Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 128: Ta Sẽ Bảo Vệ Muội



Năm 1922

Thanh Ca thấy hơi người phả vào mặt mình. Hắn đang rảo bước, vòng tay siết chặt lấy nàng. Nàng tựa vào ngực hắn, lắng nghe từng nhịp đập. Đây không phải Hạc Hiên, bởi nàng nhớ rất rõ từng nhịp đều đặn, chậm rãi của trái tim chàng. Trong khi những nhịp này lại vô cùng mạnh mẽ, nội lực và có phần thô bạo như chính chủ nhân của nó. Khải Trạch, đây chỉ có thể là hắn.

Nàng mở mắt, ngước lên nhìn hắn. Mặt hắn vẫn hằm hằm không đổi như khi vừa rời khỏi đại lao. Nàng giật mình, bỗng nhận ra mình đã ngủ thiếp đi trong lòng chàng mà chẳng kịp dặn dò gì. Nàng vùng vẫy, toan nhảy xuống thì Khải Trạch đã giữ lại không cho đi. Hắn dừng bước, hỏi:

- Muội muốn làm gì?

- Kế hoạch còn chưa bàn bạc xong mà ta lỡ ngủ quên mất. Ta phải quay lại đó.


- Bọn họ đã lo việc xong xuôi rồi. - Hắn vô cảm đáp - Chúng ta về phòng ngủ thôi.

Nàng yên tâm, tiếp tục dựa dẫm vào bờ ngực vững chãi của hắn. Tâm trạng hắn kể từ khi gặp mặt chàng đã tụt dốc không phanh. Nàng có thể không để tâm, nhưng hắn biết mình đang sắp phải đối mặt với điều gì. Không sớm thì muộn, tin dữ cũng sẽ đến tai Sơn Lâm. Khi ấy, hắn không chắc sẽ còn bảo vệ được nàng.

Hay là, hắn đưa nàng đi trốn?

Cũng được thôi, nhưng có lẽ phải hỏi ý kiến nàng trước.

- Thanh Ca. Có muốn về sơn trại không? - Hắn nghĩ đến nơi an toàn duy nhất cho bọn họ.

- Rất muốn. - Nàng nhỏ nhẹ - Nhưng phải tìm được ấn kiếm đã.

- Nếu Sơn Lâm động thủ, muội tính thế nào?

- Có huynh ở đây, ta còn sợ gì cơ chứ?


- Nếu ta không bảo vệ được muội nữa thì sao?

- Không, ta tin huynh.

Nàng nhìn hắn, mắt nàng long lanh ấm áp như trời sao. Hắn vô tình chạm phải ánh mắt nàng, bỗng chốc quay đi. Nếu một mai ánh sáng trong đôi mắt nàng vụt tắt, thì thế giới này với hắn đâu còn nghĩa lý gì? Hắn sợ. Sợ phải quay trở lại cuộc sống vô định như trước đây, sợ phải đắm chìm trong bể máu, mãi không nhìn thấy ánh mặt trời.

Hắn không muốn làm con rối trong tay Sơn Lâm nữa. Hắn muốn làm người, muốn được yêu thương. Và hắn sẽ đưa nàng rời khỏi đây.

*

Sơn Lâm đang nhàn nhã tản bộ, nhưng đó là cho tới khi Bùi Thịnh chạy vội đến. Quần áo y xộc xệch, mặt mũi lem nhem. Y vội vã bẩm báo:

- Bẩm bệ hạ, Hạc Hiên đã vượt ngục rồi ạ.


Cả người Sơn Lâm như đông cứng. Hắn thất thần nhìn thuộc hạ, hỏi lại:

- Bao giờ?

- Dạ đêm qua. Thuộc hạ đã đuổi theo nhưng không kịp.

Hắn thấy lòng mình hụt hẫng như vừa mất đi thứ gì đó quý giá. Có thể là Hạc Hiên, cũng có thể là cơ hội được xử tử chàng. Vẫn giữ nét mặt sắc lạnh, hắn lãnh đạm:

- Chiếu cáo thiên hạ, phát lệnh truy nã. Bất cứ ai dung túng cho hắn đều sẽ chém đầu.

- Đã rõ ạ. - Y khom người - Vậy còn Khải Trạch và Thanh Ca thì sao ạ?

Y nhắc, làm khơi dậy những hoài nghi trong lòng Sơn Lâm. Hình như hôm qua, hắn cũng thấy hai người đến đại lao. Bọn họ không để ý nhưng hắn lại thấy rất rõ. Dạo gần đây, Khải Trạch chỉ đem đến cho hắn hết thất vọng này đến nghi kị khác. Sơn Lâm đã nghĩ đến việc trừ khử hắn. Nhưng phải chờ xem liệu hắn có biết ăn năn hối cải không. Tất cả đều phụ thuộc vào thái độ của hắn trong bữa tối nay.
- Mời bọn chúng đến Kính Long điện. Tối nay.

- Thuộc hạ hiểu.

Hắn nhìn theo bóng Bùi Thịnh khuất dần sau cửa điện. Mặt hắn già đi trông thấy, kể từ sau khi kế thừa ngôi vị. Bùi Thịnh báo đã làm xong ấn kiếm giả. Nhưng trong lòng hắn vẫn vương vấn nỗi lo sợ. Hắn lo đến Hạc Hiên, đến cái vị trí không vững chãi này của hắn. Liệu ấn kiếm giả có thể giúp hắn an tọa trong bao lâu? Một tuần, một ngày hay ngắn hơn nữa?

Lắc đầu, Sơn Lâm chậm rãi về phòng. Hắn cho người chuẩn bị bữa tối thật chu đáo. Món canh, xào, mặn đủ cả, còn không quên làm món thịt hầm để thết đãi Thanh Ca. Hắn đích thân vào bếp giám sát. Nhìn hắn bắt tay ra sau, đi đi lại lại trong phòng mà mấy tì nữ toát hết cả mồ hôi. Chỉ sợ làm phật ý hắn sẽ vào đại lao ngồi. Nhưng hắn không nói gì suốt cả buổi hôm ấy.
Làm xong món, các tì nữ bày hết lên bàn ăn. Sơn Lâm dặn khi nào có lệnh hắn mới được mang món hầm ra. Bọn họ vâng dạ rồi lui ra hết.

Hắn nắc nỏm chờ đợi. Chẳng mấy chốc trời đã sẩm tối, nghĩa là bọn họ cũng đang qua đến nơi. Hắn chỉnh lại ba cặp đũa trên bàn ăn, mắt nhìn cửa điện không rời. Đoạn, hắn thấy Khải Trạch dẫn Thanh Ca đến, còn nắm tay vô cùng thân mật. Hắn không quên đứng dậy, chào bọn họ bằng nụ cười tươi tắn nhất của hắn:

- Đến dùng bữa với ta.

Khải Trạch khom người hành lễ còn Thanh Ca thì không. Nàng ngồi vào bàn trước cả Sơn Lâm và Khải Trạch, nhưng cả hai không để ý mấy.

Trên bàn bày biện sẵn. Nàng thoáng thấy món cá sốt cà, lại nhớ đến những lúc mặn nồng bên Hạc Hiên. Chàng mà ở đây, chắc chắn sẽ gắp cá cho nàng ăn đầu tiên.
Khải Trạch kéo ghế, ngồi sát bên nàng. Nàng nhăn mặt, muốn hắn giữ khoảng cách. Ban nãy hắn cố ý nắm tay nàng, bây giờ lại dính lấy nàng như sam. Phải chăng đẩy hắn ra xa một chút thì tốt.

- Tự nhiên đi, tự nhiên đi.

Thấy không khí có phần gượng gạo, Sơn Lâm niềm nở mời. Nàng đáp lại bằng cái gật nhẹ, rồi cũng cầm đũa lên. Ngày trước còn ở sơn trại, nàng cứ ngỡ Sơn Lâm thích ăn bạc hà. Món nào cũng phải ngắt vài lá bỏ vào. Nhưng hóa ra, hắn chỉ chiều theo Khải Trạch. Hôm nay ngồi cạnh Sơn Lâm, nàng mới để ý hắn toàn gắp bạc hà bỏ ra.

- Không biết ngài mời thuộc hạ và phu nhân đến đây để làm gì?

Ngược lại với nàng, Khải Trạch vẫn chưa đụng đũa. Hắn không có ý muốn dùng bữa, ít nhất là khi chưa nói rõ với Sơn Lâm.
- Nào có gì. Ăn đi kẻo nguội.

Chờ Khải Trạch cắn miếng đầu tiên, hắn mới nói tiếp:

- Hạc Hiên vượt ngục rồi, hai ngươi biết chưa?

Khải Trạch khựng lại. Hắn quay sang nhìn nàng.

- Sao vậy? - Sơn Lâm bình thản - Hai ngươi trông lạ vậy?

- Không có gì. - Khải Trạch lắc đầu nguầy nguậy.

- Hạc Hiên trốn rồi, ta không biết phải làm sao. - Hắn gác đũa, nhếch mày khó hiểu - Thực ra, phụ hoàng rất thương hắn. Thương đến nỗi ta cảm tưởng như ta mới chính là con rơi đây. - Hắn vỗ ngực uất ức - Chính phụ hoàng đã tin tưởng giao cho hắn vụ án làng Thiệu năm xưa.

Hắn nói trúng điều nàng lo sợ. Nàng nuốt khan, cố và hết miếng cá trong bát.

- Ta biết, biết rất rõ chứ. Nhưng ta nói cái này cho các ngươi nghe.
Khải Trạch đặt bát xuống, cơ hồ không ăn nữa. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng. Ba người liên tục liếc nhìn đối phương, nhưng không để ai nhìn thẳng vào mắt mình. Tất cả đều trông chờ vào điều Sơn Lâm sắp nói ra.

- Năm ấy, chính ta đã có mặt ở làng Thiệu, chứng kiến tất cả. Các ngươi tưởng ta là kẻ chủ mưu sao? Không, không.

Hắn khẳng định chắc nịch. Ngước lên, hắn thấy mặt nàng biến sắc. Không để nàng phải đợi lâu, hắn tiếp:

- Ta là nhân chứng của vụ thảm án. Trai tráng trong làng bị lôi ra móc mắt, phụ nữ trẻ em bị hà hiếp đến chết. Ta, Sơn Lâm khi ấy đang bị thương chờ chết ở nhà lão đại phu, bất lực chứng kiến cảnh này. Mà các ngươi biết gì không? Chính lão đại phu ấy mới là người gϊếŧ cả làng Thiệu!Hắn vừa dứt lời, nàng đã đập mạnh tay xuống dưới bàn ăn. Nàng bật dậy, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Khải Trạch cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền kéo vai nàng ngồi xuống. Nàng chưa hết bàng hoàng, Sơn Lâm lại nói:
- Đáng thương thay, sau ấy lão cũng tự sát trong chính căn nhà của mình.

- Không đúng. - Nàng lập tức phản bác - Đại thúc không phải là người như vậy!

Nghe đến đây, cả Sơn Lâm và Khải Trạch đều giật thột. Sơn Lâm nheo mắt, nhếch môi cười. Còn Khải Trạch, hắn đã nhìn thấu được điệu cười này của chủ tử.

- Hóa ra, phu nhân cũng quen biết đại thúc sao?

Không để nàng trả lời, hắn cho tì nữ bê tô thịt hầm vào trong. Mùi thơm nồng của thịt heo vừa xộc vào mũi nàng đã thành ngai ngái. Nàng thấy cổ mình gợn gợn, thức ăn chỉ chực trào ra ngoài. Nàng đưa tay bịt miệng, toan đứng phắt dậy. Đầu nàng đột nhiên choáng váng, cả thế giới quay cuồng đảo điên trước mắt nàng. Thanh Ca mất thăng bằng, khuỵu ngã. May mắn sao, Khải Trạch kịp thời đỡ lấy, không để nàng va chạm mạnh.
Hắn hiểu rồi, hiểu tất cả mưu kế của Sơn Lâm trong bữa tối này, hiểu cả những điều nàng cất công che giấu bao lâu nay. Nhưng bây giờ có lẽ đã muộn. Sơn Lâm quẳng cho hắn con dao, lệnh cho hắn phải gϊếŧ chết nàng.

- Chần chừ lâu rồi, Khải Trạch. - Hắn nói - Trước đây cô ta còn có tác dụng chế tác độc dược. Ta cũng đã để cô ta cưới ngươi, coi như là làm điều tốt. Nhưng chuyện đến nước này, ta nghĩ ngươi nên dứt khoát.

- Tại sao? - Hắn lia con dao ra xa - Chỉ bởi vì muội ấy là người làng Thiệu, có đúng không?

- Không quan trọng. Gϊếŧ cô ta đi. - Hắn trừng mắt, cảm tưởng như nếu Khải Trạch không ra tay thì hắn sẽ đạp chết nàng.

Hai ngón tay của Khải Trạch đang đặt trên cổ tay nàng. Hắn không để ý, bàn tay kia đã cuộn chặt thành hình nắm đấm từ khi nào. Mắt phải hắn giật liên hồi. Sơn Lâm vẫn còn đang tiến đến, chỉ còn hai bước nữa là tóm được hắn.
Khải Trạch vung chân, bất thình lình đá chiếc ghế vào mặt Sơn Lâm. Hắn mất tập trung, lùi về sau ba bước. Nhân cơ hội đó, Khải Trạch bế nàng trốn thoát khỏi Kính Long điện. Không một thị vệ nào theo kịp bước chân hắn. Khải Trạch mang nàng đến nơi an toàn nhất của riêng hắn. Bây giờ hắn chỉ muốn bảo vệ nàng và đứa con trong bụng.