Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 38: Gặp lại trong bóng tối



Tình yêu định mệnh?

Tô nghĩ: Không ngờ người này lại mượn cái cớ như vậy, nghe có khác gì chuyện cười không?

Phải nói là cô bị lão quốc vương ép gặp hoàng tử trong đại sảnh này, hai người còn nghiêm túc thảo luận, đây vốn đã là trò hề.

Cô đặt ly trà xuống:

“Có rất nhiều người đến đây đều nói ta là một nửa định mệnh của bọn họ. Nếu như ai cũng nói sự thật, vậy chắc ta đã phải tái giá rất nhiều lần.”

“Không, ta không giống bọn họ, ta nói sự thật đấy!”

“Nhưng ta không nhớ mình đã cứu anh. Chẳng lẽ là ở trong mộng của anh?”

“Không nhớ? Sao có thể!” Hoàng tử không tin được.

“Anh bị lạc trong giấc mơ thật rồi.”

Cô vừa lạnh lùng kết luận vừa đứng dậy. Chúng người hầu biến sắc, lo sợ công chúa lại muốn bỏ đi giữa chừng.

Quả nhiên, công chúa nói: “Không cần lãng phí thời gian nữa. Tạm biệt.”

Cô ra đến cửa, bọn vệ binh lại đồng thời chạy ra toang ngăn cản cô.

“Tránh ra.” Tô nói.

Giọng cô lạnh như băng lại sắc bén, làm cho người ta không kiềm được mà rùng mình.

Cô đi ngược chiều theo hành lang, lướt qua chúng nữ hầu đang chuẩn bị bê gà tây, hoa quả và salad các loại lên.

Bọn họ đang chuẩn bị cho tiệc tối, nhưng lại lần nữa phí công.

Xin lỗi – cô thì thầm.

Cô thật sự cần ngay một nơi yên tĩnh, không muốn nhìn thấy ai, cũng không nghe lời nhàm chán gì nữa.

Cô lấy cái chìa khóa cũ trong túi ra, đi mở một cánh cửa lớn màu đồng.

Đó là thế giới riêng mà công chúa Selyse từng tạo ra, bây giờ để cô được hưởng.

Căn phòng không quá rộng rãi này vốn là một phòng khiêu vũ. Phòng khiêu vũ riêng của công chúa Selyse kia. Nghe nói nàng ấy thường mời những người bạn quý tộc của mình đến đây. Nhưng từ sau khi cô đến đây, cô cũng không có bạn bè, vậy nên cô chưa từng tổ chức buổi khiêu vũ nào. Dần dà, căn phòng này cũng bị vắng vẻ. Đến khi cô cho người dọn dẹp những món nội thất vốn có, căn phòng này lại càng mộc mạc, chỉ có bốn cột trụ tứ giác lớn với những hoa văn chim, mây quý giá quanh phòng mới khiến người ta nhìn ra được dấu vết khi xưa.

Hiện thì người ta đã biết hành lang nơi cô thường ngắm biển, buổi tối còn miễn cưỡng ổn định, nhưng ban ngày sẽ có người nhìn trộm. Vậy nên Tô đã mở địa điểm mới này. Ở đây bốn phía đều có cửa sổ, bên trái phóng đến một tòa tháp khác trong tòa thành và một phần vườn hoa; còn bên phải là rừng rậm. Khi mở cửa, cái cửa sổ thứ ba sẽ giúp cô nhìn bao quát toàn bộ đại dương, tráng lệ không sao kể xiết. Mấy ngày này cô thường ở đây ngắm nhìn mặt trời buổi hoàng hôn lặn dần xuống nơi đường chân trời, hoặc đắm đuối trong ánh trăng bạc nhô lên giữa không trung.

Cô đi đến trước cái cửa sổ thứ ba, đẩy nó ra theo thói quen, nhưng lại không làm được.

Cô cẩn thận xem xét. Thì ra là bị khóa rồi.

“Chán thật, chẳng có tí tự do nào!”

Dạo gần đây, dường như quốc vương rất tức giận trước những hành động của cô, sẽ nghiêm trị nếu cô gây sự trong những bữa tiệc ra mắt.

‘Két’.

Cửa phòng mở ra. Ôi chao, mình đã giấu kĩ rồi mà? Là hầu gái mới đến lạc đường đấy à?

Âm thanh bước chân rất nhỏ, gần như là không nghe được, Tô như cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ dè dặt nhìn ngó xung quanh của người này.

Tô phất tay về phía sau, ra hiệu cho nàng ta ra ngoài.

Cô không muốn nghe câu hỏi ‘xin hỏi đây là đâu’, bởi lẽ câu hỏi tiếp theo sẽ là ‘công chúa, sao người lại ở một mình trong này’.

‘Két’.

Tô nghe tiếng cánh cửa khép lại. Cô nghĩ, xem ra hầu gái mới này vẫn khá thức thời.

Tiếp theo mình nên làm gì nữa? Tô nghĩ, thôi thì đổi cảnh mới đi!

Chân cô đảo qua, đang định đi về phía cửa sổ nhìn thấy được rừng rậm, thì trái tim đã lao về một hướng khác.

Ánh mắt cô khựng lại nơi cửa chính.

… Nếu không có ai chỉ đường cho người kia, chẳng biết nàng ta lại đi nhầm vào nơi không nên nào nữa.

Cô thở dài, chuyển hướng.

Tô đẩy cửa ra, vươn đầu ra nhìn về bên phải.

Chỉ có ánh lửa đèn dầu lập lòe.

Không đúng, sao người kia có thể đi nhanh thế? Chắc chắn là bên trái!

Cô quay đầu sang bên trái. Khuôn mặt của người hầu thân cận của cô xuất hiện. Hình như nàng ta đang nói gì đó với cô hầu gái mới. Nàng kia chạy ra khúc quanh, không rõ hình dáng, cơ thể khuất sau góc tường, chỉ để lộ ra một mái tóc.

Tô lặng lẽ rụt đầu về, đóng cửa lại.

Xem như cô hầu kia may mắn, không đi dạo đến trong tù. Nhưng mà gặp phải hầu cận của cô thì cũng khó tránh chuyện bị mắng một trận. Nàng ta đối đãi với người dưới rất nghiêm khắc.

Cô nghĩ, có khi cũng không chỉ với người hầu đâu! Khi nàng ta giận lên thì chính cô cũng bị mắng.

Một lát sau, người hầu thân cận xuất hiện.

“Công chúa, sao người có thể rời đi như vậy?”

“…”

“Công chúa, quốc vương hay tin đã nổi trận lôi đình. Đây không phải lần đầu tiên, người đừng cứ bốc đồng như vậy!”

Tô rất sợ bị dẫn đi gặp quốc vương, vì ông ta sẽ lải nhải hồi lâu. Cô cố hết sức dời chủ đề:

“Chắc các cô nên tăng cường huấn luyện nữ hầu mới nhiều hơn.”

Đầu óc của cô hầu cận rất đơn giản, chủ đề lập tức thay đổi, nàng ta ngơ ngác nhìn Tô: “Nữ hầu mới gì ạ? Hình như dạo này chúng ta đâu có tuyển người hầu mới?”

Tô không hiểu: “Người cô mới nói chuyện không phải à?”

“A.” Cô hầu cận nở nụ cười: “Nàng ta không phải ạ.”

“Vậy là ai?”

“Là người đi theo hoàng tử điện hạ, có lẽ là hầu gái thân cận của ngài ấy ạ.”

Ngón tay Tô chọc vào cửa: “À, phải ha, ta nhớ hình như hoàng tử thứ ba hay thứ tư gì đó dẫn theo người tình của hắn, cũng gọi người đó là ‘hầu gái thân cận’.”

Người hầu của cô nghe như vậy thì tái mặt: “… Tính ra thì phải nói…”

Tô thừa cơ dán hết tay lên cửa: “Thế nào hửm?”

“Đúng là nàng kia đẹp hơn hầu gái bình thường rất nhiều!”

Tô tóm được sơ hở khi nàng ta kinh ngạc, đột ngột đẩy cửa đi ra ngoài.

“Có thể các cô hầu của hắn đều khá xinh đẹp.” Cô để lại một cái nháy mắt.

Cô hầu biết bản thân lại bị lừa. Công chúa hỏi như vậy là vì sợ nàng ta dẫn người đi gặp quốc vương, nên người thừa cơ chạy trốn!

Tô nói xong thì vén váy lên chạy như điên, chạy vội đến khúc quanh kia thì ngừng lại.

Cô suy nghĩ. Nên đi theo đường nào? Đường nào mới không bị hầu gái tìm được?

Nhưng hình như chẳng có chỗ nào an toàn.

“Không ngờ ta lại chẳng biết trốn vào đâu!” Cô cười tự giễu.

“Công chúa, công chúa.” Âm thanh sau lưng ngày càng gần.

Tô liếc nhìn ngọn đèn trên hành lang. Đó là một cây đèn dầu lớn. Ở ngã ba như thế này mà chỉ có một cái như vậy, một mình rọi sáng khúc quanh. Cô cũng nhìn thấy bình nước dùng để tưới cây bị bỏ quên trên bệ cửa sổ, hình như nước bên trong vẫn còn quá nửa. Vậy là cô nhấc cái bình lên, trút hết nước xuống ngọn đèn. Sau một tiếng ‘ào’, không gian đem ngòm, Tô tìm một góc náu mình vào.

Cô hầu cận vừa đến đây lập tức bị bóng tối này dọa. Nàng ta không suy nghĩ nhiều, lập tức chọn một con đường đuổi theo.

“Phù!” Tô nghe tiếng bước chân nàng ta xa dần rồi mới ló người ra.

Cô nên đi đâu đây? Cô nghĩ.

Cô hầu kia cô chấp, chắc sẽ lùng hết ba ngã rẽ!

Cô đứng ở trung tâm, do dự một hồi, vừa định bước ra thì đột nhiên đã có cái gì đó mềm nhũn lao vào lòng.

Tô càng sợ hãi. Vì quá sợ hãi, cô ôm lấy thứ đó theo bản năng.

Thật ra cô cũng không vô thức. Khi người ta cảm thấy có cái gì đó lao vào lòng làm mình mất thăng bằng, ai cũng sẽ làm như thế này thôi.

Tô cảm thấy tiếng hít thở kia gần trong gang tấc. Cô cầu nguyện – tuyệt đối đừng hỏi tôi là ai, làm ơn!

Nếu như người này phát ra âm thanh, hoặc nàng ta là một người hầu khác giống như hầu cận kia, cô sẽ xong đời.

May mà người trong ngực không nói gì, chỉ đẩy tay cô một cái, hẳn là ra hiệu cho cô buông ra được rồi.

Tô thở phào, vừa định buông tay, tiếng bước chân gấp gáp của hầu cận sau lưng lại xuất hiện.

Nếu như cô bị nàng ta bắt tại trận…

Tô không hề suy nghĩ, giữ chặt người trong lòng rồi dán lên tường.

Vì quá gấp gáp, mu bàn tay cô va vào ngọn đèn dự bị trên tường, nhưng bấy giờ chút đau đơn này không quan trọng. Cô vội vã vươn tay về phía vị trí mình đã áng chừng, trong quá trình này, cô hết vò tóc, véo má, rồi lại kéo tay xuống mũi, cuối cùng tìm được miệng của người này, che lại.

“Suỵt!” Cô lại vươn đầu tới, nói vào vị trí có lẽ là lỗ tai, dùng một tay che đi âm thanh có thể phát ra.

Chưa được mấy giây sau, cô hầu gái xuất hiện.

“Chẳng lẽ là ở bên phải?” Nàng ta đã lập tức đưa ra phán đoán về bước đi tiếp theo.

Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng ta đột ngột đảo về.

“Không có đèn, người khác sẽ bất tiện, hay mình thắp lại trước đi! Mình nhớ hình như đèn treo dự bị nằm ở đâu đây…”

Tô tuyệt vọng. Hướng mà nàng ta nói chính là hướng cô đang đứng, còn ngọn đèn kia cũng đang nằm gọn trong một tay đỡ tường của cô!