Chương 22
“Thủy thanh phù mệnh, quang chiếu huyền minh. Ngưng âm hợp dương, lý cấm tà nguyên. Yêu ma lệ quỷ, nhanh hiện chân hình. Nếu dám không nghe, lôi phủ bất dung!”
Tôi cũng chẳng thèm đùa giỡn với nó nữa mà dùng luôn bí thuật Kỉnh Lôi Quyết của dòng họ Thanh Gai, tôi đẩy tấm phù trong tay ra ngoài.
Tấm phù bay tới bay lui trong phòng rồi hóa thành một ánh lửa sau đó rơi vào hộp quà tôi để ngay ngắn trên đầu giường.
Kinh Lôi Quyết không bao giờ sai, con quỷ này đang núp trong hộp quà kia.
Tôi thấy cảnh này thì hơi sững ra, không thể nào tin tưởng được.
Hộp quà này là Diệp Điền Tĩnh mới cho tôi hồi chiều, để cho tôi tặng cô ấy vào ngày tới nhà họ Diệp, miễn cho tôi bị người khác cười chê.
Chẳng lẽ cô ấy muốn hại tôi ư? Diệp Điền Tĩnh không muốn kết hôn với tôi?
Trong đầu tôi xuất hiện suy nghĩ này khiến cho trái tim của tôi trở nên lạnh buốt, cảm giác này vô cùng khó chịu, giống như là bị hút hồn
vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi gạt suy nghĩ này đi. Tôi và Diệp Điền Tĩnh chẳng có thù oán gì, cô ấy không thể nào đối xử với tôi như thế.
Hơn nữa Diệp Điền Tĩnh cũng chỉ là một cô gái bé nhỏ chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Cô ấy cũng chẳng phải là thầy phong thủy sao lại có thứ này được chứ.
Mặc kệ vậy giải quyết chuyện này trước đã fôỉ suy nghĩ đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Tôi đi tới đầu giường rồi cầm hộp quà lên.
Con quỷ kia biết mình đã bị phát hiện, hơn nữa thấy đạo hạnh của tôi cũng không yếu nên tỏ ra đàng hoàng, nó không khóc không cười mà nằm im trong hộp.
Tôi trực tiếp cầm hộp quà lên rồi xé mở vỏ bọc bên ngoài một cách cấn thận, dù sao có khả năng phải tặng lại.
Sau khỉ mở bao bì ra thì tôi thấy trong hộp có một con búp bê thủy tinh lớn bằng chai nước ngọt.
Tôi trực tiếp cần búp bê ra, nó không có mắt mũi miệng mà chỉ là một hình người đơn giản mà thôi. Nhưng nguyên liệu của con búp bê này không đơn giản.
Búp bê được làm từ đá Linh Mâu, loại nguyên liệu này vô cùng thưa thớt, chỉ có trên núi Linh Mẩu ở Miêu Huyền mới có. Bởi vì nó có thể trấn tà cách lỉnh nên thường được dùng để chế tạo trang sức trừ tà, có giá trị cao vô cùng.
Đây cũng là lý do tại sao lúc nãy tôi đã mở Thiên Song nhưng vẫn không tìm thấy nơi con quỷ này ẩn núp.
Tôi tiếp tục nghiên cứu búp bê trong tay. Quả nhiên tôi tìm thấy chân thân của con quỷ kia trong búp bê.
Nó rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay. Nhìn vào hình thể của nó thì chắc là chưa ra đời đã bị người khác câu hồn sau đó nuôi trong con búp bê này.
Hành động này vô cùng vô nhân đạo, thậm chí phải nói là vô cùng tàn nhẫn.
Bởi vì tôi từng nghe ông nội kể trên đời này có rất nhiều người dùng cái này để kiếm tiền.
Một số thầy phong thủy có trái tỉm bất chính sẽ cố ý tìm một số phụ nữ có thai, sau đó thì pháp trên con đường mà họ đi qua. Lúc các cô ấy đi qua sẽ sinh non, sau đó bọn chúng sẽ câu hồn đứa trẻ còn chưa tới thế giới đó rồi tiến hành nuôi dưỡng.
Loại anh linh như thế này có sát khí rất nặng, có người nuôi đề chuyển vận, cũng có người nuôi để làm chuyện xấu.
Quỷ nhỏ biết tôi đang nhìn nó nên vội nhe răng trừng mắt với tôi, nhìn rất là hung dữ.
Tôi nhìn nó như thế thì cũng không tức giận, thậm chí còn có chút đồng tình.
Bởi vì đây không phải là bản tính của nó, là có người ác độc gieo rắc cho nó ý thức tà ác.
“Quỷ nhỏ đừng vội, lát nữa ta sẽ siêu độ cho mỉ.” Tôi thở dài rồi nói.
Tôi lật ngang lật dọc con búp bê, sau đó tôi thấy được hai cái tên.
Tôi nhíu mày, bởi vì hai cái tên này khác với những gì tôi tưởng tượng.