Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 33: Vận mệnh của nàng



Tô rất ghét biệt ly, nhưng cô luôn phải trải qua.

Người bên cạnh cô sẽ luôn rời khỏi cô, dùng đủ loại cách thức.

Không có ai thích ly biệt.

Cô cũng hận việc rơi nước mắt nói tạm biệt, vì dù có dùng cạn nước mắt, người kia cũng sẽ không trở về.

“Tôi không hề muốn đến.” Cô nói với Phù thủy nằm trên giường.

“Ôi chao, cô bạn nhỏ nhẫn tâm quá!” Phù thủy nở nụ cười.

“Bà biết mà, cái chết tàn nhẫn nhất là với người ở lại.” Đối với chuyện như thế này, Tô đã có trải nghiệm cá nhân. Người nhà cô đều đã qua đời, cả gia đình chỉ còn lại một mình cô, không có ví dụ nào phù hợp hơn chính cô.

Phù thủy không hề buồn bực, dáng vẻ bà vẫn hòa nhã: “Cách giải quyết của cô trong mấy chuyện tình cảm không khác gì Lilian.”

Tô im lặng. Lilian đưa cô đến xong thì biến mất, hẳn là không muốn đối mặt với trận biệt ly này.

“Khi không thể chấp nhận một sự thật, khi muốn giấu giếm tình cảm nào đó, các cô sẽ làm theo hướng ngược lại. Trốn tránh, giấu giếm, giận giữ. Sự phẫn nộ của cô bây giờ cũng như vậy đấy!”

“Bà già, ai mà không chết, ít giảng đạo đi!” Rùa biển ở bên cạnh nói.

“Lão rùa biển, lúc nào miệng mồm ông cũng đáng ghét như vậy. Tôi sắp chết rồi, không muốn cãi nhau nữa, ok?”

“Hừ!” Ông cụ rùa biển quay lưng đi. Tô nhìn ra tia máu hỗn loạn trong đôi mắt ông ấy, trong lòng có hơi chua xót.

“Mẹ ơi, mẹ nên ngủ đi.” Fecilia dém chăn giúp bà. Đến lúc rồi.

“Ừm. Mẹ rất vui.”

Tô quay mặt đi, lòng không nỡ nhìn.

“Vui vẻ cái gì?” Lilian đứng ở cửa, trong giọng nói là tiếng nức nở.

Fecilia bắt đầu niệm thần chú an hồn.

“Bà già, tôi chỉ xem như bà đang ngủ thôi.” Giọng rùa biển run run.

Tô bóp huyệt hổ khẩu trên tay, muốn để sự ê ẩm trên tay xua đi chua xót trong lòng. Khi đến đây, Lilian có nói với cô, phù thủy chết đi là vì ‘lớp da’ vỏ chứa đã ngày càng yếu ớt, sức chịu đựng cũng giảm, làm họ vừa yếu đi, vừa không thể kiềm chế ma lực trong cơ thể, sẽ bị ma lực nuốt chửng. Vậy nên, khi Phù thủy qua đời, hẳn là cơ thể của bà cũng không giữ được, sẽ từ từ trong suốt, rồi cuối cùng biến mất.

Nói một cách hoa mỹ, bọn họ là sứ giả của Thượng đế, vậy nên bọn họ không thể ở lại đây, mà sẽ tan biến tự nhiên, hồn về thiên đường. Còn nếu nói hơi khó nghe, bọn họ giống như nỗi nhục của thế giới này, không được chấp nhận, chết rồi cũng không thể để lại gì, phải hoàn toàn biến mất, xóa đi mọi dấu vết tồn tại.

Chú ngữ trong tai chưa dừng lại, câu thần chú vẫn chưa kết thúc.

Tô nghĩ, thần chú an hồn này đúng là dài đến đáng sợ, làm người ta nghe cũng khó mà không nghĩ lung tung.

Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, đành đứng dậy rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ.

Tô cảm thấy mình mãi mãi không thể bình tĩnh đối mặt với biệt ly, mãi mãi.

Không bao lâu sau, rùa biển và Lilian cũng đi ra ngoài.

“Bây giờ tôi mới biết kiềm chế nỗi đau là chuyện đáng sợ và khó khăn đến mức nào!” Rùa biển thở dài.

Bên trong phòng nhỏ chỉ còn lại Fecilia. Cửa đã đóng, không ai biết nàng ấy đang có biểu cảm gì, hay đang đọc những gì. Nhưng cô nghe ra chú ngữ vẫn được đọc rất ổn định, từng lời từng chữ đều hoàn mỹ.

Qua thật lâu sau, trong nhà nhỏ truyền đến tiếng nói.

“Tô, cô vào đây một lát.”

Hẳn là niệm chú xong rồi – Tô nghĩ, bây giờ là cần giải quyết chuyện kia nhỉ?

Cô trở vào trong nhà gỗ, không gian chật hẹp này gần như không thay đổi. Tô nỗ lực không để mình chú ý về phía giường, khoảng trống bên kia cũng sẽ khiến tim cô khuyết một lỗ.

“Sách cô nhờ tôi tìm, tôi tìm được rồi.”

“Ừm…”

“Tôi đã đọc được tên tác giả, là anh ấy.” Giọng Fecilia rất nhạt, hệt như đang trần thuật.

“Tôi chưa từng gặp Andersen, nhưng đúng là tên của họ giống nhau thật.”

“Anh ấy chết rồi à?”

“Tôi không biết. Rất nhiều người đọc truyện của ông ấy, lại chưa từng được gặp ông ấy, không biết được tin tức của ông ấy. Nhưng mà tôi mong ông ấy còn sống…”

“Tôi cũng mong như vậy.” Fecilia đưa sách cho cô.

Tô nhận lấy, lại hỏi: “Cô sẽ còn đợi ông ấy chứ?”

“Ừm, tôi vẫn tin.”

“…” Tô mở sách ra.

Tin cái gì? Tô không hỏi. Tin vào kỳ tích, vào vận mệnh, hay là tin người kia? Chỉ cần nàng ấy tin là đủ, đó là lựa chọn của nàng ấy.

Cũng là lựa chọn của cô.

Cô đọc kĩ từng câu, từng chữ. Cung điện y như đúc, vườn hoa y như đúc, lại thêm nàng tiên cá nhỏ mà cô đã không thể tự phác họa qua loa nữa.

Và rồi cô đọc đến đoạn mình bỏ dỡ.

‘Bầu trời lập tức tối đen như mực, nàng tiên cá không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng khi tia chớp giáng xuống, bầu trời lại sáng sủa lạ thường, cũng giúp nàng nhìn thấy rõ từng người trên tàu. Bọn họ đều đang cố hết sức tìm ra đường sống. Nàng đặc biệt chú ý đến chàng hoàng tử kia. Khi con tàu nứt ra, chìm xuống dưới đáy biển, nàng đã nhìn thấy chàng. Nàng lập tức vui vẻ, bởi vì chàng đã rơi về phía mình.’

‘Nàng đã vượt qua vô số bình minh và hoàng hôn ở vùng nước đó. Nàng bơi về phía đất liền đằng xa, bơi đến nơi xa hơn bất kỳ chị em nào của mình. Quả như vậy, thậm chí nàng còn bơi vào con sông nhỏ hẹp đó, đến bên dưới ban công tráng lệ bằng đá cẩm thạch kia. Cái bóng của ban công kéo thật dài trên mặt nước. Nàng ngồi lại nơi đó, nhìn ngắm chàng hoàng tử trẻ tuổi, mà hoàng tử lại tưởng rằng dưới ánh trăng chỉ có một mình chàng.’

‘Bỗng nhiên, nàng nghe được một tiếng kèn lệnh từ con tàu trên mặt nước truyền tới. Nàng nghĩ: ‘Chắc chắn chàng đang ở trên con tàu đó. Chàng – mình yêu chàng hơn cả cha và mẹ, chàng – từng giây từng phút, mình đều nhớ đến chàng. Nàng muốn trao trọn hạnh phúc đời mình vào trong tay chàng. Nàng sẽ hy sinh tất cả để tìm được một linh hồn bất diệt.’

Đúng thế, cuối cùng nàng đã tìm được điều nàng muốn.

Nhưng mà, vì sao, vì sao…

Vì sao thứ mà nàng cuối cùng cũng tìm được, lại phải trả một cái giá lớn đến vậy?

“Ta biết cô muốn gì.” Phù thủy biển nói. “Cô thật là ngốc nghếch! Nhưng mà, công chúa xinh đẹp của ta, ta sẽ giúp cô đạt được mong ước của mình, vì chuyện này sẽ mang đến cho cô một kết cục thảm thiết. Cô muốn từ bỏ đuôi cá của mình, mọc ra một đôi chân để có thể bước đi như con người. Cô muốn khiến chàng hoàng tử kia yêu mình, để rồi cô có được chàng ta, từ đó cũng có được một linh hồn bất diệt.”

“Nhưng mà cô phải nhớ.” Phù thủy nói tiếp: “Một khi cô có được hình dạng con người, cô sẽ không thể trở lại làm người cá nữa, cô cũng không thể trở về đáy biển, về với các chị gái hoặc là cha của cô. Đồng thời, nếu như cô không có được tình yêu của chàng hoàng tử kia, không thể khiến chàng ta vì cô mà quên cả cha mẹ, toàn tâm toàn ý yêu cô, nắm tay cô bước vào lễ đường có Thượng đế chứng giám, vậy thì cô sẽ không có được linh hồn bất diệt. Ngay khi chàng ta kết hôn với người khác, trái tim cô sẽ vỡ vụn, cô sẽ biến thành bọt biển.”

Cái này không đúng, không đúng một chút nào!

Cô chưa bao giờ muốn phủ nhận quyển sách này đến thế, so với khi mẹ cô qua đời, khi bản thân gặp thất bại, và khi… cô nhìn vào trái tim mình.

“Chuyện này không thể xảy ra!” Tô đang tỉnh táo, tỉnh táo đến mức xưa nay chưa từng, cũng đau khổ y như vậy. Lòng của cô nóng rát, tay cầm sách cũng siết đến tái nhợt.

“Cô chịu tin mình đang ở trong một câu chuyện sao?” Fecilia hỏi.

“Bất kể đây là truyện cổ tích hay vận mệnh, tôi cũng tuyệt đối không để nó xảy ra!”

Câu chuyện này như một con dao, càng về sau càng cắt vào trái tim cô, chỉ ở cùng một nơi, làm cho vết thương ngày càng lớn.

“Cô sẽ làm gì để nó không xảy ra? Nếu như đó chính là tương lai…”

“Tôi nhớ Phù thủy từng nói, khi sinh nhật 15 tuổi của Ariel đến, bà ấy có thể bói được toàn cảnh tương lai của nàng, vậy nên tôi muốn xin cô giúp một tay, xác nhận xem đó có phải tương lai không.”

Fecilia lắc đầu: “Vậy có lẽ cô cũng nghe phù thủy nói rồi, tôi rất không thích loại bói toán đoán trước tương lai đó. Nếu như tương lai đã xác định, cô có làm gì cũng vô ích. Còn nếu tương lai không xác định, lời tiên đoán hoàn toàn không có ý nghĩa tham khảo gì.”

“Xin nhờ cô.”

“Cho dù tôi có đồng ý, sức mạnh của tôi cũng không giúp được cô. Sau nhiều lần sụp đổ, cùng lắm thì tôi cũng chỉ có thể giúp cô lấy lại quyển sách như thế này thôi.”

Tô lại nhớ đến một người khác: “Tôi đi tìm Lilian.”

“Con bé không giúp cô đâu.” Fecilia thình lình nói.

“Vì sao?”

“Vì tôi hiểu con gái của mình, con bé không thể trở thành một phù thủy thật thụ.”
— QUẢNG CÁO —