Bất ngờ mà Tưởng Dịch chuẩn bị cho Giang Bảo Di là bốn vé nội bộ cuộc thi bóng mùa xuân của học viện họ, vị trí gần phía trước, ngoài ra còn có thể ra sau hậu trường chụp ảnh chung với các cầu thủ.
Đây đúng là một niềm vui bất ngờ rất lớn đối với Giang Bảo Di.
“Tôi vốn đã chuẩn bị tâm lý sẽ đứng xem thi đấu rồi.” Giang Bảo Di nhận lấy bốn chiếc vé rồi cất vào balo: “Không ngờ địa vị cậu cũng ra gì đấy, ngay cả vé nội bộ cũng lấy được.”
“Địa vị tôi không lớn lao như thế, hy sinh vài thứ để đổi lấy đấy.” Tưởng Dịch không quá để tâm nói.
“Cậu cho họ gì vậy?” Một hồi chuông báo động nhất thời vang lớn trong đầu Giang Bảo Di, cô nhìn chằm chằm anh từ trên xuống dưới một vòng, chần chừ nói: “Đừng bảo là cậu hy sinh mặt cậu nhé…”
Tưởng Dịch kêu một tiếng “ầy”, cười nói: “Không phải, trong mắt cậu chẳng lẽ ngoại trừ mặt ra tôi không còn ưu thế nào khác à?”
“Không phải đâu.” Giang Bảo Di ngượng ngùng nói: “Chủ yếu là ưu thế khuôn mặt khá rõ ràng.”
Tưởng Dịch gật đầu, bỗng nhiên nhìn cô hỏi: “Thế ở chỗ cậu cũng có ưu thế à?”
Tim Giang Bảo Di đập thình thịch, cô nhìn sang chỗ khác nói: “Bây giờ có nói không thì cậu cũng không tin.”
Tưởng Dịch gật đầu hài lòng: “Hình như cũng đúng, may thật đó.”
“Gì cơ?”
“Tôi còn được khuôn mặt.”
“…”
Tưởng Dịch vô cùng vui vẻ, uống nước xong lại hỏi: “Tối nay đi ăn chung nhé? Xem như là chúc mừng cậu thi đậu phần thực hành ba.”
“Được thôi, nhưng tôi phải về ký túc xá một lúc, về vội quá nên còn một bài tập chưa làm.” Giang Bảo Di nghĩ ngợi gì đó lại nói: “Hoặc cậu có máy tính ở đây không, cho tôi mượn dùng một lúc cũng được.”
“Có, để tôi đi lấy cho cậu.” Tưởng Dịch đứng dậy nói: “Cậu ra phía sau phòng ăn chờ tôi đi, bên đó yên tĩnh hơn.”
“Được.” Giang Bảo Di xách balo đi vào trong sân.
Tưởng Dịch cầm máy tính đến, còn mang theo một ly trà sữa cho Giang Bảo Di: “Ở chỗ này được không? Tôi định tìm một phòng nghỉ cho cậu mà phòng nào cũng có người đang ngủ cả rồi.”
“Làm bài tập thôi mà, tôi không yêu cầu gì nhiều đâu.” Giang Bảo Di nhìn anh bỏ đồ xuống nhưng vẫn còn đứng, bèn hỏi một câu: “Cậu không ngồi hả?”
“Bây giờ vẫn còn vài việc.” Tưởng Dịch mở máy điều hòa, đóng kín cửa sổ lại, trước khi đi còn nói: “Có việc gì thì nhắn tin cho tôi.”
Giang Bảo Di đã mở máy tính, không ngẩng đầu mà chỉ đưa tay làm dấu OK.
Không đến vài phút, Tưởng Dịch lại từ ngoài đi vào, cũng không nói gì, chỉ nhặt một chiếc gối tựa rồi ngồi xuống đối diện Giang Bảo Di.
“Cậu làm việc xong rồi à?” Giang Bảo Di ngẩng đầu hỏi.
“Ừ, cậu đói không?” Tưởng Dịch nói: “Trong tủ lạnh có bánh ngọt, tôi lấy cho cậu hai miếng nhé?”
“Không ăn đâu, tôi uống trà sữa là được rồi.” Giang Bảo Di gõ bàn phím: “Thấy hơi no rồi.”
Tưởng Dịch gật đầu, không nói gì nữa. Anh cứ ngồi ở kia mãi đến khi Giang Bảo Di ngẩng đầu vươn vai mới vừa xoa bóp cổ vừa hỏi: “Làm xong rồi à?”
“Vẫn chưa, thấy hơi mệt.” Giang Bảo Di vừa nói vừa ngáp một cái: “Tôi ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo lại chút.”
“Cần nước nóng không?” Tưởng Dịch hỏi.
“Nước nóng thì làm sao tỉnh táo được.”
Giang Bảo Di đứng dậy đi ra sân, khoảnh khắc mở vòi nước lạnh kia, cô đã hối hận, cuối cùng chỉ dùng tay vỗ nước lên mặt hệt như đang vẩy nước, vẩy vẩy vài giọt.
Lúc quay vào phòng, cô nghe thấy Tưởng Dịch đang nói chuyện điện thoại, nói cái gì mà tôi không muốn, tôi không gặp, đừng đến, giọng điệu rất gấp nhưng nghe thì có vẻ không hề tức giận.
Giang Bảo Di nghĩ thầm khoan hẵng vào vậy, đi bộ chốc lát trong sân, ngắm hoa ngắm cỏ.
Lúc Tưởng Dịch đi ra, Giang Bảo Di đang ngồi xổm ở góc tường nghiên cứu một cái chậu lớn đựng thứ gì đó rất khó hiểu, nghe tiếng bước chân cô bèn quay đầu nhìn thử.
“Sao cậu không vào?” Tưởng Dịch hỏi.
“Hóng gió chút.” Giang Bảo Di chỉ chỉ đồ trong chậu: “Đây là gì thế?”
“Mầm khoai tây.” Tưởng Dịch nói: “Tiêu Nhiên làm đó, khoai tây nhà kính.”
“Các cậu đúng là một người thích so bì một người quá rảnh rỗi.” Giang Bảo Di đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, Tiểu Hắc đâu? Sao hôm nay tôi không thấy nó vậy.”
“Được đồng nghiệp trong tiệm dẫn ra ngoài chơi rồi, ngày mai mới về.” Tưởng Dịch im lặng một lúc mới nói tiếp: “Có vài người bạn cấp ba của tôi từ nơi khác đến chơi.”
“Hả?” Giang Bảo Di hơi sửng sốt, lát sau mới hoàn hồn lại: “Hẹn cậu đi ăn à? Thế thôi chúng ta hẹn lại hôm khác cũng được, dù sao chúng ta đi ăn chung lúc nào cũng được mà.”
“Tôi không biết họ sẽ đến đây.” Tưởng Dịch đưa tay gãi gãi lông mày: “Hay là tối nay đi chung nhé? Tôi gọi thêm Tiêu Nhiên, không có người ngoài đâu, toàn là bạn cùng lớp vẽ lúc trước của tôi thôi, không phải chỉ mỗi nam.”
Giang Bảo Di hơi do dự: “Có được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Tưởng Dịch nói.
“Vậy cũng được.”
Tưởng Dịch bảo anh sẽ đi gọi điện thoại để đặt chỗ ăn tối trước, còn Giang Bảo Di quay về phòng tiếp tục làm bài tập.
Đến 6 giờ, cô gửi bài sang điện thoại mình, tắt máy tính rồi đi ra ngoài cùng Tưởng Dịch.
“Ông chủ Tiêu không đi à?” Giang Bảo Di lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Cậu ấy sẽ đến muộn chút.” Tưởng Dịch nhìn cô nói: “Hay là tôi đi trước, cậu chờ đi cùng cậu ấy nhé?”
“Không đâu.” Giang Bảo Di từ chối quả quyết.
Tưởng Dịch cười một tiếng: “Thế đi thôi, bạn tôi chắc cũng sắp đến rồi.”
Nơi họ ăn tối không quá xa, có lẽ Tưởng Dịch sợ tối nay sẽ phải uống rượu nên cũng không lái xe đi. Buổi tối đầu mùa xuân vẫn còn se se lạnh, Giang Bảo Di kéo cao cổ áo, vùi cằm vào bên trong.
Cô liếc mắt nhìn Tưởng Dịch đang đi bên cạnh, hơi tò mò không biết lát nữa anh sẽ giới thiệu mình thế nào, lòng cô cũng hỗn loạn tựa như đang đánh trống.
Lúc đến tiệm và chờ thang máy, Tưởng Dịch đột nhiên nói: “Tôi dặn phòng hờ trước với cậu.”
“Gì thế?” Giang Bảo Di nhìn anh.
“Tôi chưa từng đưa bạn nữ nào đi ăn cùng họ nên lát nữa có thể họ sẽ… Hét ầm ĩ lên.” Nhớ đến chuyện này, Tưởng Dịch vô thức nhíu chặt chân mày: “Cậu đừng bận tâm.”
Giang Bảo Di “à” một tiếng.
Tưởng Dịch nhìn cô, còn muốn nói thêm điều gì nữa nhưng thang máy đã đến, người phía sau đẩy họ vào trong nên Giang Bảo Di cũng không hỏi thêm gì nữa.
Tưởng Dịch đã đặt một phòng riêng ở cuối hành lang, khoảnh khắc mở cửa ra, bên trong phát ra vài tiếng bịch bịch khiến Giang Bảo Di giật cả mình, cô còn nghe thấy Tưởng Dịch chửi tục một tiếng.
Chưa kịp hoàn hồn lại thì đèn trong phòng sáng rực lên.
Tám người bạn của Tưởng Dịch chia ra đứng hai bên, trong tay ai cũng cầm ống pháo hoa giấy trên tay, thấy người đến, họ cất giọng một cách lộn xộn: “Sinh nhật vui vẻ, anh Tưởng đẹp trai!”
“Các cậu đúng là không có chút ăn ý nào.” Tưởng Dịch không thèm để ý đống giấy vụn bám trên người mình, quay đầu nhìn Giang Bảo Di: “Sợ à?”
Giang Bảo Di lắc đầu, đi từ sau lưng Tưởng Dịch đến bên cạnh anh.
Toàn bộ người trong phòng đều ngớ ra, một bạn nam cao cao đột nhiên kinh ngạc nói: “Đậu xanh, có phải hôm nay không cần dùng đến băng rôn này của bọn tôi không?”
Lúc này Giang Bảo Di mới nhìn thấy một chiếc băng rôn đỏ treo bên cửa sổ.
– Chúc mừng anh Tưởng đẹp trai lại ế thêm một năm!!!!!!!
Cô không nhịn được phì cười, giơ tay chào hỏi: “Chào mọi người.”
“Giang Bảo Di.” Tưởng Dịch tiếp lời rồi nghiêng đầu nhìn sang Giang Bảo Di, im lặng hai giây mới nói: “Chủ nợ của tôi.”
Giang Bảo Di nhướng nhẹ mày, không ngờ đến anh lại giới thiệu như thế.
“Sao vậy?” Tưởng Dịch cũng cụp mắt nhìn cô.
Giang Bảo Di còn chưa nói gì thì một người bạn khác của Tưởng Dịch đã lên tiếng: “Hai người đừng có đứng đó liếc mắt đưa tình nữa, còn chưa giới thiệu bọn tôi đây này.”
Giang Bảo Di: “…”
“Lười giới thiệu các cậu.” Tưởng Dịch cười thở dài, sau đó giới thiệu lần lượt từng người với Giang Bảo Di, gọi đến ai, người ấy sẽ ngẩng đầu đáp lời và mỉm cười với cô.
Chỉ có ba bạn nữ vừa vẫy vẫy tay vừa tươi cười với cô rất nhiệt tình.
Giang Bảo Di vẫn luôn ghi nhớ từng người, mãi đến khi ngồi xuống, cô mới đột nhiên tỉnh táo lại, đá giày Tưởng Dịch ở bên dưới bàn, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật cậu à?”
“Đúng vậy.” Tưởng Dịch cũng nhỏ giọng đáp.
“Sao cậu không nói trước với tôi, tôi không chuẩn bị quà gì cả.”
“Vốn chỉ muốn đi ăn một bữa riêng với cậu thôi.” Tưởng Dịch thở dài thườn thượt: “Đám dở hơi này không thèm gọi một cuộc đã kéo nhau đến đây rồi.”
“Cậu đón sinh nhật ngày dương hay ngày âm?” Giang Bảo Di hỏi.
“Ngày dương.”
“Thế đợi về…” Giang Bảo Di chưa kịp nói dứt câu thì chàng trai tên Hà Đạt ngồi đối diện hai người đã nói ầm lên: “Hay là tôi bảo nhân viên mở thêm một bàn riêng cho hai người há.”
Giang Bảo Di nhanh chóng giữ khoảng cách với Tưởng Dịch.
Tưởng Dịch cười nhẹ nói: “Được đó, cậu đi đặt đi, đặt rồi chúng tôi qua đó ngay.”
“Ôi chao.” Hà Đạt còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bạn nữ tên Chương Hủy ngồi ngay bên cạnh đã tát thẳng một cái vào đầu anh ấy: “Sao cậu lắm mồm thế hả?”
Hà Đạt ôm đầu đổi chỗ ngồi.
Giang Bảo Di bưng ly trà cười cười, hệt như đang xem kịch vậy.
Nhóm bạn của Tưởng Dịch rất nhiệt tình, hoạt bát, lại còn thú vị. Họ nhanh chóng hòa hợp với Tiêu Nhiên đến muộn, hết gọi anh Nhiên đến gọi ông chủ Nhiên, rồi còn bảo nhóc Tiêu Nhiên, cậu uống được phết đấy.
Họ rất có chừng mực, biết tiến biết lùi, dù thích trêu ghẹo Giang Bảo Di và Tưởng Dịch nhưng cũng không khiến Giang Bảo Di cảm thấy mình bị xúc phạm.
Trái lại cô còn cảm thấy có chút vui vui.
Chậc.
Nhận ra điều này, Giang Bảo Di thở dài trong lòng, việc lớn bất ổn rồi.
Dù sao tất cả họ vẫn còn là sinh viên nên Tiêu Nhiên không để họ uống quá nhiều rượu. Lúc cắt bánh kem, ngoại trừ Tưởng Dịch ra thì những người khác trông có vẻ không quá say.
Họ không ăn bánh kem nhiều, hơn phân nửa đều bôi lên mặt và quần áo.
“Đi rửa cả đi.” Tiêu Nhiên thở dài, sau đó nhìn về phía Giang Bảo Di và Tưởng Dịch đang ngồi nghiêng ngả trên ghế sofa: “Cậu ấy… Trong phòng riêng có nhà vệ sinh, cậu lau giúp cậu ấy chút nhé?”
“Được.” Giang Bảo Di đáp.
Trên bàn có khăn ướt chưa qua sử dụng, Giang Bảo Di lấy vài cái, lau mặt cho Tưởng Dịch trước. Dường như anh đã uống rất nhiều rượu nên dù cô có táy máy nửa ngày thì anh vẫn không động đậy gì.
Không đủ khăn ướt để dùng, Giang Bảo Di cầm số khăn ướt đã dùng đi vào nhà vệ sinh, xả nước sạch sẽ rồi lại mang ra lau kem bơ dính trên quần áo giúp anh.
Lúc lau cổ áo, không biết có phải vì đụng phải cổ anh không mà Tưởng Dịch bỗng nhiên giơ tay cản cô lại, Giang Bảo Di không tránh, cổ tay bị anh bắt được.
Cô khom người, nhìn anh ở khoảng cách rất gần: “Tưởng Dịch?”
“Ừ?” Anh ngước mắt, ánh mắt dường như hơi khó để tập trung, chân mày nhíu nhẹ: “Giang Bảo Di…”
“Sao vậy?” Nhiệt độ lòng bàn tay anh rất cao, Giang Bảo Di thử nhưng không rút tay ra được, cô bèn giữ nguyên tư thế và đưa một tay khác đè lên vị trí giữa lông mày anh.
Ấn đường Tưởng Dịch giãn ra nhưng tay nắm chặt cổ tay cô vẫn không buông lỏng, anh lẩm bẩm: “Không muốn đón sinh nhật với họ, ồn chết đi được…”
Đúng là ma men mà.
Giang Bảo Di cười, nghe Tưởng Dịch lầm bầm vài câu, nghe anh bảo chỉ muốn đón sinh nhật riêng với mình, lòng cô lại trở nên mềm nhũn.
Cô giơ tay chọc chọc vào mặt anh, nhỏ giọng gọi: “Tưởng Dịch.”
Không biết là Tưởng Dịch không nghe thấy hay lại say nên không trả lời. Giang Bảo Di như có tật giật mình, quay đầu thấy cửa phòng riêng đang đóng chặt mới lại đưa mắt nhìn về phía Tưởng Dịch.
Cô hít thở thật chậm, dè dặt đến gần, hôn lên má Tưởng Dịch một cái rất nhẹ: “Sinh nhật vui vẻ, Tưởng Dịch.”
Nhưng Giang Bảo Di còn chưa kịp thoát khỏi hiện trường “gây án” thì bàn tay đang giữ chặt tay cô của Tưởng Dịch bỗng dưng càng siết chặt hơn.
Cô ngớ ra tại chỗ, nhìn Tưởng Dịch mở mắt, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng về phía cô.
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, tim Giang Bảo Di đập còn dữ dội hơn cả trống đánh. Trong lúc nhất thời, đầu óc cô nóng lên, cô dứt khoát hôn lên môi anh.
__
Lời tác giả:
Tiểu Giang, cưng mạnh.
Tiểu Tưởng: A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a