“Lâm Khinh Khinh, ngươi chỉ là một món đồ giả, đừng tưởng rằng ngươi thật sự chính là tiểu thư Lâm gia, hãy nhìn ta đập nát mặt của ngươi nè!” Lâm Dong Dong đã chờ ở chỗ này để đối phó Ninh Khanh Khanh. Nay nhìn thấy nàng không thèm để ý đến mình, liền đưa tay lên đánh vào mặt nàng.
Ninh Khanh Khanh ngay lập tức giơ tay lên, một tay giữ lấy tay ả, tay còn lại kiên định tát lên mặt ả ta khiến má đỏ bừng.
Mặc dù Lâm Dong Dong là Nhị Tinh Linh Sĩ, thế nhưng Võ Linh chỉ là thuần hệ chữa phụ trợ. Nếu như đấu tay đôi, với thân thủ của nàng ta, muốn chạm vào Ninh Khanh Khanh, điều đó tuyệt đối không thể nào.
“Ngươi lại dám đánh ta!” Lâm Dong Dong thét chói tai, lấy tay che mặt, trong mắt không dấu được sự kinh ngạc và đau đớn. Ở trong mắt nàng ta, Ninh Khanh Khanh chính là kẻ khất cái. Mà khất cái , như thế nào lại dám đánh nàng đây?
“ Lâm Khinh Khinh, ngươi sao có thể dám đánh Dong Dong!” Lâm Bát Vi nghe được người hầu nói Khanh Khanh thu thập đồ muốn bỏ đi, chạy đến thì liền thấy một màn Dong Dong bị đánh.
“Chỉ cho phép ngươi đánh ta?” Ninh Khanh Khanh thản nhiên hỏi ngược lại. Từ nhỏ đến lớn, gia gia đều không động tới nàng.
Lâm Dong Dong bị đánh, không can tâm, nhìn thấy Lâm Bất Vi đã chạy đến đây, càng muốn chạy đến nắm lấy khuôn mặt nàng.
Ninh Khanh Khanh cũng không nhúc nhích, dứng yên tại chỗ vươn cổ lắc lắc trước mặt nàng ta mà nói đầy khinh bỉ: “Ngươi đánh ta a, ngươi tốt nhất nên đánh chết ta, như vậy bệ hạ lập tức liền chỉ định hôn lễ cho ngươi, gả ngươi cho Thất vương gia kia!”
Lâm Bất Vi nghe vậy, lập tức kéo lấy tay Lâm Dong Dong khiến cho nàng phẫn nội, hét lớn: “Cha, người không thấy ả ta đánh con sao?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho Thất vương gia?” Lâm Bất Vi nhướn mày, giọng điệu nặng nề.
Lâm Dong Dong tức đến khuôn mặt đỏ rần, tay bị Lâm Bất Vi gắt gao nắm lấy, muốn cử động cũng không được, Lâm Bất Vi mới quay đầu nhìn sang Ninh Khanh Khanh, nhớ ra chuyện trên yến hội này.
Nếu lúc ấy là không phải Thất vương gia mở miệng thì Thiện Thịnh Đế cũng không có ý định chọn nàng. Trước mắt lại thấy nàng đánh Dong Dong, sắc mặt trở nên càng khó coi …
“Lâm Khinh Khinh, hôm nay ngươi thừa lúc có mặt mọi người, lấy trâm gài tóc của Dong Dong làm xổ tóc, đây là ngươi làm không đúng.”
Còn đến nói cái này.
Ninh Khanh Khanh nhìn Lâm Bất Vi, khoé miệng cong lên một cái, cười lạnh nói: “Lâm đại nhân, ngài làm người cũng không nên bá đạo như vậy a. Ngươi tìm ta trở về chinh là muốn ta thay Dong Dong đi chịu chết. Thế nhưng cũng vẫn không cho phép ta lấy cái trâm gài tóc của nàng ta, hỏi ta trút giận vào đâu?”
Lâm Bất Vi trong lòng giật nảy lên một cái. Hắn khiến cho mọi ngươi trong phủ, trên dưới ai cũng lừa gạt về lời nguyền của Thất vương gia, mà cũng không có tiết lộ chút xíu nào về hôn sự, không ngờ được Lâm Khanh Khanh đã biết!
Nhưng trên mặt hắn dường như không thay đổi, vẫn cố gắng giải thích:” Khinh Khinh, ngươi từ đâu nghe được tin tức này, cái gì mà chịu chết, đó chỉ là hôn sự nửa đường nảy sinh ý định mà thôi!”
“Phải chăng có phải là nửa đường nảy sinh ý định hay không, chính bản thân đại nhân hiểu rõ.” Ninh Khanh Khanh cười lạnh nói, “Có một chút dối trá liền không cần nói nữa!”
Lâm Bất Vi không đáp lại, tất nhiên chính là chấp nhận chuyện này. Mà cũng không lại trưng ra gương mặt người cha hiền nữa, chỉ lạnh nhạt nói:
“Đã như vậy thì liền nói rõ ràng đi. Cho dù thế nào, hiện tại ngươi đã mang danh tiếng Lâm gia nữ nhi ta. Khi đến trong phủ Thất vương gia, cẩn thận chú ý hầu hạ Hâu vương gia, mau chóng dụ dỗ Vương gia lấy ngươi vào phòng!”
“ Thế nào, sợ ta sẽ hầu hạ không tốt, bệ hạ sẽ muốn đem Lâm Dong Dong gả đi trước sao?” Nhìn thấy sắc mặt Lâm Bất Vi trong nháy mắt liền thay đổi, Ninh Khanh Khanh chắc chắn hắn đối với bản thân mình là không có tình cảm,. Dù sao nàng đi đến Thất vương gia, sau khi nàng lấy lại được mặt dây chuyền, nàng cũng không tính toán quay trở lại Lâm phủ.
Ninh Khanh Khanh đảo mắt một vòng, nhướn mày cười một tiếng.
“ Hì hì, Lâm đại nhân có lòng chăm sóc bảo vệ cho nữ nhi của mình, ta có thể thông cảm. Nhưng mà có thể hầu hạ tốt hay không , cái này đại nhân phải có thành ý… "