Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)

Chương 152: Đăng Cơ



Năm 1922

Cả hoàng cung náo nức, nhộn nhịp. Hàng nghìn vị quan lớn nhỏ đổ về, xếp thành nhiều hàng từ đại điện ra đến cổng thành. Tất cả đều vận y phục trang trọng, mũ đội chỉnh tề, mặt hướng về phía đường chính.

Vừa đúng giờ Thìn, trống kèn nổi lên rộn rã. Phía trên kia, vị công công lão làng giơ chiếu lên, dõng dạc tuyên bố:

- Năm Nhâm Tuất, thiên hạ của Yên, sử sách ghi rõ. Năm xưa Thành Quận Vương hãm hại tiên đế, Nhị Hoàng tử Lăng Hạc Hiên đã đứng lên dẹp loạn, giang sơn phục hưng. Qua bàn bạc của các quần thần tướng sĩ, Hiên có tài có đức, túc trí đa mưu, ân cần với bách tính, phù hợp với ngôi vương. Ngoài biên cương, giặc Giang đang lăm le xâm lược. Giang sơn không thể có chủ, tội nghiệp không thể để lâu. Dẫn dắt chúng sĩ, nằm ở một mình Hiên. Chọn ngày lành, lập đàn lên ngôi. Nhận ấn kiếm của hoàng đế, đốt lửa thông báo với các đại thần.


Lửa nổi lên, Hạc Hiên trịnh trọng dắt tay Thanh Ca qua cửa thành. Vóc dáng uy nghi, nét mặt nghiêm nghị, chàng khoan thai bước từng bước vào đại điện. Hạc Hiên vận hoàng bào thêu bằng chỉ vàng. Kế bên chàng, Thanh Ca cũng có một bộ phượng bào. Đầu nàng đội mũ phượng, tay đeo vòng ngọc, chân đi hài làm bằng tơ lông vũ màu đỏ. Thoạt đầu, nàng có chút sợ hãi, chốc lại nắm chặt lấy tay chàng. Chàng trấn an nàng bằng một nụ cười nhẹ rồi tiếp tục tiến bước.

Đứng trên bục cao nhất của kinh thành, chàng quay xuống, đưa mắt nhìn tất cả các vị thần đang cúi rạp người hô:

- Hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Chàng khẽ chau mày, quay sang thì thầm với nàng:

- Từ hôm nay, nàng đã là Hoàng hậu của ta. Cùng nhau, chúng ta sẽ trị vì cả giang sơn này.


Nàng gật đầu, cùng chàng trông về phương xa. Ở nơi đó, cỏ chẳng muốn mọc, suối đã chóng cạn, bách tính đêm ngày lầm than, đói khổ. Chàng không dám chắc khi lên ngôi thì cảnh tượng ấy sẽ hoàn toàn biến mất, nhưng chàng biết bản thân sẽ giữ được sự trong sạch cho đến hơi thở cuối cùng.

- Hứa với ta, chàng sẽ đối tốt với bách tính như tất cả những gì chàng đã từng làm. - Nàng nói nhỏ.

- Nàng có lời hứa của ta. - Chàng khẽ đáp.

*

Đăng cơ xong là biết bao nhiêu việc đổ dồn lên đầu chàng. Mắt còn chưa kịp hồi phục đã phải xem mấy trăm bản sớ. Cứ tối đến là hai hốc mắt chàng đỏ lên, nàng còn phải chế thêm dầu thoa mắt thì cơn đau mới dịu lại.

- Đỡ đau chưa? - Nàng ân cần.

- Ta không sao, nàng về tẩm cung trước đi. - Chàng phẩy tay, tỏ ý không sao.


Hậu đăng cơ, chàng ở hẳn trong Kính Long điện, còn nàng dọn về Thanh Uyển cung. Mỗi lần đi lại đối với nàng mà nói thật không dễ dàng gì. Nàng tần ngần một lúc rồi cũng khệ nệ hồi cung. Các tì nữ rối rít đi theo nàng.

Nàng đi rồi, chàng mới yên tâm lật sớ. Hạc Hiên miệt mài bên tấu chương, chẳng mảy may để ý giờ đã quá canh Tý. Đang lúc chăm chú phê tấu, chàng bỗng nghe tiếng gọi thất thanh của các tì nữ bên ngoài Kính Long điện. Chàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Thanh Ca từ cửa xông vào, tay ôm một bọc chăn gối.

- Chuyện gì vậy? - Chàng nhăn nhó.

Hai tì nữ hớt hải đuổi theo nàng, vừa gặp chàng đã mách tội:

- Bẩm bệ hạ, Hoàng hậu nương nương không chịu đi ngủ, còn nằng nặc ghé qua Kính Long điện. Chúng nô tì không cản được.
Chàng rướn mày, hết nhìn nàng rồi lại nhìn hai tì nữ. Nàng chạy đến, bịn rịn cầm lấy tà áo chàng. Chàng hiểu ý, quay ra nói với bọn họ:

- Hôm nay cứ để Hoàng hậu ở lại Kính Long điện. Các ngươi cứ lui xuống trước đi.

- Dạ.

Bọn họ đáp, khom người rời đi. Lúc này, chàng mới từ tốn quay sang hỏi chuyện nàng:

- Giờ này còn chưa ngủ, có biết như vậy là không tốt cho các con không?

- Ở Thanh Uyển cung lạnh lẽo lắm, chẳng có lấy một bóng người. Xung quanh toàn là âm khí, không thích hợp cho thai phụ đâu.- Nàng dẩu môi, ngồi thụp xuống ghế.

Chàng bật cười thành tiếng:

- Ý là muốn qua đây ngủ cùng ta?

Nàng gật vội.

- Được thôi. - Chàng thản nhiên - Vậy ngủ trước đi, ta còn nhiều tấu chương chưa phê xong.
Nàng hơi chau mày, đáp:

- Vậy bao giờ chàng xong thì chúng ta cùng ngủ.

Chàng cười gượng. Thật chẳng biết làm sao với nàng nữa. Đặt quyển tấu đang phê dở sang một bên, chàng vươn vai, nhẹ nhàng bế nàng ra giường ngủ.

- Nàng muốn nằm trong hay nằm ngoài? - Chàng nhẹ giọng.

- Ta không thích nằm ngoài, lạnh lắm.

Chàng chiều ý nàng, chỉnh lại chăn gối hẳn hoi rồi mới bước lên giường. Nàng thoải mái cuộn mình trong chăn, quay mặt vào góc tường.

- Nếu không muốn lạnh thì lại đây.

Chàng thủ thỉ, nhận ra cả hai đang có hơi xa cách. Nàng cười mỉm, kéo tay chàng đặt lên bụng mình, bảo:

- Chàng nằm ra đây đi.

Hạc Hiên áp sát người Thanh Ca, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng.

- Mấy ngày làm Hoàng hậu có gì vui không?
- Chẳng vui, các tì nữ cứ bắt ta phải học lễ nghi trong cung. Nào là đi giày cao, đeo hàng trăm loại trang sức lớn nhỏ, học trà đạo, còn không để ta xuống bếp làm bánh cho chàng nữa. - Nàng nói, giọng uất ức lắm - Trước đây chẳng ai quản y phục mà ta mặc. Từ lúc vào cung, hôm nào bọn họ cũng bắt ta mặc áo đỏ, trông lạ lắm. Đến tối ta lén khoác áo xanh mà vẫn bị phát hiện.

- Vậy sao? - Chàng dụi mặt vào vai nàng - Nàng là Hoàng hậu, sao lại để bọn họ bắt nạt?

- Tại... Chàng là nòi công, giống phượng, cao quý vô cùng. Ta cứ như quạ đen, chỉ mong học được mấy lễ nghi đơn giản để chàng không phải xấu hổ khi đứng cùng ta.

- Trời ạ! - Chàng kêu lên - Nàng không cần phải vì ta mà thay đổi. Nàng là mẫu nghi thiên hạ, nàng muốn thì làm, không muốn thì thôi. Đừng tự ép buộc bản thân.
- Nhưng các vị quần thần sẽ cười chê ta đó! - Nàng dẩu môi - Là Hoàng hậu mà chẳng biết chút lễ nghi nào cả.

- Không đâu. Để ta kể nàng nghe. Năm xưa mẫu phi vào cung cũng bỡ ngỡ như nàng. Nhưng bà được rất nhiều vị quần thần trong triều ngưỡng mộ. Tháng nào cũng có người gửi tặng gấm, lượng vàng, của ngon vật lạ về cho mẫu phi. Nhiều lúc phụ hoàng giận quá đã lớn tiếng đe dọa bọn họ ngay giữa đại điện, làm ai cũng sợ tái mặt. Nhưng một thời gian sau, chuyện đâu lại vào đó. Mẫu phi, bà thực ra không hề khéo léo, càng không phải mẫu người dịu dàng. Bà không thường tham gia vào chuyện triều chính, nhưng bất cứ khi nào phụ hoàng gặp khó khăn đều tìm đến hỏi ý kiến bà.

- Thật ư? - Mắt nàng sáng lên - Mẫu phi thật sự quá tuyệt vời.

Chàng cười:
- Thật. Đợi xong hết việc rồi ta sẽ đưa nàng đến thăm mẫu phi. Thế nên nàng không cần phải lo lắng. Hãy là chính mình, vì nàng xứng đáng với điều ấy. Từ giờ cứ ngủ ở đây với ta. Cho người dọn đồ sang bên này cũng được.

- Chàng không hối hận chứ? - Nàng cười khúc khích.

- Không đời nào. À... Ta còn điều này. - Chàng sực nhớ - Nàng ở Kính Long điện có thể lập đàn thờ mẹ cho dễ bề hương khói. Mẹ cũng không thấy cô đơn khi ở phương xa. Nàng thấy vậy có được không?

- Chàng... Để ta thờ mẹ ở đây thật sao? - Nàng có hơi bỡ ngỡ. Thú thật, nàng không dám nghĩ đến vấn đề này. Ai về nhà chồng rồi cũng bảo sau này nàng hãy yên phận làm dâu, chớ nên nhắc về chuyện thờ cúng cha mẹ. Chàng vừa là phu quân, vừa là quân vương của một nước, nàng sao dám xin chàng được hương khói cho mẹ ngay chốn hoàng cung? Thế mà chàng lại chủ động đề nghị, như gỡ bỏ được nút thắt trong lòng nàng bấy lâu nay. Nàng rưng rưng, đôi môi đỏ mọng run lên vì vui sướng - Cảm ơn chàng. Mẹ sẽ rất vui nếu biết được tấm lòng của chàng.
- Ta thân là phu quân nàng, cũng chỉ biết làm những điều nhỏ bé như vậy thôi. Được rồi. - Chàng xoa bụng nàng - Ngủ đi để các con còn ngủ.

Nàng gật nhẹ, tay vẫn nắm chặt tay chàng để trước bụng. Cả Kính Long điện lạnh giá bỗng ấm áp đến lạ thường. Nàng nhanh chóng thiếp đi trong vòng tay chàng, nụ cười vẫn còn hiện hữu trên môi. Đã bao lâu rồi Thanh Ca không được ngon giấc?

— QUẢNG CÁO —