"Làm gì mà làm hả anh trai. Anh đừng quên hiện tại chúng ta đang ở trong ống gió nhé? Phiền anh bớt động dục di động được không?"
Ở bên ngoài bệnh viện, Cao Tiểu Hữu, Lưu Truy cùng những người khác đang ngồi trong xe tải theo dõi tình hình ngơ ngác nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Mục Tĩnh Nam tắt thiết bị liên lạc sau tai anh và Phương Miên, đưa tay thử sờ má cậu: "Em nóng."
"Đó là bởi vì anh ép buộc tôi!" Phương Miên nguỵ biện.
Mục Tĩnh Nam cụp mắt nhìn cậu, một lúc sau nói: "Tối hôm qua em nói dối tôi."
"Em nói dối điều gì?" Tim Phương Miên hẫng một nhịp, xuất hiện linh cảm không lành.
"Hai tên lính đảo chính không theo dõi chúng ta cả đêm." Mục Tĩnh Nam cúi người, nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, hai người kề sát nhau, thấy được hình bóng bản thân phản chiếu trong mắt đối phương. Mục Tĩnh Nam chậm rãi nói từng từ từng câu, "A Miên, em muốn làm, em yêu tôi."
Làm cách nào thằng cha này biết được? Phương Miên bị vạch trần, mặt cậu đỏ bừng như cục bột nướng trên bếp hồng sắp cháy.
Mục Tĩnh Nam quan sát mặt cậu, anh chắc chắn được rằng hai tên lính đảo chính không nói dối.
Người nói dối là Phương Miên.
Phương Miên quyết tâm bằng mọi giá phải giữ được mặt trai thẳng, nói: "Đúng rồi, em chỉ muốn quan hệ thể xác. Tất cả là lỗi của anh đã đánh dấu em, em chỉ muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thôi, vậy thì có gì sai?"
Đôi mắt vàng kim của Mục Tĩnh Nam sáng hơn đôi chút, định nói gì đó thì Phương Miên tiếp tục lên tiếng: "Nhưng lên giường chỉ là lên giường, anh đừng hiểu lầm, em chỉ muốn giải quyết được nhu cầu sinh lý chứ không hề thích anh, và cũng không yêu anh. Nếu vì chuyện em chịu lên giường khiến anh hiểu lầm thì kể từ bây giờ em sẽ không cùng anh lên giường nữa."
Mục Tĩnh Nam cau mày hỏi: "Ý em là gì?"
"Nghĩa là, em và anh dừng ở mức bạn chịch, không thể tiến thành người yêu, bạn đời." Phương Miên nhìn thẳng đôi mắt vàng kim hiện sự ngạc nhiên của anh, thắc mắc: "Tại sao anh nghĩ em yêu anh chỉ vì đồng ý lên giường cùng anh? Năm nay anh 27 rồi, không lẽ vẫn còn là trai tân?"
Mục Tĩnh Nam trầm mặc.
Im lặng là đồng ý, điều này khiến Phương Miên kinh ngạc, trưởng tử nhà họ Mục, thượng tá của quân đội Đế quốc, 27 tuổi, vẫn còn nguyên tem! Ở thế giới này, đối với alpha quý tộc khi trưởng thành sẽ nhanh chóng kết hôn, cưới vợ. Nhiều gã không những có vợ ở nhà, mà còn tòm tem với tình nhân bên ngoài. Một số tư tưởng vẫn cổ hủ, như ở cảng Lục Châu, gia đình nào cũng từ hai người vợ trở lên.
Mục Tĩnh Nam nhìn cậu, không nói câu nào.
"Bỏ đi, anh quên chuyện đêm hôm qua đi, từ nay em không lên giường với anh." Phương Miên thề, "Nhất quyết không lên giường cùng anh lần nữa."
"Vậy còn nhu cầu sinh lý của em thì sao?" Mục Tĩnh Nam hạ giọng hỏi, "Phải giải quyết thế nào?"
Phương Miên buồn bực, cơ thể omega sau khi bị đánh dấu tạm thời rất nhạy cảm, ham muốn tuôn trào như thuỷ triều không ngơi nghỉ. Chỉ cần Mục Tĩnh Nam sát bên cạnh, cậu luôn cầm lòng không đặng khao khát giải toả dục vọng ấy. Cậu kẹp chặt chân, vứt luôn mặt mũi: "Thì em nhịn, vã quá thì thủ dâm, cùng lắm thì tìm bạn giường."
Cậu không phải là những omega xem trinh tiết như mạng sống, lúc cậu còn ở thế giới cũ việc phát sinh quan hệ tình dục là chuyện bình thường, nhưng sau khi tưởng tượng nếu cậu làm với ai khác ngoài Mục Tĩnh Nam thì cậu cảm thấy buồn nôn vô cùng.
Lời vừa dứt, cậu cảm giác bầu không khí trở nên nặng nề. Ngẩng đầu quan sát Mục Tĩnh Nam, thấy đôi mắt vàng kim trầm lắng nhìn cậu không chớp mắt. Mặc dù anh im lặng nhưng vẫn có sự uy nghiêm, áp lực như núi đè khiến Phương Miên ngạt thở. Phương Miên ở bên anh lâu như vậy nhưng chưa từng thấy anh tức giận. Bây giờ, tại thời điểm này, Phương Miên hoàn toàn cảm nhận được Mục Tĩnh Nam đang thực sự nổi giận.
"Muốn tìm ai? Con cáo kia?" Mục Tĩnh Nam lạnh lùng chất vấn.
Phương Miên cắn răng, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của anh. "Anh quản em? Em tìm ai, yêu ai đều thuộc quyền tự do của em."
Phương Miên gắt gỏng không chịu nhận thua, càng bị đè ép bao nhiêu thì cậu càng giãy dụa phản kháng bấy nhiêu. Mục Tĩnh Nam nhìn vẻ mặt ương ngạch của Phương Miên, từ từ nhắm mắt lại, cố gắng nén cơn giận vào lòng: "Tôi có thể."
"Hả?" Phương Miên giật mình.
"Tôi có thể." Mục Tĩnh Nam cụp mắt nhìn Phương Miên, điềm tĩnh nói: "Trở thành bạn giường của em."
Phương Miên dè dặt quan sát anh, thực sự về chuyện làm bạn tình thì Mục Tĩnh Nam là một sự lựa chọn tốt. Anh luôn giữ lời hứa, không thừa nước đục thả câu đánh dấu vĩnh viễn Phương Miên. Anh giữ bản thân sạch sẽ, không mắc bệnh truyền nhiễm, cũng không cần đấu đá chuyện tình cảm. Ngoại trừ việc anh có hai cây và kỹ thuật trên giường khá kém khiến Phương Miên hơi đau khó rời giường, còn lại chẳng có điểm xấu nào cả.
Quan trọng nhất là hình như Phương Miên không chịu nổi nếu lên giường cùng người khác ngoại trừ Mục Tĩnh Nam.
Có thật là cậu muốn trở thành bạn tình cùng Mục Tĩnh Nam không? Trong lòng Phương Miên rối tung rối mù.
Tính cách của thằng cha Mục Tĩnh Nam này ngoại trừ hơi cương quyết, độc đoán thì thật sự anh rất tốt. Là alpha duy nhất có phẩm chất tốt đẹp, tự nghiêm khắc với bản thân mà Phương Miên từng gặp. Hầu hết người bình thường khi sở hữu quyền lực, họ sẽ luôn thích làm theo ý mình, nhưng tính kỉ luật của Mục Tĩnh Nam cực kì cao giống như một nhà sư. Tính cách dễ chịu, dù Phương Miên từng nhiều lần khiêu khích anh nhưng anh chưa bao giờ tức giận. Phương Miên nhớ tới dáng vẻ giặt quần áo bên ao dưới trời đông của anh, bỗng nhiên thấy giống có lông vũ mềm mại khều trong lòng.
Cảm giác kì lạ trào dâng, Phương Miên lén sờ ngực, cứ nghĩ đến có thể gần gũi cùng Mục Tĩnh Nam dường như rất nhiều chuông vàng đua nhau lắc lư trong tim cậu, tiếng leng keng vô tận. Đây không còn là cảm xúc ham muốn nhục dục nữa mà là niềm vui sướng chạm đến tâm hồn, giống như thuốc phiện muốn ngừng nhưng không được.
Không cần kết hôn với anh, chỉ cần làm bạn giường có lẽ vẫn chấp nhận được!
Phương Miên muốn đồng ý nhưng ra vẻ khó xử. Cậu định lén chọc Mục Tĩnh Nam một chút, thấy anh cụp mắt hình như không được vui cho lắm.
Không đúng, vẻ mặt bất mãn này của Mục Tĩnh Nam là sao?
Lên giường với Phương Miên thì người hưởng lợi chẳng phải là Mục Tĩnh Nam sao?
"Tại sao anh không vui?" Phương Miên tức giận hỏi.
Mục Tĩnh Nam nhìn cậu, không nói.
Phương Miên ho nhẹ, "Không thì chúng ta một ngày một lần."
Mục Tĩnh Nam: "..."
"Hửm, hay là nhiều quá nhỉ?"
Mục Tĩnh Nam ngoảnh mặt đi, trên gò má trắng nõn như sứ trắng xuất hiện nét phơn phớt hồng đáng ngờ.
"Không nhiều." Anh trả lời.
Không đúng, chẳng phải tên ngốc này đang nổi giận sao, giờ tỏ ra e thẹn cái gì? Phương Miên lẩm bẩm, quả nhiên một ngày một lần là quá nhiều?
Phương Miên phiền muộn hỏi: "Có phải anh cảm thấy em là đứa thiếu chịch đúng không?"
Mục Tĩnh Nam nói dối không chớp mắt: "Không có."
"Sau khi hết đánh dấu tạm thời thì anh đừng hòng đụng vào em." Vì để cứu vớt thể diện của bản thân, Phương Miên giấu đầu hở đầu nhấn mạnh từng từ. "Hiện tại em bị ảnh hưởng bởi hormone của omega nên chỉ đưa mông giai đoạn này thôi. Sau khi đánh dấu tạm thời kết thúc, em lại làm trai thẳng, cực kì, cực kì thẳng."
Mục Tĩnh Nam vẫn im lặng không nói lời nào, Phương Miên bùng nổ: "Vãi, anh không tin em?"
"... Tin."
Nói xong hai người trầm mặc. Mối quan hệ giờ đã thay đổi, khuôn mặt Phương Miên nóng bừng, nếu bây giờ đặt trái trứng lên có khi được nướng chín. Cậu cố gắng thuyết phục bản thân, bọn họ chỉ nên dừng mức bạn bè, không thể tiến xa hơn. Có thể động chim, không thể động tâm.
Trong lòng rối như tơ vò, Phương Miên mau chóng dời sự chú ý, mặt xụ xuống bĩu môi: "Cần đi xem Tô Tú đã đổi thành loại thuốc gì không? Chi bằng chúng ta cầm cả lọ thuốc, nói với anh em là Tô Tú đã tráo thuốc."
Mục Tĩnh Nam không đồng ý: "Có khả năng cậu ta không tin em."
Quả nhiên, bây giờ cầm lọ thuốc đi giống như chưa đánh đã khai với Lộ Thanh Ninh rằng họ đã theo dõi trong văn phòng từ phía trên. Trông không giống hành động của người tốt, suốt ngày lấm la lấm lét. Hơn nữa nếu Phương Miên cầm lọ thuốc đi gặp y, lấy bằng chứng nào để chứng minh Tô Tú đổi thuốc? Phương Miên lén nhìn camera dạng bút trên túi áo ngực Mục Tĩnh Nam nhưng cũng tự âm thầm lắc đầu. Mặc dù camera siêu nhỏ thu lại được toàn bộ quá trình nhưng nếu kể cho Lộ Thanh Ninh thì thân phận của Mục Tĩnh Nam cũng bị bại lộ, rủi ro quá cao.
Nghe lời Tô Tú nói có vẻ hắn giấu Lộ Thanh Ninh khá nhiều chuyện. Phương Miên nghĩ nếu lật tẩy được những chuyện đó, liệu Lộ Thanh Ninh có biết được Tô Tú là người xấu không?
Phương Miên nhỏ giọng nói: "Em nghĩ ra một cách."
Mục Tĩnh Nam đồng thanh: "Mạc Hạo Khắc."
"Chúng ta cùng chung suy nghĩ nha." Ánh mắt Phương Miên sáng lên. "Đúng rồi, chính là gã. Gã là phụ tá của Tô Tú, là người bắt anh em về lúc anh ấy bị thương nặng, đoán chừng nắm giữ rất nhiều thông tin nội bộ." Mạc Hạo bị bắn nên đã được chuyển tới bệnh viện, Phương Miên hỏi: "Anh biết gã đang nằm phòng bệnh nào không?"
Mục Tĩnh Nam nghĩ đến hai gã cao lùn tình cờ gặp ở hành lang định đi thăm Mạc Hạo Khắc. Họ và anh gặp ở hành lang tầng 3 khu B.
"Đi theo tôi."
Sau khi hai người họ chui ra khỏi ống thông gió thì Lộ Thanh Ninh trèo vào văn phòng bằng đường cửa sổ. Tô Tú không dự liệu được y đi rồi vòng trở về. Y sờ tay dưới gầm bàn, gỡ thiết bị nghe lén dán bên dưới. Âm thanh được truyền tới máy tính theo thời gian thực, y bật máy tính, giọng nói của Tô Tú vang lên rõ ràng-
"Ngăn chặn các tin tức về Phương Miên ở Nam Đô, tôi không muốn nghe thấy tên này lần nữa."
Đau đớn tột cùng khiến trước mắt y tối sầm. Y buộc bản thân phải đứng vững, kéo cái ghế tới trèo lên, kiễng chân lấy dữ liệu ở máy ảnh được giấu trong lớp giữa trần nhà. Y lấy điện thoại di động, sao chép video vào đám mây. Hành động tráo thuốc của Tô Tú đập vào mắt, mặt y tái mét chầm chậm mở ngăn kéo bàn, lấy lọ thuốc bên trong, đổ một ít ra nếm thử. Cắn nhẹ, nếm kĩ, cảm nhận được vị ngọt trên đầu lưỡi. Đúng ra là thuốc điều trị bệnh mất trí nhớ giúp trao đổi chất dẫn truyền trong não nhưng đã bị đổi thành viên đường, chẳng trách chứng mất trí nhớ của cậu lâu như vậy vẫn chưa thuyên giảm.
Trong đầu cuồn cuộn, những hình ảnh tưởng chừng không tồn tại bỗng nhiên xuất hiện, não y như bị dao cắt, đau đớn dữ dội. Máu, tiếng hét, xác chết, những cảnh tượng ấy hiện lên trước mắt... y bắt được một chút vụn vặt của quá khứ, những cảm xúc vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ trào dâng từ sâu thẳm trong tim. Tô Tú giả làm cậu bé trong giấc mộng của y nên hắn ngăn cản y đi tìm Phương Miên thật.
Y đưa tay ra, đặt bức ảnh của y chụp cùng Tô Tú lên bàn.