Chương 41
Bần nuôi quỷ, phú nuôi cổ, giết người nuôi linh sát.
Đây là một câu nổi danh trong giới phong thủy, ý là người có thực lực có thể nuôi quỷ nhỏ đổi vận, chi phí khá thấp, nhưng nuôi tiểu quỷ có rủi ro, dù sao thỉnh thần thì dễ tiễn thần mới khó, dễ dàng bị cắn ngược.
Mà hơi có chút kỉnh tế thì có thể cân nhắc nuôi cổ, cổ rất linh nghiệm, chăn nuôi dựa vào việc cho ăn oán khí, âm hồn.
Sát chia ra nhiều loại, nuôi chỉ dùng để hại người, không có ngoại lệ.
Phòng sát, hồng trần sát, tuyệt tự sát… chỉ cần chọn một biện pháp muốn hại người, lại chọc âm hồn tốt, bày trận vây khốn nó là có thể nuôi làm sát rồi.
Mà thất tình cô sát trước mặt là loại linh sát hung ác nhất, loại sát này nói là nuôi để hại người, không bằng nói là trừng phạt âm hồn này đi.
Tôi đánh giá lại một chút bảy phần mộ cách đó không xa, chắc hẳn chính là bảy tên lưu mạnh đã vũ nhục Tỏ Vy Hằng.
Bảy ngôi mộ này chiếu theo phương vị của
Bắc Đẩu thất tinh để chôn, dựa vào tham lang, võ khúc, phá quân đè lại.
Mà mộ của Tô Vy Hằng ở ngay cạnh, cô ấy phải nhìn bảy tên ác ôn làm nhục mình hàng ngày, cô ấy muốn ra trả thù, lại bị Quỷ Tiên chu sa vây trong giếng, căn bản không ra được.
Cứ thế, oán niệm của cô ấy càng ngày càng sâu. Ngày qua ngày, năm qua năm, lúc một thân cô bị oán khí thay thế, vậy liền trở thành sát, một khi ra ngoài, sẽ hung tàn vô cùng.
Mà tên của tôi và tên của cô ấy bị khắc chung vào cái bệ đặt con của cô ấy, cho nên khỉ cô ấy phóng ra, trong mắt cô ấy không có kẻ thù nào khác, chỉ có tôi.
Đúng là một thủ đoạn ác độc, mặc dù bản lĩnh của tôi không yếu, nhưng muốn đối phó với thất tinh cô sát nuôi mấy năm cũng phải tổn thương nguyên khí nặng nề.
Tôi đoán là Tô Vy Hằng không biết đạo hạnh của tôi lại cao như vậy, cho nên tưởng là cái cô sát này sẽ đủ để giết chết tôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi dấy lên một trận hoảng sợ, quyết định không lãng phí thời gian nữa, phải mau chóng xuống nước nhìn
xem.
Tôi muốn thấy cô sát ngày rốt cuộc được nuôi đến trình độ này rồi, tôi có mang theo áo đỏ mà cô ấy mặc hồi còn sống, còn cả ảnh chụp của cô ấy, tôi muốn thử xem có thể thức tỉnh lỉnh trí của cô ấy không.
Nếu như có thể tỉnh lại, nói hết tất cả cho cô ây, để cô ấy phối hợp với tôi, tôi chắc chắn sẽ cho Tô Vy Hằng bị phản ngược, thậm chí dựa vào đấu pháp tóm gọn được cô ta.
Mà một khi tôi không thể thức tỉnh cô ấy, vậy chỉ đành dốc toàn lực chỉêh đấu, nhân lúc cô ấy chưa thành linh sát, tiêu diện cô ây.
Có được chủ ý rồỉ, tôi lại tới gần miệng giếng bày một trận Tứ Tượng đơn giản, một khỉ bên trên có gió thổi cỏ lay gì, tôi ở trong giếng có thể biết được đầu tiên.
Sau đó, tôi liền cột dây thừng, trực tiếp lặn xuống đáy giếng,
Nước trong giếng thực sự lạnh buốt đến thấu xương, điều này khiến cho người ta khó tập trung tinh thần, oán khí nơi này còn nồng hơn so với tưởng tượng của tôi, một khi để cô sát ra, vậy thì sẽ cực kỳ khó giải quyết.
Sau khỉ đi vào miệng giếng, tôi phát hiện có một cái cửa hang, sau khỉ đi vào hang, nước bị chặn lại, mà quan tài thì được đặt trong động.
Quan tài này có hình dáng tương đối kỳ quái, không phải loại vuông vức mà là đầu nhỏ chân lớn, dường như không muốn người chết ở trong được thoải mái.
Cũng không biết có phải là quan tài đặc biệt của Bát Thi Môn không, bọn họ có rất nhiều thủ pháp mà tôi chưa từng được thấy trong sách vở.
Mà điều là cho tôi thấy kỳ lạ nhất, chính là đầu và đuôi quan tài có dán một chữ hỉ thật to.