Ngự Pháp Trừ Tà: Thần Thông Đạo Sĩ

Chương 47



Chương 47

Nghe tôi nói muốn giết Tô Vy Hằng của Bát Thi Môn, trong mắt cô ta toát ra vẻ sợ hãi.

‘Việc này… anh có nắm chắc không? Nhất định sẽ không chết người chứ?” Cô ta khẩn trương hỏi.

Có thể nhìn ra được, cho dù bị lợi dụng, trong lòng cô ta vẫn cảm kích Tô Vy Hằng, không muốn thấy Tô Vy Hằng chết.

Tôi nói thẳng: “Cao giả đấu pháp, chỉ phân thắng bại, không hỏi sinh tử, sinh tử tự có thiên mệnh, cô cũng không cần lo lẳng những cái khác, không đến phiên cô phải bận tâm.”

“Vậy cụ thể thì tôi phải làm gì? Giống như anh nói, đến lúc đó tôi thành sát fôỉ, không còn ý thức, làm sao phối hợp với anh?” Cô ta tò mò hỏi.

Tôi nói: “Tôi tự có cách, trước tỉên cô nằm trong quan tài đi, còn lại giao cho tôi, cô đừng kháng cự là được.”

Cô ta ngoan ngoãn nằm vào trong quan tài, tôi lập tức lấy ra một ngọn đèn dầy bỏ vào trong quan tài. Tôi muốn thỉnh thần lập thệ, lưu trong cơ thể Tô Vy Hằng một khế hồn, cho dù đến lúc đó cò ta thành sát rồi, chỉ cần tôi lấy

bùa ra, dẫn động khế hồn, cô ta sẽ lập tức nhớ tới ước định hôm nay của chúng tôi.

Tôi đốt đèn thỉnh thần, lập khế hồn cần thượng thần chứng kiến, dù sao đây chính là thất tinh cô sát, khế hồn phổ thông không tiếp vào trong hồn phách của cô ta được.

“Thiên hà ngôn tai! Khấu chi tức ứng, thần linh hiển linh! Con là Trần Hoàng Kim, năm nay hai mươi mốt, cùng cô nhỉ Tô Vy Hằng, năm nay hai mươi bảy. Hôm nay mời chư thần trên cao chứng kiến, chúng con ký kết khế hồn, cho dù ngày sau thành quỷ thành sát, thần đăng chỉ điểm, lỉnh thức thông tỏ, nhớ lại tất cả.”

Đọc xong, tôi cầm bùa khế hồn và bùa thiên lôi cùng nhau thỉnh thần đèn nhóm lửa.

“Cô nhi Tô Vy Hằng nghe lệnh, tôi và cô đã ước định, cô giúp tôi phá sát, tôi giúp hai mẹ con cô siêu độ. Nếu trái lời hẹn, thiên lôi giáng trận, cô đã biết chưa?1′ Tôi trầm giọng hỏi.

“Tôi đã biết.1’ Tô Vy Hằng nằm trong quan tài nói.

Vừa dứt lời, tôi liền truyền khí Huyền Dương, đánh một chưởng, phong bùa chú vào mỉ tâm của cô ta.

Sau khỉ gieo hồn khế, tôi lập tức dẫn cô

hồn xuất ra, lại bỏ ngọc Huyết Hồn vào dưới đầu lưỡi cô ta lần nữa.

Cô ta lại sắp biết thành cô sát, ánh mắt nhìn về phía tôi vẫn u oán như cũ, nhưng còn có thể nhớ được chuyện vừa rồi nên lập tức biến mất.

Còn tôi thì lại lần nữa đậy nắp quan tài lại, khôi phục nguyên dạng, sau đó leo ra ngoài giếng.

Đậy kín nắp quan tài lại, phục hồi xung quanh lại như cũ, lúc này tôi mới rời đi.

Trở lại cửa hàng ở phố Kỳ Phong, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm được.

Tất cả coi như thuận lợi, chắc hẳn Tô Vy Hằng của Bát Thỉ Môn vẫn chưa biết tôi hành động nhanh như vậy, chưa hay biết gì, dù sao bản lĩnh vào chiêu thức của tôi không phải tùy tiện khéo ra một thầy phong thủy là có. Dù là Thẩm Đoàn Tinh đến, tôi đoán chùng ông ta cũng không có trình độ gọn gàng mà lỉnh hoạt như này đâu.

Bây giờ tôi đã thực hiện được khâu quan trọng nhất là thu phục cô sát, chờ đến hôn lễ của tôi, lúc bọn họ muốn hại tôi, tôi chỉ cần ra đòn phải kích, phá đi tất cả.

Buổi tối ngủ một giấc, bồi bổ tinh thần và năng lượng.

Liễu Canh có hai tục lệ trong lễ kết hôn, một ngày trước khỉ kết hôn, nhà trai và nhà gái không thể gặp mặt, cũng không thể đi ra ngoài. Mà tôi tuy là nam, nhưng tôi ở rể cho nên nhà gái đóng vai trò chính.

Bởi vậy tôi không thể đi ra cửa một ngày, cần đợi đội xe đón dâu ngày mai tới đón tôi.

Một mình tôi ngồi đợi ở cửa hàng, dự cảm hôn lễ ngày mai tuyệt đối không tầm thường, sẽ xảy ra hiểm cảnh.

Tôi làm rất nhiều bùa hộ thân, kiểm tra tất cả các dụng cụ pháp khí có thể hữu ích. Thứ quan trọng nhất được giấu trên người, còn những thứ khác được đóng gói trong valỉ.

Ngày này đối với tòi dài vô cùng, thực sự giống như một năm vậy.

Tôi vừa mừng vừa lo, mặc dù nguy cơ bốn phía, nhưng nghĩ đến cuối cùng cũng có thể ở chung với Diệp Điền Tĩnh, cảm xúc lại căng tràn.

Chúng tôi đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi, dù là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông nội hay là trong lòng đã thích Diệp Điền Tĩnh, thì ngày mai vẫn sẽ là một ngày rất quan