Ngủ Sâu - Dương Tố

Chương 53: "Tin tưởng bản thân."



Mục Tĩnh Nam ngậm miệng không nói. Màn đêm như tấm rèm che phủ trần gian, trong lều tối đen như mực. Cánh đồng yên tĩnh đến mức họ chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Phương Miên và Mục Tĩnh Nam nằm quay lưng, giữa họ có khoảng không tách ngăn cả hai. Sau lưng không có gì, Phương Miên quay người nhìn về bên đó, chỗ Mục Tĩnh Nam nằm là mảng tối om om.

Phương Miên bọc mình trong chăn, bỗng nhiên lên tiếng: "Anh ngủ chưa?"

"Chưa."

"Vì sao trước đây anh không muốn đi tìm Thiên Đàng?"

Mục Tĩnh Nam không trả lời.

Phương Miên thầm nghĩ chắc thằng cha này chưa đến nỗi dại tình đâu nhỉ, cậu bối rối hỏi: "... Đừng nói là vì anh muốn ở bên cạnh em nha."

Mục Tĩnh Nam lên tiếng: "Anh không muốn làm phiền cuộc sống của bà ấy."

Không cần lời giải thích, Phương Miên cũng biết "bà ấy" mà anh nhắc đến là ai.

Thực ra cậu cũng loáng thoáng đoán được... Phương Miên đau lòng nghĩ. Tên Mục Tĩnh Nam này, đôi khi khiến người ta thương xót anh. Nếu Phương Miên không dồn ép anh, e rằng anh thà chết chứ không đi tìm Thiên Đàng. Để chữa khỏi bệnh, Phương Miên đành cứng rắn buộc anh đi.

"Hầy, anh đó nha," Phương Miên khuyên anh: "Đừng lúc nào cũng nghĩ rằng bà ấy ghét anh, bà đã gây chuyện tồi tệ như vậy, sau này sẽ xuống Âm Tào Địa Phủ thôi, nói không chừng còn bị Diêm Vương trừng phạt. Anh đi tìm bà, chính là cho bà một cơ hội để bù đắp, biết chưa?"

Thật ra Mục Tĩnh Nam không hiểu "Âm Tào Địa Phủ", "Diêm Vương" mà Phương Miên đang nói là gì, nhưng anh biết Phương Miên muốn an ủi anh.

"Ừm." Anh thấp giọng đáp lại.

Câu trả lời ngắn ngủi của anh lại khiến Phương Miên cảm thấy có một nỗi buồn sâu sắc. Trên thực tế, Phương Miên tự biết rằng nếu An Tâm có lòng bù đắp thì tại sao kéo dài đến tận bây giờ? Cái tên Mục Tĩnh Nam này, rõ rành rành đã từng trải qua nhiều điều tồi tệ đến thế, vậy mà vẫn điềm tĩnh như thường. Giả sử Phương Miên bị chính mẹ ruột đầu độc thì cậu sẽ căm hận bà đến chết, còn Mục Tĩnh Nam vĩnh viễn yên lặng tựa giếng cổ sâu thẳm, dù ném bao nhiêu hòn đá chăng nữa cũng không dậy nên gợn sóng.

Cực kì điềm tĩnh, điềm tĩnh đến mức khiến người khác xem nhẹ sự tuyệt vọng bị ẩn giấu bên dưới.

Chính vì anh đã chấp nhận mọi kết quả tồi tệ nhất mà không giữ bất kỳ niềm hy vọng nào nên mới có thể bình thản như vậy.

Không được, cậu không thể để anh tiếp tục chìm trong u sầu.

Phương Miên hít sâu một hơi, nói: "Mục Tĩnh Nam, em là một đứa dễ mềm lòng, em không tài nào chịu nổi cảnh anh lưu lạc ngoài phố. Tuy nhiên, nếu anh thực sự hoá thành trăn thì em không thể một mình nuôi anh được. Anh cũng tự biết bản thân mình bự cỡ nào mà. Đừng lo, em sẽ không thả anh đi, không gửi anh vào sở thú. Em sẽ dẫn anh đi kết hôn, để người ta cùng em nuôi anh."

Mục Tĩnh Nam không tiếp chuyện.

Phương Miên cố gắng kiên trì: "Dù sao khi đó anh không còn nhận ra em, chẳng biết em là ai. Em sẽ kết hôn, rồi cùng alpha khác chăm nuôi anh, chắc anh không để tâm đâu nhỉ. Có lẽ lúc ấy anh nằm trong lồng, nhìn em cùng người khác kịch liệt hết ngày dài lại đến đêm thâu, không biết trời trăng mây gió..."

Phương Miên huyên thuyên, cậu định miêu tả sẽ làm tư thế nào thì chợt sau gáy đau nhức. Mục Tĩnh Nam đánh ngay huyệt đạo gáy cậu, lời nói kẹt lại, từ từ ngất đi. Mục Tĩnh Nam cúi đầu nhìn cậu đã xỉu, cuối cùng cũng yên tĩnh. Anh cúi đầu, cắn chặt môi cậu một lúc giống như đang trừng phạt, môi cậu trở nên đậm sắc đỏ tươi. Cắn một cái, anh kìm lòng không đặng muốn nhấm nháp thêm, rồi được nước lấn tới len sâu vào trong. Phương Miên khi ngất đi rất ngoan ngoãn, không hề phản kháng, nằm trong lòng Mục Tĩnh Nam nhận những cái hôn, mặc anh làm gì cũng được.

Mấy năm đằng đẵng, đã rất lâu rồi anh không được ôm cậu, cũng không được hôn cậu thoải mái như vậy. Bây giờ từng phút từng giây trôi, dường như Mục Tĩnh Nam đang vụng trộm lấy thời gian từ tay các vị thần. Anh vô cùng trân trọng, vô cùng không nỡ rời đi. Mục Tĩnh Nam hôn môi cậu, cảm thấy chưa đủ, xoay người cậu, hôn lên gáy, hôn lên lưng, đặt lại những dấu hôn ở nơi mà cậu không thấy. Cuối cùng hôn đủ, Mục Tĩnh Nam lau miệng cậu sạch sẽ, rồi kéo cậu vào lòng, ôm chặt cậu, nhắm mắt.

Hôm sau Phương Miên tỉnh dậy cảm thấy bị nhức cổ. Quay đầu nhìn, chỗ nằm bên kia trống không, cậu bò ra khỏi lều, Mục Tĩnh Nam đang thu dọn đồ đạc. Phương Miên gãi gãi đầu, thắc mắc tại sao đêm qua lại lăn ra ngủ như say rượu, kí ức rời rạc, quên sạch ráo. Phương Miên cố gắng ngẫm nghĩ nhưng không thể nhớ ra, đứng dậy dọn lều, đặt vào trong cốp.

Mục Tĩnh Nam đưa Phương Miên bánh mì kẹp, cậu xoa xoa gáy, hoài nghi hỏi anh: "Tại sao cổ em nhức thế này? Anh làm gì em à?"

Mục Tĩnh Nam bình tĩnh trả lời: "Không có."

"Anh thề đi."

"Anh thề."

Cái tên Mục Tĩnh Nam này ít khi nói dối, Phương Miên gật gật đầu, chắc do cậu bị sái cổ, lâu rồi không ngủ ngoài trời nên chưa quen. Mục Tĩnh Nam hỏi cậu cần anh mát xa cổ không, cậu miễn cưỡng đồng ý, đồng thời cảnh cáo Mục Tĩnh Nam không được sờ soạng lung tung. Mục Tĩnh Nam ngoan ngoãn vâng lời, giúp cậu xoa bóp cổ. Phương Miên cảm thấy hơi áy náy, suốt cả chặng đường, Mục Tĩnh Nam luôn giữ đúng phép tắc, còn cậu lúc nào cũng hung dữ cau có, liệu Mục Tĩnh Nam có buồn không?

Phương Miên tiếp tục lái xe, Mục Tĩnh Nam muốn thay cậu nhưng Phương Miên không cho. Lái xe rất mệt mà anh thì cần được nghỉ ngơi nhiều hơn. Sức khoẻ Phương Miên tốt, chỉ cần nghỉ một chút là có thể đi tiếp. Lái liên tục ba ngày, càng về phía bắc, trời càng lạnh, dần dần không còn nhìn thấy cây ngô đồng, cây bạch quả thì trụi lá. Ngày thứ ba nhiệt độ giảm mạnh, họ tiến vào khu vực cảng Lục Châu.

Nhiều năm không quay lại đây, cảng Lục Châu càng tan hoang hơn rất nhiều. Nhiều phe phái đảo chính khác nhau nổi dậy để tranh giành quyền lực, thành phố này xảy ra chiến tranh triền miên, đến cả Thượng Thành, nơi từng tấp nập xe cộ qua lại, bây giờ đã đổ nát một nửa do bom đạn. Ghé nhìn khu ổ chuột, hàng xóm ít hơn rất nhiều, người ở lại không còn là những người mà cậu quen biết ngày xưa. Phương Miên hỏi mọi người về chuyện Thiên Đàng nhưng không ai từng nghe qua. Các omega cũng lắc đầu, chỉ có bà lão bán giày da nói rằng hình như ở phía bắc, Phương Miên mua một đôi chỗ bà.

Họ trở về ngôi nhà nhỏ trước đây từng sinh sống, toàn bộ đồ đạc trong nhà đã bị mang đi, khoảng sân nhỏ mà Mục Tĩnh Nam hay phơi quần áo vỡ nát gần hết, nhà vệ sinh do Phương Miên xây vẫn còn. Chị Nana nhà hàng xóm đã rời đi, nghe nói chồng chị bị thiệt mạng trong vụ đánh bom, chị cùng đứa con bỏ trốn. Chiến tranh chính là con thú dữ, nó sẽ nuốt chửng tất cả mọi người. Bãi rác biến thành nghĩa trang, xác người vứt chất đống như rác, rồi lại bị chôn vùi bởi nhiều rác hơn. Xe Phương Miên giấu dưới bạt còn đó, cái xe mà Phương Miên từng chở Mục Tĩnh Nam bị thương về cảng Lục Châu.

Họ lái xe đến xưởng máy móc mới biết xưởng đã đóng cửa, chỉ còn lại một beta già gác cổng, beta già kể do cảng Lục Châu xảy ra chiến tranh nên nhà họ Tiêu đã mang theo toàn bộ tài sản, chuyển đến thành phố khác từ lâu.

Mục Tĩnh Nam liếc mắt nhìn cậu: "Em đang nhớ Tiêu Trạch sao?"

"Đúng đó." Phương Miên thản nhiên trả lời.

Quay đầu lại, cậu phát hiện Mục Tĩnh Nam ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt không vui.

Phương Miên khụ khụ, nói: "Em mong kiếp này không bao giờ gặp lại anh ta, mỗi người sống một nơi, tự mình yên phận, như vậy mới tốt."

Vẻ lạnh lùng trên mặt Mục Tĩnh Nam cũng dịu đi.

Họ tiếp tục lái xe về phía bắc, cầu vượt bị phá nổ, chỉ còn cách đi đường vòng. Dầu trên xe sắp cạn, Phương Miên đánh dấu cây xăng trên bản đồ, xem cây xăng trước. Phía bắc thường xuyên xảy ra chiến tranh, cướp bóc tràn lan, dọc đường họ phải luôn chú ý, cảnh giác, thay phiên nhau gác đêm, ngủ ở trong xe, không dựng lều.

Đến cây xăng thì xẩm tối. Không có ai ở trạm xăng nhưng vẫn còn một ít xăng. Phương Miên sợ có cướp ngồi chầu chực ở đây, không lái thẳng vào mà nấp sang một bên quan sát.

"Bây giờ chúng ta nên làm gì?" Phương Miên lấy ống nhòm, đứng từ xa nhìn trạm xăng, xung quanh tối mịt, chắc chắn có người ẩn núp.

Mục Tĩnh Nam nhìn cậu, đáp: "Em sếp lớn, anh theo ý em."

Phương Miên: "..."

Tên khốn này.

Phương Miên ném khẩu súng bắn tỉa cho anh, chỉ vào tòa cao ốc bỏ hoang cách đây không xa: "Anh tìm chỗ nào tương đối cao yểm trợ em, em đi lấy dầu."

Mục Tĩnh Nam cầm súng bắn tỉa, quay người rời đi.

Một lúc sau, Phương Miên gọi điện cho anh, hỏi: "Tiểu Mục, Tiểu Mục, sẵn sàng chưa?"

Âm thanh trầm thấp của Mục Tĩnh Nam phát ra từ loa: "Anh đã vào vị trí."

Phương Miên hạ lệnh: "Bắt đầu hành động!"

Cậu lén lút vào trạm xăng, lấy hai thùng dầu rồi nhanh chóng bỏ chạy. Sự lo lắng của cậu ngay lập tức được chứng thực, vừa chạy ra ngoài thì tiếng súng từ phía sau vang lên, viên đạn găm xuống nền xi măng sát chân, bốc khói. Phương Miên vội nấp đi, bắn trả, tài ngắm bắn của cậu đã giỏi hơn rất nhiều, bắn ba trúng hai. Phía đằng xa, Mục Tĩnh Nam nằm trên nóc toà nhà bỏ hoang, bắn lén tên cướp, yểm trợ Phương Miên thoát thân. Hai người phối hợp nhịp nhàng, Mục Tĩnh Nam bắn hết phát này sang phát khác, bọn cướp rụt đầu không dám truy đuổi Phương Miên. Phương Miên chạy một mạch lên xe, gấp rút lái xe rời cây xăng, đón Mục Tĩnh Nam, nghênh ngang phóng đi.

Thắng đậm, Phương Miên vô cùng phấn khích lái xe, "Thấy sếp lớn anh ngầu chưa?"

Trong mắt Mục Tĩnh Nam hiện ý cười, không tiếc lời khen, đưa câu đánh giá ngắn gọn súc tích: "Rất cừ."

Phương Miên phổng mũi, nghêu ngao hát ăn mừng.

Tuy có dầu, còn một ít lương khô nhưng vẫn cần phải tiết kiệm. Trên đường quá ít đồ để bổ sung, Phương Miên đành phải đi săn. Trời đông khó gặp động vật, Phương Miên chỉ bắt được hai con chim sẻ mang về, nướng lên. Nướng xong, cậu gọi Mục Tĩnh Nam tới ăn tối nhưng không thấy động tĩnh gì trong xe. Cậu nghiêng đầu nhìn vào, Mục Tĩnh Nam dựa vào ghế, trán đổ mồ hôi.

"Phát bệnh rồi?" Phương Miên lo lắng, thử sờ trán anh, quả nhiên lại bị sốt.

Anh luôn âm thầm chịu đựng, bị bệnh cũng nén đau, không than một lời. Phương Miên đang mải mê nghĩ về bữa tối, thế mà không nhận ra anh bị đau.

"Anh bị từ lúc nào vậy? Sao không nói em biết? Chẳng phải đã dặn rồi ư? Có chuyện phải nói cho em, em chính là sếp lớn của anh." Phương Miên đưa thuốc, thấm ướt khăn, đắp lên trán anh. Thuốc không có tác dụng, vảy rắn đen trên người anh mọc dày hơn, tình huống này hơi quen thuộc. Phương Miên sốt ruột hỏi: "Tại sao thuốc chẳng có tác dụng vậy? Rốt cuộc anh sao thế?"

Mục Tĩnh Nam thấp giọng đáp: "Là kỳ mẫn cảm."

Lần này phát bệnh do anh tới kỳ mẫn cảm, thảo nào uống thuốc rồi vẫn không thể thuyên giảm. Phương Miên kinh ngạc, lúng ta lúng túng hỏi: "À, ừm, anh cần em giúp gì không?"

Mục Tĩnh Nam yên lặng nhìn cậu, Phương Miên hơi xấu hổ. Cách để giúp alpha tới kỳ mẫn cảm, còn chẳng phải là đích thân ra trận an ủi alpha?

Mục Tĩnh Nam quay mặt sang chỗ khác, nói: "Nhốt anh ở trong xe, đừng lo lắng."

"Như vậy sao được?" Phương Miên sờ trán anh, nóng bỏng, đặt trứng lên luộc cũng được.

Mục Tĩnh Nam khàn giọng trả lời: "Em đã nói, em sẽ không chạm vào anh."

Đã đến tình huống thế này mà anh vẫn bận tâm về lời thề thốt của Phương Miên. Phương Miên vô cùng đau lòng, không thèm đếm xỉa gì nữa, dù sao làm thì cũng làm rồi, cậu không chịu nổi khi thấy anh đau đớn như vậy. Phương Miên hít một hơi thật sâu, nói: "Làm đi!"

Thật ra Mục Tĩnh Nam đã quen với căn bệnh này từ lâu, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của Phương Miên, nó khiến anh cảm thấy khó chịu. Mục Tĩnh Nam khẽ cau mày, quả nhiên Phương Miên càng lo lắng hơn: "Có phải đau lắm không?"

Người trước mặt cậu lắc đầu: "A Miên, đừng ép buộc mình."

Phương Miên thấy anh vẫn điềm tĩnh, còn sốt ruột hơn trước. Cái tên Mục Tĩnh Nam này tới kỳ mẫn cảm rồi, sao không vùng dậy cày cuốc đi? Tình hình đã thế, làm dịu cơn đói cho hết đau? Phương Miên tự cởi quần, trèo lên xe, quấn lấy anh, ôm mặt anh hôn cái chóc.

"Ép cái gì, anh không làm thì em tự làm." Phương Miên nói: "Nhanh lên, làm xong sẽ hết đau. Hai chúng ta ai là sếp lớn, tóm lại anh có nghe em hay không?"

Nhiệt độ cơ thể alpha nóng như lửa, Phương Miên quấn trên người anh, tưởng đâu đang bị hấp. Mục Tĩnh Nam mím môi, đẩy cậu nằm trên ghế, bỗng đèn xe tắt, trước mắt Phương Miên tối sầm, không còn nhìn thấy rõ. Người sau lưng đột nhiên biến mất, phần da để trần chạm phải vảy lạnh cóng. Phương Miên muộn màng nhận ra Mục Tĩnh Nam đã biến thành trăn, thân trăn quấn vòng eo thon, đuôi luồn quanh bắp chân cậu.

"Anh anh anh anh biến thành rắn làm gì..." Phương Miên hơi hoảng sợ.

Rắn hôn sát dái tai cậu, Phương Miên cảm nhận được xúc cảm khác lạ từ trăn đen, cứng rắn, lạnh lẽo giống thanh thép, cậu nghe thấy giọng nói trầm khàn của Mục Tĩnh Nam: "Nghe theo em."

Phương Miên thầm nghĩ tên này hoá thú quá nhanh, như thể chỉ chờ đến thời điểm hiện tại.

Mục Tĩnh Nam hạ tầm mắt ngắm nhìn đường cong tấm lưng cậu, kéo dọc đi xuống, trập trùng trải dài, mịn màng trơn nhẵn, thân hình Phương Miên đẹp đến mức khiến người khác khó khống chế bản thân.

Âm thanh Mục Tĩnh Nam càng lúc càng khàn, nói: "Nâng lưng lên."

Phương Miên vâng theo anh, run rẩy nâng cao lưng, thân rắn lạnh lẽo cọ xát giữa hai đùi làm Phương Miên không khỏi rùng mình. Cậu chẳng biết liệu Mục Tĩnh Nam cố tình làm vậy hay không nhưng anh luôn mơn trớn ở những nơi khó miêu tả, lâu rồi cậu không làm việc này nên cơ thể vô cùng nhạy cảm. Khi lớp vảy rắn thô ráp, lạnh lẽo chạm nhẹ, dòng suối nhỏ róc rách chảy nước ra ngoài. Trong bóng tối, cậu mơ hồ nhìn thấy vảy của Mục Tĩnh Nam phát quang vì đẫm nước.

Mục Tĩnh Nam thấp giọng than thở: "Em đang tắm cho anh sao?"

Aaa, con rắn biến thái này nói cái quái gì vậy! Sao có thể dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra những lời đáng xấu hổ như thế? Phương Miên bực điên người, hét: "Chỉ được phép làm, cấm nói!"

Mục Tĩnh Nam lại đáp: "Hai cây cùng lúc."

Không phải hỏi ý kiến mà là câu khẳng định. Anh luôn luôn như vậy, lạnh lùng độc đoán, không cho phép người khác cự tuyệt.

"Hả?" Phương Miên ngơ người, "Không được! Sẽ nát ra mất!"

"Tin tưởng bản thân." Trăn bự cổ vũ cậu: "Em có thể."

Dứt lời, hai cây hàng của Mục Tĩnh Nam cùng xông vào.