"Lúc trước đã nhìn thấy rồi." Phượng Phi Bạch tránh né móng vuốt của nàng, không thèm để ý chút nào mà nói.
"Đã thấy thì cũng không thể nhìn tiếp nữa!" Ninh Khanh Khanh thấy ánh của mắt hắn không chịu dời đi, vẫn cứ như vậy, không kiêng nể gì đảo tới, xấu hổ đến nỗi cổ đều đỏ lên. Thân thể bổ nhào về phía trước, dán lên trên người của hắn, góc độ như vậy, cũng sẽ không sợ bị hắn nhìn thấy cảnh xuân.
Nhưng nàng không biết, như vậy so ra còn nguy hiểm hơn.
Thân thể mềm mại liền như vậy đụng vào, mắt Phượng Phi Bạch giật giật, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là lúc nói chuyện, âm thanh có chút trầm, "Ngươi đây rốt cuộc là muốn cho ta xem, hay không muốn cho ta xem?"
Bộ ngực rắn chắc kia hoàn toàn không mềm mại như của chính mình, đụng phải cũng có chút đau.
Tim Ninh Khanh Khanh đập to thình thịch, đang lúc nửa đêm, dường như cũng chỉ nghe được nhịp tim của nàng biến đổi, nhắc nhở tình cảnh của nàng.
"Ai, ai muốn để ngài nhìn thấy. . ."
"Vậy ngươi vẫn còn dán chặt như vậy?" Phượng Phi Bạch chau mày.
Kề sát như vậy, hắn một chút phản ứng cũng không có. Chỉ có tim của nàng đập gia tốc, còn hắn, âm thanh tim đập một chút cũng nghe không được.
Không đúng, gần như vậy, coi như hắn không kích động, không hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vừa lúc ở trước ngực hắn, cũng có thể có thể nghe được ngực hắn nảy lên.
Đột nhiên nhớ lại, thân thể của hắn là do linh khí tụ tập, cũng không phải thật sự, Ninh Khanh Khanh hừ hừ, tự động viên bản thân mình, mở miệng,
"Dù sao ngài cũng không có cảm giác, chỉ là một người linh khí tụ tập, áp sát một chút có sao đâu."
"Ồ? Vậy lại dán sát hơn nữa đi." Phượng Phi Bạch hảo tâm đề nghị, hắn khẽ cúi đầu, ánh mắt trong đêm tối tràn ngập ánh tím, trong đôi mắt tĩnh mịch như giăng kín đầy sao, đôi môi đẹp đẽ hơi vểnh lên, giống như một yêu nam đột nhiên chui ra từ bầu trời đêm đen, mê hoặc chúng sinh. Ninh Khanh Khanh thấy vậy, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.
Dáng người đẹp là có lợi thế đó . Hắn chiếm tiện nghi của nàng như vậy, ngược lại là nàng cảm thấy ngượng ngùng.
Không được, không thể bị sắc đẹp mê hoặc!
Ninh Khanh Khanh quay mặt đi. Mỗi một tấc da thịt trên thân thể nàng dường như lộ ra, hai người tiếp xúc như vậy, mà hắn cũng không có việc gì. Nhưng nàng cái gì cũng không mặc, khó tránh khỏi mẫn cảm, xấu hổ nói:
"Ngài quay sang chỗ khác đi."
Tay của nàng bởi vì căng thẳng có hơi co lại, chụp lên ống tay áo Phượng Phi Bạch. Ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm, trên thực tế vẫn có chút thẹn thùng của thiếu nữ. Phượng Phi Bạch thấy gương mặt nàng đỏ lên, như muốn chui xuống đất bất cứ lúc nào, chậm rãi nói:
"Không quay."
Ninh Khanh Khanh nghẹn một hơi, người này thật sự là không biết xấu hổ. Giờ nghe hắn nói như vậy, cũng không còn biết thẹn thùng gì, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, trong veo như nước, trừng mắt nhìn hắn, "Vương Gia, ngài hay nói ta đây xấu xí như vậy, một chút lực hấp dẫn cũng không có, làm cái gì còn muốn chiếm tiện nghi của người xấu xí như ta?”
Nàng không biết chính mình lúc này, là xinh đẹp cỡ nào. Da thịt trắng như tuyết trong bóng đêm thật giống như phát ra ánh sáng, thoát ly khỏi cảnh đêm. Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay trắng trẻo hồng hào, mang theo hơi thở tươi mát, khóe mắt bởi vì tức giận có hơi đỏ lên, tạo ra một đôi mắt xinh đẹp khác người, tản mát ra một loại lạnh nhạt đẹp đẽ
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của nàng.
Ngón tay không mang theo nhiệt độ cơ thể xẹt qua da thịt, có hơi lạnh lẽo. Ninh Khanh Khanh run rẩy, lại giống như cảm giác được nơi ngón tay kia dừng lại, có chút nóng lên. Trong lòng nàng hơi run rẩy, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Phượng Phi Bạch. Không biết có phải do ban đêm rất lạnh, làm nổi bật lên độ ấm trong mắt của hắn hay không, thế nhưng Ninh Khanh Khanh cảm nhận được sự dịu dàng trong ánh mắt đó.