Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 120: Ngộ Độc



Năm 1922

- Sau này đừng vác ta lên vai nữa. - Nàng khéo nhắc Khải Trạch.

Nghĩ nàng không thích, hắn cũng ậm ờ cho qua. Về đến phòng, hắn lao vào bếp chuẩn bị bữa tối. Nàng bẽn lẽn theo sau, tò mò xem hắn tài nấu nướng của hắn thế nào. Hắn lấy ít xương sườn ra xào, chưa đầy năm giây dầu đã bắn đầy mặt. Nàng lấy tà áo thấm bớt dầu cho hắn, phì cười:

- Huynh bất cẩn vậy rồi, còn đòi nấu ăn cho ta.

- Miễn ngon là được mà. - Hắn gãi đầu chữa ngượng - À mà, muội có thích ăn bạc hà không, ta cho một chút vào nhé?

Nàng gật nhẹ, bỗng nhận ra có điều gì đó không đúng. Nghĩ thế nào, nàng lại giấu nhẹm đi.

- Sao thế? - Khải Trạch dãn mày.

- Không. May là huynh nấu sườn xào, chứ nếu là món hầm thì ta không ăn đâu.


Nàng hí hửng rời khỏi, hắn tần ngần nhìn theo. Lần đầu tiên nấu cho nàng món thịt hầm, nàng cũng nói y nguyên như vậy. Nó làm hắn nhớ về cố nhân, người mà cả đời hắn không muốn nhắc đến. Hắn chép miệng, bỗng thấy chạnh lòng.

- Dù sao chuyện cũng đã qua rồi. - Hắn động viên mình - Nấu nhanh còn ăn nữa.

Hì hục một hồi, hắn cũng cho món sườn lên đĩa, thủng thỉnh đưa về phòng. Nàng lúc đầu còn hào hứng lắm, mắt nhìn đĩa sườn mãi không rời. Vậy mà được nửa bữa lại vờ mệt, nhường hết cho Khải Trạch. Hắn ngấu nghiến một lúc đã hết hai dẻ sườn, thấy nàng gác đũa liền xơi hết chẳng nể nang gì. Ăn xong hắn mút tay, vỗ bụng thỏa mãn.

- Mai hậu cung mới lại tuyển tì nữ. Đúng là cơ hội ngàn vàng để nấu ăn cho muội.


Nàng cười nhạt:

- Phải rồi.

- À, bên thị trấn Lam Thành mới gửi cho muội hai bộ y phục làm từ lụa hồng cánh sen. Rảnh thì ngó qua một lượt xem sao.

- Chốc nữa. - Nàng đáp - Khải Trạch huynh này... - Tay nàng mân mê mãi đôi đũa trên bàn - Hạc Hiên sao rồi?

Khải Trạch đảo mắt, trút một hơi dài. Lại là Hạc Hiên. Mỗi lần nói chuyện với hắn, cứ sau năm câu nàng lại hỏi về chàng. Không lẽ hắn lại bỏ đi không tiếp chuyện nữa? Như thế có phải bất lịch sự quá không?

Thấy nàng nóng lòng chờ đợi, hắn miễn cưỡng trả lời:

- Ổn rồi, nhờ viên đan của muội. Thành Quận Vương không hài lòng lắm đâu.

Nàng đỡ ngực, thở phào nhẹ nhõm:

- Ta yên tâm rồi. Cơ mà Sơn Lâm không thích thì kệ hắn chứ! Hắn còn đang muốn lợi dụng chàng kia mà?


- Ừ thì... - Hắn bắt đầu lúng túng.

- Hơn nữa, sao huynh cứ phải bận tâm đến hắn như vậy? Huynh phải có chính kiến chứ!

- Nói gì thì nói, ngài cũng là người thân duy nhất của ta. - Hắn cố lí giải về những hành động mê muội của bản thân - Ta không muốn làm ngài phật ý.

- Thật là ấu trĩ. - Nàng kêu lên bất mãn - Bởi vậy nên biết hắn làm điều xấu, huynh cũng không ra sức can ngăn chứ gì? Huynh biết rõ Hạc Hiên mới là người xứng đáng, vậy mà vẫn nhắm mắt phò tá hắn lên ngôi. Khải Trạch à, huynh tỉnh lại đi!

Hắn thở hắt:

- Tay nhúng chàm, dễ gì thay đổi.

Nói như vậy là hắn cũng đã dao động. Lần trước nghe Sơn Lâm nói muốn trì hoãn việc xử tử Hạc Hiên mà hắn sướng rơn, chắc hẳn cũng là vì lẽ này. Nhưng nghĩ tới ơn nghĩa của chủ tử từ thuở niên thiếu, hắn lại không dám phản kháng. Hiện tại, hắn chỉ muốn nghĩ đến những ngày tháng tươi đẹp sau này của nàng với hắn, chứ chẳng muốn dính dáng thêm đến hoàng quyền. Dù sao nàng cũng nguyện ý theo hắn, hắn còn gì mà phải do dự?
- Phu nhân của ta ơi, muội nghĩ nhiều rồi. - Hắn bỗng quay ra dỗ dành nàng - Bây giờ hãy về giường nghỉ ngơi, để một mình ta lo là đủ rồi.

- Thôi, ta sang phòng bên phân loại thảo dược một lát. Chốc nữa ta ngủ sau.

Nàng lại trốn tránh hắn. Thôi thì hắn để cho nàng toại nguyện. Cả ngày đi lo việc, hắn cũng đã mệt rồi, chẳng còn sức đâu mà đôi co với nàng nữa.

Khải Trạch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chẳng hề hay biết nàng đã thức trắng đêm để chế tác thảo dược. Trời tờ mờ sáng, nàng vẫn loay hoay đun thuốc. Chợt, một dòng chất lỏng chảy dọc xuống chân nàng, thấm hết vào vạt áo. Nàng lớ ngớ nhìn theo dòng máu nóng hổi, hai mắt bỗng nhòa đi nhanh chóng. Nàng bám vào mép bàn, cố gắng giữ thăng bằng.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa và người bước vào là Khải Trạch. Hắn đã dậy, xem ra chỉ định ghé qua chào nàng một tiếng rồi đi làm nhiệm vụ. Thấy mặt nàng tái nhợt, hắn toan chạy vào xem thì bị nàng cản lại:
- Đừng vào đây. - Nàng cố giấu vạt áo dính máu ra sau - Ta đang điều chế dở... không tiện vào.

- Muội ổn chứ? - Hắn khựng lại, vẫn cố rướn người về trước.

- Ta không sao. - Nàng gượng cười - Nếu bận thì mau đi đi.

- Ừ, phải rồi. - Hắn gật gù - Còn phải qua thỉnh an Thành Quận Vương nữa. Thôi, ta đi nhé! Ở nhà đừng phá phách đấy!

Dứt lời, hắn khép cửa, trả lại cho nàng bầu không gian yên tĩnh vốn có. Lúc này, nàng mới khuỵu hẳn xuống, lộ rõ cả một nửa bộ y phục đã ngấm máu. Nàng tựa đầu vào chân bàn, điều hòa lại nhịp thở. Mặt nàng đẫm mồ hôi, đôi môi run lên bần bật. Nàng thấy người mình ớn lạnh, sức sống theo dòng chảy của máu đổ hết ra ngoài.

Nàng vơ lấy nắm lá trên bàn, nhai vội. Chút thảo dược này có lẽ sẽ giúp nàng cầm cự được một lúc. Ban nãy bào chế viên đan, hơi độc đã khiến nàng động thai. Con đang nhắc nhở nàng phải thật cẩn thận, không được ngược đãi bản thân. Nàng đưa tay xoa bụng, trấn an:
- Mẹ hiểu rồi, sau này sẽ bảo vệ sức khỏe, không thức thâu đêm nữa. Chỉ là cha đang bệnh nặng, mẹ muốn chữa bệnh cho cha càng sớm càng tốt. Nhưng... - Nàng thủ thỉ - mẹ không định để các con nhận cha. Mẹ giờ đã là thê tử của người khác, có lẽ không còn cơ hội để về bên cha nữa. Thật mà nói, mẹ không muốn các con đến bên mẹ lúc này, chỉ sợ bản thân không lo nổi cho các con. Mà thôi... - Nàng phì cười - Người ta nói mang thai rồi không được bi quan, nếu không các con đều sẽ bị ảnh hưởng. Từ giờ không nói chuyện buồn nữa, ba chúng ta chỉ nói chuyện vui thôi, được không?

Nàng thấy cơn đau dịu lại, máu cũng đã ngưng chảy. Trên bàn, thuốc đã đun đến cạn. Nàng cẩn thận dọn dẹp hết đồ đạc rồi về phòng nghỉ. Mới đặt lưng xuống giường, tên thị vệ từ đâu chạy đến, thưa chuyện với nàng từ ngoài cửa:
- Bẩm phu nhân, có biến lớn. Thành Quận Vương triệu người về Kính Long điện gấp.

— QUẢNG CÁO —