Chương 57
TÔ Vy Hằng nói rằng tôi tham sống sợ chết, vì vậy tôi không đáng sống.
Thật ra, khỉ đó tôi mới hai mươi mốt tuổi, một người ở độ tuổi của tôi, bị sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy, người bình thường chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nhưng tôi không có nhiều chấn động về tâm lý, ngay từ khỉ tôi sinh ra, tôi đã là một người không bình thường. Từ nhỏ nhận hết ánh mắt lạnh lùng của người khác, tôi đã sớm tập thành thói quen
Khi còn nhỏ, tôi không thể chịu đựng được mà khóc thầm, ông nội chạm vào đầu tôi và nói nhỏ: “Trần Hoàng Kim, mọi người sỉ nhục con, thậm chí còn muốn giết con. Con phải chịu đựng. Không có kiên nhẫn chịu đựng sống tạm bợ thì con lấy đâu ra thời cơ cải trời đổi vận. Một ngày nào đó, con có thể vững vàng như núi. Một người, một bùa và một thanh kiếm đêu là những điều tốt đẹp. Bọn họ sẽ phải ngước nhìn!”
Trước đây, lời nói của ông, tôi chỉ nửa hiểu nửa không, cứ nghĩ ông đang nói về dân làng kia.
Nhưng vào lúc này, đối mặt với Tô Vy Hằng, tôi đột nhiên phải dề hồ quán đỉnh(1).
★ (1) Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Người trong thôn đâu có lọt vào mắt thần của ông nội, những người đó trong miệng ông nội thật ra là ám chỉ những người như Tô Vy Hằng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Tô Vy Hằng muốn giết tôi, không phải chúng tôi có mâu thuẫn, thậm chí cũng không phải mâu thuẫn của Bát Thi Môn và ông nội.
Cô ta muốn giết tôi, đơn giản vì tôi đáng chết, tôi đáng chết không phải vì tôi làm chuyện xấu xa không đáng để tha thứ gì, mà hoàn toàn là vì tôi được sinh ra, có thể ảnh hưởng đến vận may của các môn phái lớn đứng đầu trong gỉớỉ phong thủy.
Dường như trong tôi vẫn còn ẩn chứa một bí mật lớn, ngay cả ông tôi cũng không thể tự mình nói ra bí mật đó, bí mật không được tiết lộ nên tôi chỉ có thể tự mình tìm hiểu từng chút một.
Và rõ ràng là có nhiều cao nhân như Tô Vy Hằng muốn giết tôi.
“Người bạn này, chúng ta chưa từng gặp nhau bao giờ. Cho tôi hỏi nhà họ Diệp của tôi lúc trước có quen biết với cô sao?” Diệp Huy Tùng nhận ra Tô Vy Hằng không đơn giản, vội vàng hỏi cô ta.
Tô Vy Hằng lắc lắc chiếc chuông đồng trong tay, quan tài rơi xuống đất mang theo một tiếng nổ.
■’Tôi đã nói, hôm nay tôi chỉ giết Trần Hoàng Kim. Những người rời đi trong vòng năm phút đồng hồ sẽ không bị ảnh hưởng đêh, nếu không tôi không thể đảm bảo các người bị sát khí xâm nhập vào tỉm chết hay không.” Tô Vy Hằng lạnh lùng nói.
Có thể thấy cô ta tuy lạnh lùng nhưng không phải là người tàn bạo giết người vô tội.
“Người bạn này, không có khả năng sống sót để quay về? Trần Hoàng Kim là con rể nhà họ Diệp của tôi. Nếu có mâu thuẫn thì có thể giải quyết, điều kiện có thể thương lượng.” Diệp Huy Tùng tiếp tục nói với Tô Vy Hằng.
Trên mặt Tô Vy Hằng có một tia không hài lòng, cô ta lạnh lùng nói: “ồn ào, nếu ông muốn bảo vệ anh ta, thì hãy ở lại chôn cùng anh ta đi!”
Diệp Huy Tùng nhíu mày, liếc nhìn Hứa Thanh Vân, ra hiệu cho bà ta dẫn Diệp Điền Tĩnh
đi trước, sau đó nhìn Sở Thiên Không xin giúp đỡ.
Sở Thiên Không liếc nhìn Tô Vy Hằng trước, sau đó nhìn đến quan tài bên cạnh cô ta, bất lực lắc đầu.
“Thanh Sơn, rút lui, chuyện này tôi không thể nhận được, đừng nói đến Liễu Canh, ngay cả toàn bộ Hoa Tây cũng không ai dám nhận, xin lỗi!” Sở Thiên Không nói thẳng với Diệp Huy Tùng.
“Hahaha, lúc nãy tôi đã nói, hôm nay là hoàn cảnh giết người, tại sao vừa rồi ông lão Sở Thiên Không lại hao tổn khí lực như vậy?” Thẩm Đoàn Tinh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy vui vẻ, không khỏi nói ra ngữ khí mang vẻ chế nhạo.
Tô Vy Hằng lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Câm miệng! Tên vô dụng, suýt chút nữa phá hỏng việc tốt của tôi.”
Nói xong, cô nhìn về phía người đàn ông cao lớn lạnh lùng vẫn đang ngồi yên lặng, giọng điệu hiếm thấy: “Vị đạo hữu này, vừa rồi cảm ơn anh đã giúp tôi. Bát Thỉ Môn Tô Vy Hằng tôi nợ anh một ân tình.”
Cao Hải Nam đẹp trai không đáp lại cô ta, vẫn bình tĩnh uống chút rượu.