Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 38



Chương 38

Quả nhiên, từ xa nhìn lại, bảy ngôi mộ này trông tựa như từng ngọn đèn, mà đỉnh mộ rất nhọn, giống như bấc đèn.

Hay cho một cái thất tỉnh đăng, thế mà lại dùng bố cục nghĩa địa liên hệ với Âm Dương Huyền Thuật, xem ra cái cô Tô Vy Hằng này bỏ ra không ít công sức.

Có điều nghĩ lại cũng bình thường, cái sát cục này nhằm vào tôi, cô ta đã bố trí nhiều năm rồi.

Thật không biết, tôi đắc tội với cô ta chỗ này, để một người phụ nữ thần thông quảng đại như này quyết tâm muốn giết chết mình.

Sau khi xác định đây là Thất tinh đăng thì dễ làm hơn nhiều.

Thất tinh đăng, chúng tỉnh củng nguyệt.


Bảy ngôi một ngôi mộ đều không phải chủ mộ, bọn chúng chỉ là chôn cùng, còn chủ mộ thì bị giấu đi.

Thất tỉnh đăng là hỏa, chúng tỉnh củng nguyệt thì là nước, cho nên chủ mộ hẳn ở trong nước.

Tôi nhìn bốn phía đánh giá một chút, nhanh chóng tìm được một cái giếng cách đó

không xa, nhưng giống như bị nắp che kín.

Tôi lập tức tới chiếc giếng đó, quả thực nó đã bị đậy lại.

Nhìn giống một cái giếng cạn, bên trên nắp giếng còn che kín một tầng đất.

Nhưng mà đất ở đây có chút nhão, đã bị động tay cách đây không lâu.

Chính là chỗ này, chính chủ mà tôi muốn tìm đang nằm bên dưới.

Trong lòng mừng thầm một trận, không uổng công học nhiều lý luận tri thức như vậy, hôm nay cuối cùng cũng được thi triển tài nghệ. Mặc dù rất khẩn trương, nhưng lại có một cảm giác lâng lâng vui vẻ.

Tôi lập tức cạy mở thân giếng, thăm dò nhìn bên dưới một chút.

Một mảnh đen kịt, tôi hô xuống bên dưới vài tiếng, nghe tiếng vọng lại thì đây không phải giếng cạn, bên dưới có nước, điều này càng chứng minh suy đoán của tôi là đúng, bên dưới có một cái mộ trong nước.

Tôi lấy ra con búp bê pha lên phong bé Thanh, dùng một sợi dây đỏ cuốn quanh con búp bê, sau đó nói: “Nhờ vào mi, mỉ xuống dưới giúp ta cuốn lấy đáy quan tài, ta muốn lôi nói

lên.

Tuy nói bé Thanh bị phong bế, nhưng chút năng lực nhỏ nhoi ấy nó vẫn phải có.

Tôi nhanh chóng thả búp bê xuống dưới, nước giếng không tính là quá sâu, cũng tầm bảy, tám mét, dường như có thể thấy đáy.

Sau khi thấy đáy, dây đỏ vẫn không ngừng đi xuống, hẳn là đang trói quan tài dưới nước.

Lại qua mấy phút, sợi dây bất động.

Tôi bắt đầu dùng sức kéo lên, ngay từ đầu rất nặng, tôi phải điều động khí Huyền Dương, phí hết sức chín trâu hai hổ mới kéo động.

Sau khi kéo động, nhờ sức nổi, liền nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tốn công phu không bao lâu sau, tòi cảm giác hẳn là quan tài đã bị kéo lên trên mặt nước rồi, có điều vẫn bị kẹt ở miệng giếng.

Tôi chuẩn bị cúi xuống thăm dù, vừa ngó đầu vào miệng giếng, dây thừng trong tay đột ngột trượt nhanh xuống.

Trong lúc mơ hồ, tôi thấy được một bàn tay tái nhợt đè lại quan tài, khiến quan tài nhanh chóng chìm xuống.

Chờ tới khi tôi phản ứng kịp, sợi dây đỏ

gần như trượt vào giếng, quan tài lại trở về vị trí cũ.

Trong lòng tôi trở nên thấp thỏm, không đúng, chẳng lẽ dưới giếng còn có thứ bẩn thỉu?

Có thể theo như lý thuyết thì đây là nơi nuôi thỉ, còn bày ra Sính Tử Môn, nơi này không có khả năng tồn tại âm hồn, mà nếu có thì cũng sớm hồn phỉ phách tán rồi.