“ Đứng ở phía trước là kẻ nào, diện kiến bệ hạ và nương nương còn không hành lễ. ”
Một hồi âm thanh lanh lảnh trách cứ kéo tâm trí của Ninh khanh Khanh trở về, nhìn xung quanh mới phát hiện hai bên quần thần đang hành lễ ,chỉ có nàng một người đứng thẳng ,đặc biệt làm người khác chú ý.
Đây cũng không phải là lỗi của Ninh Khanh Khanh, nàng tính đến giờ này mới xuyên qua được có 2 ngày, là một người hiện đại, đối với thói quen khom lưng hành lễ của người cổ đại còn rất xa lạ.
Nàng nhìn thoáng qua người chung quanh, cũng may nghi thức của nữ nhân không phải cúi lạy,vì vậy nàng dễ vượt qua trở ngại trong lòng một chút.
Bắt chước thiên kim bên cạnh, Ninh Khanh Khanh hơi khom người xuống,nói: “Lần đầu tiên được nhìn thấy thiên nhan của Bệ hạ và nương nương,t iểu nữ nhìn đến ngây người, cho nên phản ứng hơi chậm, xin Bệ hạ và nương nương thứ tội."
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên( dẫu biết hết mọi thứ, nhưng nịnh nọt thì không bóc trần), đây là lúc nên nói lời tán dương , Ninh Khanh Khanh cũng không phải ngốc
Cũng không biết là lời nói dễ nghe hay là lòng dạ vị hoàng đế này không hẹp hòi, chỉ cười ngồi vào ghế rồi vẫy tay:
“Không sao, tất cả miễn lễ. Nhìn vị thiên kim này tuổi không lớn lắm, dung mạo lại xuất chúng , lời nói rất hợp ý trẫm, không biết là nữ nhi của ai?”
Lâm Bất Vi vừa nghe Thiên Thịnh Đế hỏi , lập tức bước ra nói:
“Khởi bẩm bệ hạ,người nói đến chính là thần nữ.Vừa rồi xúc phạm thiên nhan,mong bệ hạ thứ tội.”
“Nữ nhi của ngươi?”Thiên Thịnh Đế mang theo ánh mắt nghi vấn nhìn qua: “Đây là nữ nhi của ái khanh-Lâm Dung Dung?”
“Không phải” Lâm Bất Vi giải thích: “Đây là đại nữ nhi của thần mới từ thôn trang trở về,Lâm Khinh Khinh”
“ồ” Ánh mắt Thiên Thịnh Đế đảo qua mặt Lâm Bất Vi một lượt: “Đây là lần đầu trẫm nghe nói Lâm gia còn có một vị thiên kim.”
Lâm Bất Vi cung kính đáp : “Khinh Khinh là được tiểu thiếp sinh ra,trước đây thân thể không tốt , đại phu khám dặn phải cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nên thần thu xếp cho nàng ở thôn trang điều dưỡng, mấy ngày trước mới từ thôn trang trở về .”
Thiên Thịnh Đế nhìn Lâm Bất Vi , ngày trước vừa nói ý tứ cho hắn, lần này muốn ban hôn cho Thất đệ, hôm nay trên Bách hoa yến , Lâm Bất Vi lại mang một nữ nhi khác xuât hiện, không rõ thật giả, làm ngài không vui lắm, nói chuyện trở nên cởi mở
“Thì ra là thế,trẫm thấy vị thiên kim này cùng Lâm Dung Dung có vài điểm tương tự , đều xinh đẹp động lòng người, ái khanh thật có phúc.”
“Bệ hạ quá khen.”
“Trẫm biết, Lâm gia Lâm Dung Dung vài năm gần đây là thiên tài Võ Linhkhó thấy,vừa hay Lâm Khinh Khinh là tỷ tỷ, chắc về Võ Linh cũng có điểm thành tựu, chẳng hay trẫm và các ái khanh có thể nhìn một chút.”
Thiên Thịnh Đế nói khách khí, chẳng qua Lâm Bất Vi trong lòng cũng rõ ràng, Thiên Thịnh Đế đối với Võ Linh của Lâm Khinh Khinh không có bao niêu hứng thú,quan trọng là không tin Lâm Khinh Khinh đột nhiên xuất hiện là nữ nhi của Lâm gia.
Thay đổi người khác, không chừng lo sợ phải gánh tội chết, cũng may mắn trùng hợp , có thể đây là nữ nhi đã thất lạc đã lâu của mình , Lâm Bất Vi trước đáp ứng, liền lui xuống , hướng Ninh Khanh Khanh nói:
“Khinh Khinh, tới, để bệ hạ xem Võ Linh của con, cũng mong bệ hạ có thể chỉ điểm thêm.”
Ninh Khanh Khanh đáy lòng khinh bỉ Lâm Bất Vi ,Võ Linh của Thiên Thịnh Đế là Viêm Hỏa Phượng Hoàng , hoàng đế là người cao cao tại thượng, há có thể chỉ bảo cho một vị thiên kim nhỏ nhoi như nàng , đơn giản là để trước mặt mọi người xác nhận thân phận của nàng .
Tư Đồ Quỷ Hồn bị dẫn tới âm phủ, ở nơi này có rất nhiều Quỷ Hồn đang tố cáo hắn. Thì ra, Tư Đồ lúc ở tại dương gian , nịnh nọt cấp trên, ức hiếp dân chúng, không biết đã làm chết bao nhiêu người.
Diêm vương bình sinh hận nhất chính là người như thế này, lúc đang muốn trị tội Tư Đồ thì đột nhiên thả một cái rắm vừa to vừa thối.
Công đường thật là chốn nghêm túc, tương đương với Kim Loan Bảo Điện trên dương gian. Diêm vương mặc dù là quan to nhất nơi này , nhưng làm ra chuyện chướng tai gai mắt như vậy , dù sao khiến mặt mũi ngài thật khó coi.
Vào lúc này chỉ thấy Tư Đồ đang phủ phục ở trên mặt đất, lấy tay khum khum mũi, vẫn còn hít thật sâu một cái, cười ha hả nói với Diêm vương:
"Chúc mừng đại Vương, mông cao tôn quí, phun ngang rắm quí. Mơ hồ như âm thanh đàn sáo, rộn rã dễ nghe; phảng phất giống như mùi đốt xạ hương, khỏe người sáng mắt. Ngân nga ba ngày không dứt, tại hạ cực kì hứng thú."
Diêm vương sau khi nghe xong, cười ha ha, liền vui mừng thả Tư Đồ ra. Tư Đồ trong lòng không khỏi đắc ý mà nói: "Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên(biết hết mọi thứ, nịnh nọt cho qua), coi như là Diêm vương gia cũng không thể vạch trần cái rắm."