*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máy bay chiến đấu của nhà họ Mục đã hạ cánh ở sân bay cảng Tảng Đá, hiện tại Phương Miên bị túm trở về nên Lộ Thanh Ninh cũng theo cậu về cung điện Trắng. A Nguyệt chào tạm biệt hai người, nói rằng bản thân sẽ tìm Thiên Đàng. Nếu cô đã quyết định, Phương Miên và Lộ Thanh Ninh chỉ có thể tiễn cô lên máy bay khác.
Mọi người chuẩn bị lên máy bay, bỗng các quan chức cảng Tảng Đá hồng hộc chạy tới, có chuyện muốn nói với Mục Tĩnh Nam. Mục Tĩnh Nam lắng nghe, bảo mọi người ngồi chờ một lát ở sân bay, còn anh tham gia cuộc họp ngắn. Trước khi rời đi, ánh mắt anh nhìn Phương Miên, không hiểu vì sao khi bị anh nhìn như vậy, Phương Miên cảm giác cơ thể nóng bừng khó chịu. Rồi cậu lặng lẽ quay đầu đi, buộc bản thân không nhìn anh nữa.
Diệp Cảm đứng ra bảo đảm với Mục Tĩnh Nam: "Lần này cậu ấy không thể đào tẩu nữa đâu."
Mục Tĩnh Nam đi, Phương Miên buồn chán ngồi lại trong sân bay, Lộ Thanh Ninh nhỏ giọng hỏi: "Người vừa rồi là Bộ trưởng Bộ Y tế cảng Tảng Đá, đến tìm Mục Tĩnh Nam có lẽ vì bàn chuyện về tình hình bệnh dịch."
"Hả?" Phương Miên hỏi: "Bệnh đã lan tới cảng Tảng Đá?"
"Đúng vậy." Diệp Cảm bên cạnh trả lời câu hỏi: "Rất nhiều alpha cảng Tảng Đá đã nhiễm bệnh, nếu không thì vì sao đường phố lại vắng vẻ như vậy? Nghe nói một khi đến kì mẫn cảm thì không thể biến trở về hình người nữa, cậu thấy quái đản không?" Đang nói tự dưng hắn lấy khẩu trang ra đeo. "Đó là sự thật, ở thị trấn Hắc Phong có dịch bệnh, ở đây cũng có, mong đừng lây sang tôi."
Cảng Tảng Đá và thị trấn Hắc Phong nằm gần nhau, người tị nạn thường tìm cách qua mặt trạm kiểm soát nên dịch bệnh lây lan tới cảng Tảng Đá là điều dễ hiểu. Vấn đề đặt ra ở đây dịch bệnh này là bệnh gì, tại sao nó nghiêm trọng đến như vậy? Phương Miên bất giác nghĩ tới Mục Tĩnh Nam, bệnh của Mục Tĩnh Nam có liên quan gì đến dịch bệnh này?
Vốn dĩ đó là chuyện không can dự đến cậu nhưng cậu lại trở nên lo lắng bất an vì chuyện này. Mục Tĩnh Nam đã mắc căn bệnh này lâu năm, không giống như tự dưng mới bắt đầu bị, anh vẫn có thể trở lại thành người, không như những người lính kia, vậy nên sẽ không nghiêm trọng lắm, phải không?
Phương Miên đỏ mặt, quay đầu đi, lẩm bẩm: "Không có."
"A Miên, cậu phải tự hỏi chính bản thân, cậu có ghét anh ta không?" Lộ Thanh Ninh hỏi.
"Đương nhiên là em ghét anh ta." Phương Miên nhanh chóng trả lời.
"Được thôi, vậy anh ta có điểm nào xấu khiến cậu ghét anh ta?" Lộ Thanh Ninh hỏi tiếp.
Phương Miên đếm trên đầu ngón tay: "Cưỡng ép em nghe lời anh ta, lúc nào cũng trầm ngâm, tâm tư khó dò, nhìn thì tưởng dễ nói chuyện nhưng thực tế siêu độc đoán, cực kì ngang ngược."
Phương Miên thấy rõ bản chất thật của anh từ lâu, anh là tên bạo chúa, ý chí cứng rắn, nói một là không có hai. Lúc trên giường cũng vậy, không nói tiếng nào chỉ chăm chăm ** cậu như thú hoang, Phương Miên nằm dưới thân anh tưởng chừng bị dập cho tơi tả. Nói chung thì nhờ những thủ đoạn cùng với tính cách như thế nên nhà họ Mục mới chịu phục tùng dưới sự quản lý của anh.
Lộ Thanh Ninh cười cười, tiếp tục hỏi: "Nếu vậy, anh ta có điểm tốt nào không?"
"Cũng có một, hai cái." Phương Miên bóp cằm suy nghĩ: "Đôi lúc rất dịu dàng và cực kì chu đáo, tính tự chủ mạnh mẽ, quyết đoán, nói được làm được. Mặc dù anh ta thuộc giới quý tộc nhưng không hề kiêu căng, anh luôn hoà hợp với cấp dưới của mình giống như một gia đình. Sẵn sàng vào bếp nấu cơm, giặt ủi quần áo, mà đó đều là chuyện mấy tên công tử bột sẽ không làm.
Diệp Cảm bên cạnh bổ sung: "Ngài ấy còn siêu giỏi nữa, trong quân đội, thượng tá là người bất khả chiến bại, cả quân đội Nam Đô chúng tôi đều công nhận ngài ấy là tay bắn tỉa tài ba nhất, bách phát bách trúng.
Cao Tiểu Hữu chêm vào: "IQ cũng cao, thượng tá thông thạo tám thứ tiếng, chưa bao giờ cần phiên dịch khi đi công tác."
Lưu Truy ở một bên lạnh lùng nói: "Phương Miên, khuyết điểm duy nhất của thượng tá chính là đã yêu cậu thôi."
Sắc mặt mọi người thay đổi, Diệp Cảm gần như muốn lao đến đánh nhau với Lưu Truy nhưng bị Cao Tiểu Hữu can ngăn.
Tên Lưu Truy ngu ngốc này là kẻ sùng bái Mục Tĩnh Nam, lại còn mắc chứng alpha male độc hại, Phương Miên đảo mắt, quá lười để tranh cãi với hắn.
Bất thình lình giọng nói trầm thấp của Mục Tĩnh Nam vang lên: "Phương Miên rất tốt."
Mọi người quay đầu lại thấy Mục Tĩnh Nam từ xa đi tới, dừng bước ở chỗ Phương Miên. Mục Tĩnh Nam hạ mắt nhìn cậu bé trai lớn xác trước mặt, đôi mắt vàng kim sâu thẳm như sóng trào thuỷ triều cuốn lấy Phương Miên vào đôi mắt anh.
Anh đang lộ liễu bày tỏ sự yêu thương của anh.
Tim Phương Miên lần nữa lỡ nhịp, cậu cảm thấy dạo gần đây có thể cậu bị bệnh tim, nếu không vì cớ gì trái tim tưởng như đã ngừng đập?
Cửa máy bay mở, mọi người chuẩn bị lên thì Mục Tĩnh Nam quay người lại nói: "Lưu Truy, Bộ Y tế cảng Tảng Đá vẫn còn một số vấn đề cần trao đổi với chúng ta, cậu hãy đi chuyến sau."
Lưu Truy nghiêm nghị chào quân đội: "Rõ."
Hắn xoay người chạy bước nhỏ, Mục Tĩnh Nam đợi hắn rời đi, nói với Phương Miên: "Cậu ta sẽ không xuất hiện trước mặt em."
Phương Miên: "..."
Đưa lệnh Lưu Truy bay chuyến kế tiếp là vì muốn cậu không cảm thấy buồn khi gặp Lưu Truy sao? Phương Miên không biết nên nói gì, mọi ngày miệng lưỡi xéo xắt, hôm nay cổ họng lại cứng ngắc như sắp thành người câm. Trái tim bỗng nhiên có dòng nước ấm áp yên ả chảy chậm, dường như cậu đang bước vào đầm lầy, bùn ngập chân. Cậu vỗ nhẹ hai má nóng bừng, âm thầm tức giận vì Mục Tĩnh Nam quá chu đáo.
"Anh" Cậu lén kéo Lộ Thanh Ninh: "Anh kiểm tra giúp em khi nào kí hiệu tạm thời sẽ biến mất? Nó giày vò em muốn chết."
Lộ Thanh Ninh kiểm tra tuyến thể của cậu, y nhỏ giọng đáp: "Nó biến mất rồi. Trên cơ thể cậu không còn kí hiệu tạm thời nào cả."
Cái gì?
Phương Miên hơi giật mình.
Nếu không có kí hiệu tạm thời thì tại sao cậu lo nghĩ về Mục Tĩnh Nam, tại sao trái tim cậu loạn nhịp vì Mục Tĩnh Nam?
"Cậu đang lo lắng điều gì?" Trong mắt Lộ Thanh Ninh chất chứa ý cười ôn hoà.
"Đáng lẽ ra em nên thích phụ nữ." Phương Miên thấp giọng đáp: "Nhưng mà bây giờ..."
"Đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt sao?" Lộ Thanh Ninh thở dài: "A Miên, tại thế giới này dù alpha, beta, omega hay đàn ông và phụ nữ, chúng ta không nên phân biệt những điều đó. Một người giữ định kiến trong lòng thì họ sẽ nảy sinh sự phân biệt. Cuộc đời chúng ta từ lâu đã đầy xiềng xích vậy hà tất gì cậu còn tự giam cầm chính bản thân mình?"
Trái tim Phương Miên rung động, tựa như có viên đá ném vào lòng hồ tạo nên gợn nước lăn tăn.
Hành trình rất xa, họ cần quá cảnh tại phía đông của một thành phố nhỏ ở Nam Đô. Thành phố phía đông do gia tộc Tề quản lý, là đồng minh với nhà họ Mục nhiều năm, Mục Tĩnh Nam cần phải đến đó. Có báo cáo quân sự khẩn cấp từ cung điện Trắng rằng Tô Tú đã nhổ trại, tiến công về phía nam, trực tiếp băng sông Nguyệt Quế. Một khi hắn vượt qua sông chắc chắn sẽ dẫn quân hướng thành phố.
Lúc này một tin tức bảo mật khác đến từ quân đội báo cáo về tình hình dịch bệnh bùng phát khiến nhiều binh lính bị lây nhiễm, đây là tình huống khẩn cấp. Mục Tĩnh Nam cau mày, rốt cuộc vẫn chậm hơn một bước, gián điệp từ Thiên Đàng đã phát tán thành công. Dịch bệnh từng hoành hành ở quân đảo chính nay đã dần lắng xuống, hiện tại trận dịch bắt đầu bùng phát tại Nam Đô, tình hình vô cùng bất lợi cho Nam Đô.
Bác sĩ được cử đến từ cung điện Trắng đã có mặt ở thành phố phía đông. Mục Tĩnh Nam lái xe đến bệnh viện để kiểm tra so sánh với các binh lính hoá thú. Kết thúc hội chẩn, bác sĩ lắc đầu nhìn anh.
"Tôi từng nghĩ tìm một omega phù hợp sẽ giải quyết được bệnh tình của ngài. Nhưng sau khi kiểm tra, một loạt triệu chứng do chất độc trong cơ thể ngài gây ra thực sự rất khớp với virus hoá thú. Dựa trên tình trạng bệnh của binh lính tôi e sự việc không còn đơn giản nữa. Tôi nghĩ ngay cả khi omega có độ phù hợp cao thì đó chỉ là sự trấn an tạm thời chứ không giải quyết được vấn đề cốt lõi. Kĩ thuật của tiến sĩ An Tâm vượt xa hơn tôi rất nhiều. Tôi chân thành xin lỗi, thượng tá, tôi không giúp được gì cho ngài."
Mục Tĩnh Nam yên lặng nhìn lòng bàn tay, trên gương mặt lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, chỉ thể hiện sự nghiêm nghị giữa hàng lông mày.
Giống như việc bạn lỡ làm rơi lát bánh mì nướng, mà mặt tiếp đất lại là mặt phết mứt. Những việc trở nên tồi tệ sẽ càng chồng chất tồi tệ. Một khi Tô Tú đến sông Nguyệt Quế, Nam Đô lâm vào nguy hiểm, nếu lúc này anh gục ngã chắc chắn nhà họ Mục cũng sụp đổ.
Mục Tĩnh Nam trầm giọng hỏi: "Thời gian của tôi còn bao lâu?"
"Xin lỗi ngài, tôi không thể đưa câu trả lời. Có thể vài năm sau bệnh tình ngài hoàn toàn phát tác nhưng cũng có thể là ngày mai."
Bác sĩ đứng dậy rời đi, Ava xuất hiện trên màn hình.
"Thượng tá."
"Kết nối với Mục Tuyết Kỳ."
"Vâng." Ava hỏi: "Ngài Phương đang hỏi tôi bệnh tình của ngài, tôi có thể báo cho ngài ấy không?"
"Đừng nói với em ấy."
Mục Tĩnh Nam cụp mắt xuống, đọc dòng tin nhắn của Phương Miên được Ava chuyển tiếp.
Phương Miên: 【Ava, bệnh của Mục Tĩnh Nam có liên quan đến những người lính đã hoá thú đó không? Anh ấy có bị sao không?】
Ava: 【Xin ngài Phương yên tâm, thượng tá không gặp vấn đề quá nghiêm trọng.】
Phương Miên: 【Vậy thì tốt rồi.】
Phương Miên: 【Đừng nói cho anh ấy biết tôi đã hỏi cô về bệnh tình của anh ấy.】
Ava: 【Được nha.】
Đã kết nối thành công, hình ảnh Mục Tuyết Kỳ hiển thị trên màn hình ảo.
"Ava đã kể em nghe chuyện của anh." Mục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng nói.
Hai người nhìn nhau qua màn hình, không nói nhiều lời, Mục Tuyết Kỳ đoán được đại khái kế hoạch của anh.
Virus mà anh nhiễm phải từ năm bảy tuổi như bom hẹn giờ, ăn sâu vào cơ thể, sớm hay muộn đều nổ tung. Anh là trụ cột của nhà họ Mục, một khi anh ngã xuống tại thời điểm loạn lạc như thế này, tương lai nhà họ Mục sẽ bấp bênh. Việc đầu tiên anh làm sau khi biết được tình hình là gọi cho cô, điều này cho thấy anh đã chọn cô làm người kế vị.
Trên mặt Mục Tuyết Kỳ lộ vẻ lo lắng, mặc dù sự chân thật chỉ tầm khoảng 30%.
"Em rất tiếc khi phải nghe tin này, anh cả, em có thể giúp gì cho anh không?"
Mục Tĩnh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm tối om, thế giới mênh mông tăm tối dường như chỉ sót lại mình anh. Anh không trả lời, Mục Tuyết Kỳ cũng không nói gì, im lặng theo anh.
Chợt vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Cảm bước vào cúi đầu báo cáo: "Đây là kết quả điều tra. Thượng tá, ở bệnh viện quân đảo chính, sau khi ngài rời đi anh Miên cùng bác sĩ Lộ đã quay về nhà trú ẩn nhưng hai người họ không vào nhà, thay vào đó là anh Miên dẫn theo một omega tên A Nguyệt ở nhà bên cạnh nhà trú ẩn. Anh Miên hối lộ người chở phân, đi nhờ xe chở phân để rời thị trấn Hắc Phong, sau đó chuyển lên xe tải của em trai người chở phân lén lút vượt trạm. Trên đường xảy ra sự cố, lính đảo chính tại trạm kiểm soát muốn cưỡng hiếp một người mẹ trên xe, anh Miên đã ra tay giết gã ta, giấu gã ta trong xe tải rồi cùng những người khác tiếp tục đào tẩu, thuận lợi vượt trạm."
Mục Tuyết Kỳ giật mình: "Anh Phương Miên thực sự đã làm việc nguy hiểm vậy sao?"
Diệp Cảm cũng tặc lưỡi: "Ai dám nói không thể. Anh Miên trông thì cà lơ phất phơ nhưng mọi vấn đề đều khá giỏi. Nếu thượng tá không báo với Tô Tú rằng cậu ấy đang chạy trốn cùng Lộ Thanh Ninh e là Tô Tú chẳng mảy may hay biết gì về chuyện hai người họ đột nhiên biến mất. Mấu chốt ở đây anh Miên là người trọng nghĩa khí, chúng tôi đã tra hỏi những người chạy trốn cùng chuyến xe với anh Miên. Khi ấy không một ai đứng lên bảo vệ người mẹ đó, nếu anh Miên cũng không ra mặt thì tên lính kia đã thành công."
Mục Tuyết Kỳ quan sát vẻ mặt Mục Tĩnh Nam thấy trên đó không hiện vẻ vui mừng.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, không ai lên tiếng nữa. Diệp Cảm là người hay không tinh ý nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng từ Mục Tĩnh Nam. Rõ ràng Mục Tĩnh Nam đang ngồi ngay trước mặt nhưng dường như anh lại đang xa cách ngoài tầm với nơi đây. Mục Tĩnh Nam chạm lồng ngực, cảm giác đau âm ỉ trong tim. Gần đây hình như cơ thể anh đang thay đổi, ban đầu cơn đau chỉ xảy ra trong kỳ mẫn cảm, bây giờ cách vài ngày lại đau. Bác sĩ nói đây là triệu chứng của bệnh. Nhức nhối như cơn mưa rỉ rả, liên miên không ngừng. Ánh mắt anh dừng trên tin nhắn của Phương Miên, nỗi đau không phát từ trái tim mà là từ linh hồn.
An Hành nói đúng, thời gian của anh sắp hết rồi.
Một lúc sau Mục Tĩnh Nam lên tiếng: "Là tôi đánh giá thấp em ấy, dù cho thế giới này đang loạn lạc nhưng em ấy vẫn có thể tự chăm sóc bản thân."
Diệp Cảm không kìm nổi, tiếp lời: "Lần đầu tiên tôi được gặp một omega như cậu ấy, thượng tá, hai người thực sự rất xứng đôi."
"Không." Mục Tĩnh Nam hạ mắt nói: "Tôi không xứng với em ấy."
"Hả?"
"Mục Tuyết Kỳ." Mục Tĩnh Nam gọi.
"Anh cả cứ nói." Mục Tuyết Kỳ mỉm cười.
"Có một chuyện cần em đảm nhiệm." Mục Tĩnh Nam nói: "Phải hoàn thành trong ba ngày."
Khách sạn mà các quan chức quận Đông sắp xếp cho Phương Miên và những người khác rất sang trọng, thậm chí Phương Miên nhìn thấy cát tắm tro núi lửa họ đặc biệt chuẩn bị cho chinchilla trong bồn tắm. Phương Miên lăn lộn trong bồn tắm cả tiếng đồng hồ, xong xuôi leo lên giường đi ngủ.
*Miên Miên tắm bồn
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
Đến tận nửa đêm khi Phương Miên đang vào giấc, Mục Tĩnh Nam cuối cùng cũng trở về phòng. Phương Miên bị anh đánh thức nhưng cậu không cử động, giả vờ vẫn đang ngủ. Mục Tĩnh Nam đi tắm trước rồi khẽ khàng nằm ngủ ở giường bên kia. Rõ ràng có thể sang phòng khác ngủ một mình nhưng anh nhất quyết ngủ chung trong phòng này.
Phương Miên nghĩ có lẽ anh sợ cậu lại chạy trốn.
Cậu nghe tiếng hít thở của Mục Tĩnh Nam dần dần dài hơn, chắc là anh ngủ say rồi. Phương Miên biến thành chinchilla, chui ra khỏi chăn nhảy lên giường Mục Tĩnh Nam đứng trước mặt anh. Anh đang say giấc, tư thế ngủ nghiêm chỉnh, hai tay đặt ngay ngắn trên bụng. Phương Miên ngại ngùng không dám hỏi thăm bệnh tình của Mục Tĩnh Nam, lúc cậu hỏi Ava thì Ava trả lời như có lệ, chỉ khi màn đêm buông xuống, cậu mới có thể âm thầm kiểm tra nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của anh.
Áp lên lồng ngực anh lắng nghe, tiếng thình thịch thình thịch đều đặn, mạnh mẽ như trống nhỏ, không có gì bất thường. Xem ra bệnh của anh không phải căn bệnh lây nhiễm, không nghiêm trọng như những người lính đã hoá thú kia. Phương Miên cảm thấy nhẹ nhõm, vừa định quay về giường nghỉ ngơi thì ánh mắt cậu chợt dừng tại đôi môi anh.
Dáng môi anh đẹp đẽ, đôi môi mỏng khiến người khác muốn hôn lên nó.
Anh đang ngủ, có lẽ sẽ không biết đâu.
Phương Miên giống như chú chuột nhỏ vụng trộm ăn dầu, lén lén lút lút, nhẹ nhàng nhón chân sau, chân nhỏ bám trên vai Mục Tĩnh Nam, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Mềm mại, hôn rất đã.
Phương Miên nhỏm dậy, đôi mắt đen như hạt đậu chợt bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh kia. Trong khoảnh khắc tim như ngừng đập, lông Phương Miên dựng đứng. Không biết Mục Tĩnh Nam đã tỉnh dậy từ khi nào, anh chỉ yên lặng nhìn cậu.
"Em đang làm gì vậy?"
Mục Tĩnh Nam ngồi dậy, trên gương mặt vẫn còn hơi lim dim. Hôm nay anh phải đuổi theo Phương Miên rồi tổ chức họp với Bộ Y tế cảng Tảng Đá tiếp lại đến chào hỏi quan chức quận Đông, thực sự mệt mỏi. Chỉ là khi nhìn thấy hình thái động vật của Phương Miên, cơn buồn ngủ kia bị cưỡng ép đè nén. Đây là lần đầu tiên Mục Tĩnh Nam được nhìn thấy hình thái động vật của Phương Miên. Là một chú chinchilla lớn màu xám lông mềm, cao khoảng nửa người, lông trên lưng và mặt là màu xám, còn phần bụng có lông màu trắng, hai tai dựng thẳng cao cao, đôi mắt tròn lay láy như hạt đậu. Cậu đứng trước mặt anh trông giống món đồ chơi. Mục Tĩnh Nam đưa tay chạm bụng Phương Miên, lông chinchilla mềm mượt, sờ lên rất thích.
"Vừa nãy em làm gì thế?" Mục Tĩnh Nam tiếp tục hỏi.
Nếu không nhờ bộ lông mọc trên người thì Phương Miên đã bị phát hiện toàn thân đỏ bừng do xấu hổ.
Trong lúc nguy cấp, Phương Miên nhảy ra cái cớ, buột miệng trả lời: "Ba ngày rồi."
Mục Tĩnh Nam hơi chau mày, chưa hiểu ý Phương Miên muốn nói.
"Chúng ta đã giao kèo một ngày chịch một lần. Chỉ là... mấy hôm rồi mà em chưa được gì." Phương Miên ho khan: "Em, em có nhu cầu sinh lý, anh là bạn tình của em, muốn cùng em làm tình. Nhưng mà hôm nay anh bận nhiều việc mệt mỏi quá rồi, không làm phiền anh nữa, anh ngủ tiếp đi, ngủ ngon."
Cậu quay người định chuồn lên giường nhưng Mục Tĩnh Nam nhanh tay nắm gáy cậu, kéo trở lại.
"Nói dối." Mục Tĩnh Nam đặt tay lên lồng ngực mềm mại của cậu, cảm nhận được nhịp tim đang đập mạnh điên cuồng.
Chú chinchilla anh đang nắm trong tay cứng người, dáng vẻ hơi ngốc nghếch. Mớ suy nghĩ loạn xì ngầu như đàn quạ tung hoành bay trong đầu Phương Miên, cậu bỗng nhớ lại lời Lộ Thanh Ninh, y nói rằng nam hay nữ không có sự khác biệt, một lúc sau cậu nghĩ tới nụ hôn giữa màn tuyết dày đặc, hương vị tuyết ngọt ngào trên môi răng Mục Tĩnh Nam.
Muốn cậu thừa nhận nó? Thừa nhận cậu đã động lòng? Thừa nhận cậu cong rồi?
Cậu đang sợ cái gì? Đàn ông đích thực co được duỗi được, cong hay thẳng thế nào mà chẳng được!
Phương Miên gom hết can đảm, vừa định lên tiếng thì nghe thấy Mục Tĩnh Nam nói khẽ: "Em vẫn muốn rời đi đúng không?"
Phương Miên sửng sốt, phải mất một lúc mới nhận ra Mục Tĩnh Nam chưa phát hiện chuyện cậu lén hôn anh. Chú chinchilla nhanh chóng ngọ nguậy, Mục Tĩnh Nam tưởng cậu biến về chinchilla là vì định bỏ trốn.
Không, Phương Miên há há miệng, cậu muốn nói với Mục Tĩnh Nam rằng cậu không đi nữa.
Nhưng Mục Tĩnh Nam lên tiếng trước, giọng điệu hờ hững, không lộ cảm xúc: "Bắt đầu từ ngày mai, em hãy tham gia huấn luyện chiến đấu và bắn súng. Đến khi em đạt điểm tối đa trong bài đánh giá, em có thể rời đi."
Cái gì? Phương Miên chưa kịp hiểu gì, còn tưởng anh nói về việc "hãy tự học cách bảo vệ bản thân" chỉ là cái cớ để anh giữ cậu lại. Giống như trước đây cũng dùng "một sự an ủi đổi lấy một manh mối". Nhưng không ngờ anh làm thật. Tại sao bỗng dưng anh đổi ý muốn buông tha cậu?
Chinchilla im lặng, Mục Tĩnh Nam cũng không nói gì, lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt sâu xa. Mục Tĩnh Nam giữ thói quen tĩnh lặng, không biểu lộ vui buồn khiến Phương Miên chưa bao giờ hiểu được anh đang nghĩ gì.
Phương Miên nói: "Trước kia em muốn rời đi thì anh không cho, bây giờ lại bảo em đi, anh đang đùa em à?"
Mục Tĩnh Nam nhẹ nhàng lắc đầu: "Kỹ năng nhắm bắn của em quá tệ, cần luyện tập."
Phương Miên: "..."
Sự can đảm mà cậu cố gắng góp nhặt để thổ lộ tình cảm tựa như bong bóng bị xì hơi, xẹp dần xẹp dần. Lần thứ nhất hăng hái, lần thứ hai suy sụp, lần thứ ba kiệt sức, cậu không thể nói gì nữa. Cậu từ tay Mục Tĩnh Nam đáp xuống giường, quay lưng với anh, trầm giọng hỏi: "Vậy từ giờ anh sẽ không thất hứa nữa đúng không? Lúc trước bảo thả em đi, thậm chí đã tìm nhà nhưng cuối cùng anh đổi ý."
Thời gian chầm chậm trôi, mãi cậu không nhận được câu trả lời của Mục Tĩnh Nam, Mục Tĩnh Nam ngồi trầm lặng trong bóng tối. Phương Miên biết điều đó, làm sao tên này có thể thả cậu đi được. Vẫn ở lại, vẫn ở lại thôi, dù sao mông cũng đã chổng rồi, cậu quyết định hơi cong một chút, chỉ cần Mục Tĩnh Nam không ép cậu dưỡng dục sinh con thì cậu có thể cẩn thận xem xét lại vấn đề này.
Phương Miên hồ hởi quay đầu nhưng anh lại tiếp một câu: "Sau này, anh không thất hứa nữa."
"Tại sao? Anh hết yêu em rồi à?" Phương Miên bối rối.
"Nếu thích em thì theo đuổi em đi, nghĩ xem có cách nào không! Bây giờ em quyết định làm gay, đừng quăng gánh giữa đường vậy chứ!"
Mục Tĩnh Nam chậm rãi nói: "A Miên, có lẽ em nói đúng, chúng ta không hợp nhau."
Như thể sét đánh ngang tai, chú chinchilla choáng váng, đôi mắt đen như hạt đậu đầy vẻ kinh ngạc.
Không hợp? Vậy thời gian này anh đã làm gì? Bỡn cợt cậu à? Chơi chán rồi nên thả cậu rời đi?
"Anh..." Phương Miên bị sốc đến mức không nói nên lời.
Mục Tĩnh Nam đứng dậy, rời phòng. Căn phòng tĩnh mịch tối tăm chỉ còn lại chú chinchilla màu xám, ngẩn ngơ đứng tại chỗ.