Mục Tĩnh Nam ho dữ dội, phải mất lúc lâu mới ngừng lại, sự mệt mỏi, bất đắc dĩ hiện trên lông mày, anh luôn không nắm được hướng đi của Phương Miên. Phương Miên dùng cây lau nhà trên kệ để lau vết máu trên sàn, vừa lau, cậu vừa cằn nhằn lải nhải: "Lát nữa dì Lam Á tới, anh ngoan ngoãn theo dì về, chữa bệnh cho thật tốt. Ngày mai em chuyển nhà, anh đừng hòng làm hàng xóm nhà em. Đừng âm thầm theo dõi em, trông như mấy thằng cuồng nhìn trộm ấy."
Mục Tĩnh Nam lặng lẽ nhìn cậu, không nói gì.
Phương Miên ngẩng đầu, nguýt anh, "Nghe không?"
"..." Mục Tĩnh Nam đáp, "Nghe rồi."
Thời gian đã dài nhưng Lam Á vẫn chưa đến, Phương Miên gọi điện cho Lam Á, hình ảnh Lam Á hiện trên màn hình, quang cảnh xung quanh bà hình như không phải ở sân bay mà đã ngồi trên khoang máy bay.
"Dì Lam Á, dì đang ở đâu?" Phương Miên hỏi: "Sao dì lên máy bay rồi, Mục Tĩnh Nam chưa lên mà."
"Tiểu Phương, dì trên máy bay rồi. Máy bay sẽ sớm cất cánh thôi." Lam Á nhẹ nhàng nói: "Dì xin lỗi, dì không thể can thiệp vào chuyện thằng bé Tĩnh Nam."
"Nghĩa là sao ạ?" Phương Miên ngây ngốc không hiểu.
"Chuyện của Tĩnh Nam, dì đã lực bất tòng tâm." Lam Á thở dài: "Thực ra, cho dù nó quay về cung điện Trắng thì các bác sĩ chỉ giúp nó trì hoãn bệnh phát tác. Tiến sĩ An Tâm là thiên tài, không ai có thể chữa khỏi độc tố sinh học và virus mà cô ấy nghiên cứu. Sớm hay muộn nó cũng sẽ biến thành con thú khát máu. Hi vọng duy nhất của Tĩnh Nam, chính là Thiên Đàng."
"Vậy dì mau đưa anh ấy đi tìm Thiên Đàng đi."
Lam Á lắc đầu: "Dì không thể đưa nó đi."
Vì sao? Phương Miên định lên tiếng hỏi thì chợt cậu nhớ lại lời ông quản gia từng nói, có ai đó thuộc lãnh đạo cấp cao của Nam Đô ngăn chặn Mục Tĩnh Nam rời Nam Đô đi tìm Thiên Đàng.
Mục Tĩnh Nam là người đứng đầu nhà họ Mục tiền nhiệm, ai có thể một tay che trời, giam anh ở Nam Đô, ngay cả Lam Á cũng lực bất tòng tâm? Trong đầu Phương Miên hiện lên một câu trả lời khó mà tin nổi - Mục Tuyết Kỳ. Làm sao có thể là Mục Tuyết Kỳ? Những gì cô đạt được ngày hôm nay, không thể thiếu sự hỗ trợ từ Mục Tĩnh Nam. Chưa kể, Mục Tĩnh Nam còn là anh trai ruột thịt của cô!
"Vì cớ gì em gái lại làm thế?" Phương Miên không tin.
Lam Á khàn giọng trả lời: "Hôm nay đã khác ngày xưa, Tuyết Kỳ có suy tính của Tuyết Kỳ. Người ta chỉ thấy vẻ huy hoàng của con bé nhưng dì biết những điều đó chẳng hề dễ dàng với con bé. Tiểu Phương, cháu là bạn thân nhất của con bé, dì hi vọng cháu đừng trách nó."
Phương Miên muốn gọi cho Mục Tuyết Kỳ, bỗng cậu nhớ ra gần đây cậu không thể liên lạc trò chuyện cùng Mục Tuyết Kỳ, mà dù gọi được thì thư kí cô bắt máy nói rằng cô đang bận, hầu như là Lam Á thay cô trả lời điện thoại. Phương Miên bây giờ mới muộn màng phát hiện, cô đang tránh mặt cậu.
Lam Á nhẹ giọng nói: "Không nói về Thiên Đàng nữa, chúng ta nói về Tĩnh Nam thôi. Vài năm qua nó một lòng chờ chết, từ chối điều trị, dì khuyên nó hết lần này đến lần khác, thậm chí còn mắng thằng bé, làm đủ hết mọi cách rồi. Từ nay trở đi, dì và nhà họ Mục sẽ không can thiệp vào chuyện của nó. Lập tức đóng băng toàn bộ tài sản của nó, bao gồm căn nhà ở làng Tân Nguyệt cũng thu hồi. Nếu chuyện bất trắc xảy ra, nhà họ Mục sẽ tuân theo ý muốn của nó, giao số tài sản này cho cháu. Trước khi tới thời điểm đó, nó sẽ trở thành người vô gia cư."
"Không phải chứ." Phương Miên ngơ người, "Ý dì là gì? Tại sao dì muốn làm vậy?"
Lam Á nói một cách đầy ẩn ý: "Tiểu Phương, nó sống hay chết, phụ thuộc vào cháu."
Phụ thuộc vào cậu? Phương Miên không dám tin, cậu đâu phải lãnh đạo Nam Đô nắm quyền lực trong tay, phụ thuộc vào cậu, phụ thuộc niềm tin à?
"Dì Lam Á, dì đưa quyết định đừng võ đoán như vậy, dì mau cử người đến đón Mục Tĩnh Nam..."
Phương Miên chưa kịp nói xong, màn hình đã tắt, cúp cuộc liên lạc với Lam Á. Phương Miên cố gắng gọi lại, không thể kết nối với Lam Á. Cậu lặng lẽ quay đầu, thấy Mục Tĩnh Nam đang dựa vào tường.
Mục Tĩnh Nam nhìn sang nơi khác, cố bám lên tường để đứng dậy đi ra cửa. Mới vài bước chân mà đã khiến anh đổ mồ hôi đầm đìa.
"Xin lỗi, anh không sao đâu, em đi đi."
Phương Miên ngập ngừng hỏi: "À... Ừm, vậy anh có nơi nào để ở chưa? Có quỹ đen không? Chắc không đến nỗi lưu lạc ngoài đường đâu nhỉ?"
"Không."
Mục Tĩnh Nam mở cửa, định rời đi. Vừa ra ngoài, cơ thể anh lảo đảo, Phương Miên phản ứng nhanh, bước tới đỡ lấy anh. Anh dựa trong lòng Phương Miên, nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.
Phương Miên: "..."
***
Xe cứu thương chạy tới sân bay, chở Mục Tĩnh Nam vào bệnh viện. Sau khi kiểm tra, các bác sĩ đều lắc đầu, nói rằng họ không thể giúp được, chỉ kê đơn thuốc giảm đau rồi bảo Phương Miên đưa Mục Tĩnh Nam về nhà. Phương Miên cho Mục Tĩnh Nam uống thuốc, ở lại bệnh viện trông coi anh cả đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, anh tỉnh dậy, Phương Miên đỡ anh lên xe, lái về nhà, cậu muốn tìm ông quản gia để ông chăm sóc anh. Khi đứng trước cửa nhà, cậu thấy tờ giấy niêm phong được dán lên. Lấy điện thoại gọi ông quản gia, điện thoại kêu bíp bíp hồi lâu vẫn không ai nhấc máy.
Phương Miên tức muốn chết lại không thể làm gì họ. Trông Mục Tĩnh Nam ra nông nỗi này, Phương Miên có thể làm được gì? Cậu không phải bác sĩ. Lộ Thanh Ninh nói, tình cảm là phải rõ ràng, đừng quan tâm yêu hay không yêu, chia là chia, hợp là hợp, đừng dây dưa lằng nhằng, đừng buông tay rồi vẫn còn vương vấn. Một khi đã quyết định thì đừng ngồi đó cả đời hối hận, nếu hối hận thì không thể để người khác biết. Chính bản thân cậu cũng nghĩ như vậy, Mục Tĩnh Nam bị bệnh, cùng lắm là cậu cầm quà đến thăm hỏi, không còn gì hơn nữa. Nhưng hiện tại, mọi chuyện dần trở nên nhập nhằng.
Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều do Mục Tĩnh Nam không chịu ngoan ngoãn ở cung điện Trắng trị bệnh mà chạy tới làng Tân Nguyệt quấy rầy cuộc sống của cậu. Cậu muốn chất vấn hỏi tội anh, quay sang nhìn Mục Tĩnh Nam ngồi ở ghế phụ, lời định nói lại mắc kẹt trong họng lần nữa. Anh nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt, tựa đầu lên cửa kính xe, nắng rơi xuống dường như làm làn da trở nên trong suốt, có màu của tuyết phủ dày đặc. Lúc này trông anh giống một linh hồn sắp sửa bay xa.
Người đã ở đây, nói thêm nữa có ích gì? Nếu đã dây dưa nhập nhằng thì cứ dây dưa nhập nhằng đi. Phương Miên thở dài, hỏi: "Vì sao em gái muốn giữ anh? Nhất định là anh biết nguyên nhân."
Mục Tĩnh Nam mở mắt, im lặng nhìn cửa sổ, không trả lời.
"Rốt cuộc anh còn chỗ nào để ở không?" Phương Miên hỏi tiếp.
Lần này Mục Tĩnh Nam lên tiếng: "Không có."
"Anh có muốn chữa khỏi căn bệnh này không?"
"Không muốn."
Phương Miên: "..."
Tên này bị bệnh, biến thành người tuỳ hứng luôn.
"Vậu anh dự định thế nào?" Phương Miên hỏi.
Mục Tĩnh Nam im lặng, tay đặt trên tay nắm cửa xe, muốn mở cửa. Phương Miên nhanh tay, cạnh một tiếng, khoá cửa xe.
"Bây giờ anh định đi đâu? Thế giới không yên ổn, đúng là Nam Đô cũng có chỗ tốt nhưng em nghe nói gần đây nhiều người mất việc, an ninh trật tự kém hơn trước. Một mình lang thang trên đường với bộ dạng này, anh coi chừng, đừng để bị bắt cóc đem bán vào hộp đêm làm trai bao. Ngày xưa anh nói em không thể sống một mình ở thế giới hỗn loạn này, tự vả mặt anh đi, em thấy anh mới là người không thể tự chăm sóc bản thân.
Mục Tĩnh Nam cụp mắt, nói: "Anh không thể gây phiền toái cho em."
Cả hai im lặng, những chiếc lá ngô đồng đỏ rực bay qua cửa kính ô tô như cánh bướm dập dờn, nhịp nhàng nối tiếp nhau. Trong sự yên tĩnh đằng đẵng, âm thanh khàn khàn trầm thấp của anh vang lên: "A Miên, anh rất xin lỗi."
Phương Miên lại thở dài, một người đã gánh vác cả gia tộc lớn như vậy suốt chặng đường dài, ngoại trừ mẹ kế không quan hệ máu mủ ruột thịt với anh, dường như không ai quan tâm đến sự sống hay cái chết của anh, thậm chí còn hi vọng anh sớm xảy ra chuyện bất trắc, hẳn là lòng anh đã nguội lạnh.
Quay sang nhìn anh, ánh mắt anh tĩnh mịch dõi theo lá ngô đồng bay rợp trời, vẻ mặt anh không hề có sự bi thương, cũng không oán trách chỉ như vô hồn, yên lặng ngồi đây. Hoặc phải chăng là anh chưa bao giờ mong đợi sự biết ơn cùng báo đáp từ những người ấy, anh chỉ đang hoàn thành trách nhiệm của bản thân với tư cách là "Mục Tĩnh Nam". Hiện tại anh đã hoàn thành mọi nhiệm vụ cần anh hoàn thành. Anh mệt rồi, cần được nghỉ ngơi.
Phương Miên nắm vô lăng, chợt hỏi: "Mục Tĩnh Nam, anh đã giải quyết xong mọi chuyện chưa?" Cậu ngừng lại rồi nói tiếp: "Anh bảo vệ Nam Đô, che chở nhà họ Mục, nâng đỡ em gái anh, anh đã thu xếp mọi thứ cần làm, không còn gì khác nhỉ."
Mục Tĩnh Nam nhận ra ý định thực sự của cậu, anh cau mày sâu đến mức gần sát nhau, hiện lên một ít vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
"A Miên."
"Quên đi, em không hỏi nữa, cho dù anh có thêm chuyện khác thì giờ anh chẳng thể làm nữa đâu." Phương Miên lớn giọng thông báo: "Vì bắt đầu từ ngày hôm nay, em nhốt anh lại rồi. Anh phải ở bên cạnh em, cùng em đi tới phía bắc."
Rốt cuộc cậu đã hiểu những lời cuối Lam Á nói có ý gì
− "Tiểu Phương, nó sống hay chết, phụ thuộc vào cháu."
Bà muốn Phương Miên đưa Mục Tĩnh Nam vượt trạm kiểm soát, rời khỏi Nam Đô, tìm kiếm Thiên Đàng. Không có máy dẫn truyền thần kinh sẽ không có cục diện omega lên nắm quyền Nam Đô. Mục Tuyết Kỳ có thể vây giữ Mục Tĩnh Nam, ngăn cản Lam Á, nhưng không thể không nể nang gì mà cản trở cậu. Nhìn cả Nam Đô, Phương Miên là người duy nhất có thể cứu Mục Tĩnh Nam.
"Bên ngoài đang xảy ra chiến tranh." Lông mày Mục Tĩnh Nam càng nhíu sâu hơn, "Nếu em đi, em sẽ chết."
"Anh lại xàm nữa?"
Phương Miên đạp chân ga, xe nhập làn đường lớn, hướng tới trạm kiểm soát biên giới Nam Đô. Tốc độ càng lúc càng nhanh, lá ngô đồng hai bên vùn vụt lùi về sau, bay bay như cánh bướm.
Mục Tĩnh Nam khăng khăng nói: "Việc của anh không liên quan đến em..."
Phương Miên tức giận ngắt lời anh: "Mục Tĩnh Nam, em nhịn anh lâu lắm rồi đấy. Em đã từng làm mọi điều anh muốn em làm, bây giờ phong thuỷ xoay chuyển, anh không quản nổi em đâu. Ngoan đi, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh phải nghe lời em nói. Anh ăn gì, làm gì phải nghe theo em, em nói cái gì anh cũng phải nghe hết. Alpha ở bên em không có nhân quyền, anh phải sửa lại địa vị của bản thân, em sếp sòng, anh sếp phó. Dừng ngay cái suy nghĩ tìm ba cái chết êm dịu, còn lảm nhà lảm nhảm, lát nữa em nhét chym bự của em vào mồm anh, để anh được nếm thử mùi vị của chym.