lại thường xuyên ‘tai này ra tai kia’, còn Boya yêu nàng ấy, nhưng cơ bản không hiểu nàng ấy. Các người cá sùng bái nàng ấy, kính yêu nàng ấy, nhưng chưa từng gần gũi với nàng ấy.

Vậy nên Fecilia thường xuyên tìm đến người bạn này tán gẫu, trút hết phiền não, mà hai người đều thích viết văn, nên gặp nhau cũng là để thảo luận về các câu chuyện, đôi khi vừa trò chuyện là khó mà dứt.

Đối với chuyện này, trong cung điện thường có mấy lời xì xào trong thời gian rảnh rỗi, nhưng dần dà chuyện đã phức tạp hơn. Fecilia chưa từng làm sáng tỏ. Nàng ấy nhìn thì dịu dàng, nhưng bản chất lại là người cao ngạo, chưa từng để ý lời của người khác. Về phía Hans, hắn cũng hiểu chuyện bản chất không như thế, tin đồn ‘theo đuổi’ càng nghe càng xấu, ngày càng nghiêm trọng, hắn cũng phải chú ý hơn.

Nhưng hành vi của Fecilia vẫn khiến rất nhiều hiểu nhầm. Boya bị tình yêu che mờ lý trí, cho rằng Hans muốn quyến rũ Fecilia, vậy nên đã hẹn hắn ra đánh đập tàn nhẫn. Tất nhiên Hans không thắng được Boya tập võ nhiều năm, bị thương vô cùng nghiêm trọng.

May mà khi đó rùa biển bơi ngang qua, bắt gặp Hans đầy thương tích.

Tin đồn tình cảm lại càng phức tạp, nội dung cũng bắt đầu phong phú hơn nhiều, nhất là từ khi Fecilia bất chấp đêm ngày chăm sóc Hans. Còn phía người nhà của nàng ấy, tuy đã trách Boya hồ đồ, nhưng lại không thể không ngờ vực, ngờ rằng Fecilia đã nảy sinh tình cảm với Hans.

Điều càng khiến An Hi dao dộng là qua báo cáo của thân tín, bà đã biết được một cảnh y như đúc lời tiên đoán. Hans đã đưa một viên ngọc trai của hắn cho Fecilia, một viên ngọc trai vô cùng rực rỡ.

Rùa biển nói: “Đó là viên ngọc tổ truyền của nhà Hans, nó phát ra ánh sáng lung linh, vô cùng xinh đẹp. Khi đó hắn đã bán đi để cứu tôi, về sau tôi phải nghĩ đủ cách để tìm về cho hắn.”

An Hi hốt hoảng. Quá nhiều tình tiết làm bà thà tin là có còn hơn không. Bà quyết không thể để lời tiên đoán xảy ra, bà toang tách Fecilia và Hans ra.

Vậy nên, thái độ của An Hi thay đổi 180 độ, bà bắt đầu nghĩ đủ cách để Fecilia thực hiện hôn ước với Boya.

Bấy giờ, Fecilia luôn luôn ngoan ngoãn lại có thái độ khác, nàng ấy kiên quyết từ chối. Nàng ấy nói mình không yêu Boya, không thể cứ kết hôn như thế, không muốn có một cuộc hôn nhân miễn cưỡng và vội vã như vậy. Chưa bao giờ bị con gái chống lại như vậy, An Hi giận dữ, trong cơn giận thì trút hết tội lỗi xuống đầu Hans, cho người nhốt hắn lại. Bà tuyên bố trừ khi Fecilia kết hôn với Boya, nếu không bà sẽ không thả hắn ra.

Hans vô tội bị kéo vào. Trong tình huống phản kháng vô ích, hắn bị cưỡng chế nhốt vào địa lao u ám.

Lần phản kháng này đã khiến tâm trạng Fecilia dao động khủng khiếp, cũng đã khiến chuyện người ta không mong muốn nhất xảy đến – ma lực ẩn giấu nhiều năm của Fecilia cuối cùng cũng bắt đầu thoát ra ngoài. Chống lại mẹ mình nhiều ngày, thể xác lẫn tinh thần nàng ấy đều mệt mỏi, tuy phát hiện ra sự bất hợp lý, nhưng nàng ấy chỉ cho là mình bị bệnh, nghỉ ngơi một thời gian là không phải lo lắng gì nữa. Nàng ấy bất đắc dĩ phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh trai, xin ông ấy giúp mình thả Hans ra ngoài. Thần Biển đồng ý. Kế hoạch là để nàng ấy dùng ma pháp cứu Hans ra trước, đưa hắn đến cửa, rồi Thần Biển sẽ cho người đưa Hans đi. Nào ngờ hành động này đã trực tiếp dẫn đến bộc phát ma lực, Felicia không thể khống chế, giết nhầm con gái của Bá tước Litra trong cung điện. Đồng thời, trên mặt nàng ấy cũng thoáng xuất hiện dấu hiệu chỉ thuộc về phù thủy, rồi ngất đi.

Khi đó, những người khác có mặt là Hans và rùa biển. Phản ứng của Hans khá nhanh. Kết hợp những câu chuyện nghe được trong cung điện và dấu hiệu xuất hiện ngắn ngủi trên má Fecilia, hắn ngờ rằng nàng ấy có thể là phù thủy, hoặc là hậu duệ của phù thủy. Bấy giờ, Thần Biển đợi không được nữa xuất hiện, ông ấy không rõ căn nguyên, chỉ nhìn thấy con gái bá tước Litra đã chết nằm dưới đất.

Biến cố bất ngờ càng khiến chuyện thêm rắc rối.

Hans đoán là An Hi và Thần Biển không biết gì về thân thế thật của Fecilia. Dựa vào sự bài xích cung điện dành cho phù thủy, nếu bây giờ tiết lộ sự thật, bất kể người khác có tin không, chuyện cũng rất nguy hiểm với Fecilia. Hắn quyết định để bản thân nhận lấy lỗi lầm này, bởi hắn vốn cũng là người muốn rời đi, trên lưng thêm tội cũng không sao, như vậy là có thể vẹn toàn.

Vì thế, hắn che giấu sự thật, nói với Thần Biển là mình vô tình giết người. Thần Biển nửa tin nửa ngờ, nhưng so với nghi ngờ em gái, ông ấy chỉ có thể tin lời của Hans là thật.

Nhưng như vậy thì lại có vấn đề khác. Nếu như Fecilia vẫn ở đó, mà Hans rời đi, môi trường xung quanh cung điện sẽ lại sa sút, chắc chắn ma lực sẽ len lỏi khắp nơi, đến lúc đó…

Cuối cùng, Thần Biển lựa chọn một biện pháp hòa hoãn. Ông ấy cho thân tín xử lý chuyện này, đồng thời phong tỏa toàn bộ tin tức. Ông ấy để Hans trở lại ngục trước, hứa là đợi Fecilia tỉnh lại sẽ đưa cả hai người đi.

Ngờ đâu, Hans bị đưa lại vào ngục chưa được mấy ngày, tin tức Hans ‘giết hại con gái Bá tước Litra, đồng thời mưu toan chạy trốn’ lại truyền ra ngoài, mọi người vô cùng phẫn nộ, ân nhân lại biến thành tội nhân.

Rùa biển thở dài: “Sau này người ta mới biết là thân tín của quốc vương đi xử lý xong thì rất áp lực, trong một lần say rượu ngã ra giường đã thì thầm, làm vợ của hắn nghe được. Bất hạnh thay, vợ của hắn càng là người nhát gan, vô cùng sợ hãi, hoang mang đến nhờ một người bạn giúp đỡ, cũng khiến tin tức đó lan khắp cung điện. Ôi chao, chuyện có giấu kín đến đâu cũng có khe hở gió lùa!”

Sau khi ngất đi, cuối cùng Fecilia cũng tỉnh lại. Sau khi biết chuyện đã thành ra như vậy, nàng ấy không khỏi tự trách. Nàng ấy đã hiểu ra thân phận của mình, biết mình rất có thể sẽ trở thành phù thủy. Nàng ấy vào ngục tìm Hans, lại thấy Hans bị Bá tước Litra đánh cho mặt mũi đầy máu.

Bá tước Litra yêu cầu xử trí con người sát hại con gái của mình, An Hi phát hiện ra kế hoạch âm thầm đưa người đi của Thần Biển, Fecilia chỉ đành thẳng thắn thừa nhận với Boya, xin hắn giúp Hans ra ngoài. Boya nghe xong vừa phẫn nộ vừa đau khổ, nhưng biết rõ gia tộc không thể để mình kết hôn với một phù thủy, sau một phen giãy dụa, hắn miễn cưỡng đồng ý. Hắn biết rõ Fecilia còn ở lại, cung điện sẽ xảy ra chuyện đáng sợ như thế nào. Hắn nhắc đến một yêu cầu vô cùng bất ngờ – muốn Fecilia đi cùng, đi với Hans.

Nhưng rùa biển được phái đi đón Hans là không thấy hắn trong tù, mà Fecilia đợi Hans và Boya lại đợi được sự truy sát của bá trước Litra. Bá tước đến nơi không nhìn thấy Hans thì mắng nhiếc, nói Hans giả dối, bỏ lại Fecilia rồi bỏ chạy.

Nghe được hành vi của Hans, trong cơn giận dữ, Boya không tài nào tha thứ cho hành động vứt bỏ Fecilia của Hans, đánh một trận lớn với người của bá tước, thề chết bảo vệ Fecilia. Nhưng hắn thật sự không địch nổi, Fecilia bị đưa đi.

Vì căm hận Hans, Boya cũng thù ghét con người đến tận xương tủy.

Sau khi trở về, Boya bị giáng chức, Fecilia lại ầm ĩ với An Hi. Fecilia kiên trì nói Hans không phải người như thế, nàng ấy cảm thấy chuyện rất không hợp lý. Trong lúc này, ma lực lại bộc phát, dấu hiệu hiện lên.

Chuyện này xảy ra ngay trong đại điện, khiến cho trên dưới cung điện đều biết thân phận của nàng ấy.

Tất cả thần dân trong cung điện đều e sợ phù thủy là tượng trưng của sự xui xẻo. Cuối cùng An Hi cũng biết bạn thân đã lừa mình, rơi đầy nước mắt. Không ai dám cưới Fecilia nữa, cung điện cũng không thể giữ nàng ấy lại. Cuối cùng Thần Biển và An Hi đưa nàng ấy đến một nơi vắng vẻ.

Ngày nào nàng ấy cũng đến nơi đã hẹn với Hans, nhưng chưa từng nhìn thấy bóng dáng hắn.

An Hi vẫn không tha thứ việc Fecilia bỏ trốn với Hans.

Một ngày nào đó của năm tiếp theo, Thần Biển đi thăm em gái thì không thấy nàng ấy nữa. Ông ấy đoán là vì ma lực ăn mòn, cơ thể nàng ấy đã tiêu tan.

“Tôi đã kể xong chuyện cũ 20 năm trước. Tôi nghĩ nó đã kết thúc bằng cái chết của Fecilia.” Rùa biển nói.
— QUẢNG CÁO —