Những người khác đều gật đầu, từng cặp đứng trên bãi cỏ, quan sát động tĩnh xung quanh.
Sau khi Hoàng lão đại bọn họ bố trí xong xuôi liền yên tĩnh ngồi chờ trên bãi cỏ.
Ninh Khanh Khanh vừa quan sát xung quanh, vừa nói: "Bọn họ rải cái gì vậy?"
"Một loại thịt của tiểu Linh Thú có mùi vị không tệ làm thành nguyên liệu chính của dược phấn (thuốc bột)." Dung Lăng ôm bả vai dựa lên một cây khô, trong miệng ngậm một nhánh cỏ dại không biết ngắt ở đâu, mở một mắt, không nhìn phía trước.
Thái độ thờ ơ của hắn làm Ninh Khanh Khanh bất mãn, nói: "Sao ngươi không căng thẳng chút nào vậy?"
"Đánh nhau thôi, căng thẳng cái gì!" Dung Lăng đưa mắt nhìn, "Không phải còn có bọn họ sao? Đâu Đâu Thú tới, bon họ phải đánh trước, chúng ta chỉ phụ trách dọn dẹp tiểu Linh Thú."
"Cũng đúng." Ninh Khanh Khanh nghĩ mình cần gì phải lo lắng như vậy, cũng học hắn dựa lên thân cây, nhàn nhã huýt gió.
Nàng nhìn những người xung quanh, mặc dù không đến mức nghỉ ngơi ra mặt như Dung Lăng và nàng thế này, nhưng hoặc nhiều hoặc ít đều là một bộ dáng đục nước béo cò. Đáy lòng nàng và Dung Lăng có ý nghĩ giống nhau, không phải xuất ra một phần lực là được tiết kiệm một phần lực.
Một lát sau, xung quanh xuất hiện âm thanh sột soạt, phía sau thân cây xuất hiện một đống sinh vật màu xám, bắt đầu tiếp cận bọn họ bên này.
"Giác Lang!" Không biết là ai mở miệng kêu lên một tiếng, tất cả mọi người đều căng thẳng
Giác Lang là Linh Thú gần trăm năm, lực công kích ở cấp bậc bình thường. Tu vi của mọi người phần lớn đều gần Linh Sĩ, đối mặt Giác Lang áp lực không lớn, nhưng Linh Thú loại này, phiền toái nhất chính là mỗi khi xuất hiện, tất nhiên không phải một hai con, mà là mấy chục con một lần.
Như thế nào lại dẫn Giác Lang tới?
Võ giả dẫn đầu kia mở miệng rất đúng lúc, "Đâu Đâu Thú chưa tới, Giác Lang lại bị mùi vị kia hấp dẫn tới! Hoàng lão đại, vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta không biết sẽ phải đánh Giác Lang!"
Hoàng lão nhị mở miệng nói: "Đây là bất ngờ, đợi lát nữachodù xuất hiện cái gì, cứ giết hết chúng, sau khi trở về,chomỗi người thêm năm trăm lượng bạc!"
Mọi người vừa nghe, chỉ cần giết Giác Lang, có thể được nhiều hơn năm trăm lượng bạc, sao lại không làm!
Chỉ có Ninh Khanh Khanh cảm thấy kỳ quái, thêm tiền như thế này cũng quá mạnh tay rồi. Ba huynh muội Hoàng thị rất giàu có sao? Nhìn bộ dáng kia, cũng không cảm giác được rất phú quý!
Bầy Giác Lang linh trí không cao, nhưng số lượng không ít. Mọi người vội vàng triệu ra Võ Linh. Đa số những người chưa tới cấp bậc Linh Sĩ, chỉ có thể dựa vào Võ Linh bản thể đánh với Giác Lang, nếu như Võ Linh bản thể không có ưu thế, lúc này rất là có hại.
Bọn họ vốncholà ba huynh muội Hoàng thị sẽ ra tay giúp đỡ, nhưng không nghĩ tới ba người chỉ là ngồi ở đống đá vụn bên cạnh, không chút ý định nhúng tay vào.
Ba huynh muội Hoàng thị mới vừa rồi thêm tiền rất nhiều,chonên những người khác coi như thấy họ không ra tay, cũng không hề lên tiếng!
Cầm tiền của người ta, cũng không thể không làm việc được!
Nam nhân áo vàng trong tửu lâu kia mặc dù là Cửu Tinh Linh Giả, nhưng Võ Linh của hắn là một cây lau nhà, không có Linh Kỹ thêm vào, kết cấu không có tác dụng vung quét gì được. Cái này chỉ có thể hù dọa Giác Lang lúc đầu, về sau Giác Lang liền phát hiện lỗ hổng, cắn xuống bả vai của hắn một cái. May mắn Ngô Minh Thích bên cạnh để Võ Linh của hắn tới cứu một tay, mới khôngchoGiác Lang trực tiếp cắn chết!
Ninh Khanh Khanh thấy vậy, triệu hồi Thất Sắc Liên, giúp hắn chữa trị bảy tám lượt, cuối cùng cũng làm vết thương ngừng chảy máu.
"Đa tạ cô nương giúp đỡ!" Nam nhân áo vàng cảm kích nói.
Ninh Khanh Khanh bĩu môi, nàng và nam nhân áo vàng cũng không quen biết, hăng hái giúp đỡ gì đó là không có khả năng.