Ngự Sủng Mãnh Phi: Cho Gọi Độc Vương Yêu Nghiệt

Chương 47: Thuật chữa bệnh



Nếu không thì tại sao lúc hắn nghe nói trong phủ có một nha hoàn mới đến, lại cao hứng như thế?

Nói chuyện có thể thẳng thắn hơn nhiều so với Từ Sách. Một thống lĩnh thị vệ bên cạnh Vương gia lại dám nói móc bản thân ngài, làm độ thiện cảm của Ninh Khanh Khanh đối với hắn tăng thêm. Nàng đi qua vỗ vào bả vai hắn một cái,

"Đó là, người bình thường ai dám đợi ở bên cạnh Vương gia nhà ngươi chứ."

Dương Thiếu Thần nheo lại, miệng toét ra nói một câu, "Au. . ."

Ninh Khanh Khanh nhìn tay của mình, một chưởng này của mình có sức lực sao?

"Không có chuyện gì." Dương Thiếu Thần vén tay áo lên, "Hôm nay cùng các huynh đệ luyện tập, cánh tay bị thương, không liên quan tới ngươi."

Mặc dù nhìn hắn thanh tú, nhìn cánh tay một cái, cũng đều là bắp thịt mảnh dẻ. Bên ngoài da có hai vết thương không nhỏ, tùy tiện dùng thuốc bột rắc lên, bộ dáng rất không thèm để ý.

Mắt Ninh Khanh Khanh sáng lên, vỗ cánh tay Dương Thiếu Thần, "Ngươi chờ một chút."

Trong lúc nói, tay nàng vừa động một cái, một đóa hoa sen màu trắng xóa liền xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.

"Thất Sắc Liên của Lâm gia?" Dương Thiếu Thần vốn muốn thể hiện mình là một nam nhi kiên cường, không nghĩ tới còn khiến nha hoàn này xuất ra Võ Linh, lúc này mới nhớ ra tin tức nghe được, nha hoàn này, chính là Đại tiểu thư Lâm gia mới tìm về.

Kể từ lúc biết Thất Sắc Liên có linh kỹ trời sinh, Ninh Khanh Khanh không có cơ hội thử một lần, trước mắt có cơ thể sống để thí nghiệm rồi, nàng phải nắm giữ cơ hội.

Lôi kéo Dương Thiếu Thần ngồi trên ghế, trong lòng nàng mặc niệm, "Thất Sắc Liên, chữa khỏi!"

Hoa sen màu trắng bạc trong lòng bàn tay nàng bắt đầu xoay tròn từ từ, màu bạc sáng rực từ tỏa ra từ hoa sen, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, dừng trên cánh tay của Dương Thiếu Thần.

Vết thương của hắn, hơi khép lại một chút.

Mặc dù so với vết thương kia, khép lại một chút cũng không nhiều, nhưng cũng đã đủ khiến Ninh Khanh Khanh mừng rỡ!

"Oa, thật có thể chữa khỏi a!" Biết là một chuyện, thật sự có thể sử dụng lại là một chuyện, ánh mắt của Ninh Khanh Khanh dường như muốn dán trên cánh tay của Dương Thiếu Thần, nhìn thấy vết thương khép lại một chút ít, không nhịn được lại mặc niệm lần nữa

"Thất Sắc Liên, chữa khỏi!"

"Thất Sắc Liên, chữa khỏi!"

Theo vết thương kia chữa khỏi từng chút từng chút, Ninh Khanh Khanh càng ngày càng dũng cảm, cho đến lúc nàng hô lần thứ sáu, khi làm thế cũng không có hiệu quả thì nàng mới dừng lại, nhìn Võ Linh của mình, vẻ mặt nghi hoặc,

"Ồ. Tại sao lại không phát sáng, chẳng lẽ bị hư?"

Khóe miệng Dương Thiếu Thần giật giật, nhìn ánh mắt tràn ngập kinh ngạc của Ninh Khanh Khanh, "Sao Võ Linh lại bị hư chứ. Là linh lực của ngươi không đủ, không thể xuất ra linh kỹ. Ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết sao?"

"Không biết." Ninh Khanh Khanh lắc đầu, một chút cũng không cảm thấy ân hận xấu hổ, "Ta mới từ nhà quê trong thôn trang tới đây, nơi đó tương đối hẻo lánh, nhà quê cũng nhiều người bình thường, là những ai không thể triệu hoán ra Võ Linh. Ngay cả Thất Sắc Liên này, cũng là hai ngày này mới dạy ta triệu hồi ra."

"Thì ra là như vậy." Dương Thiếu Thần kéo tay áo, hắn thờ ơ với vết thương này, chừa chút sẹo còn có thể biểu hiện hương vị nam nhân của hắn, "Lúc này cần Thiếu Thần ca ca tới giúp ngươi giải thích nghi hoặc. Hiện tại ngươi là Nhất Tinh Linh giả, có biết điểm này chưa?"

Người này ngay từ lúc mới quen biết, liền bắt đầu tự xưng là Thiếu Thần ca ca.

Ninh Khanh Khanh có điểm buồn cười, nhưng không cảm thấy phản cảm, thu hồi Thất Sắc Liên lại, gật đầu.

"Trong số các Linh giả thì Nhất Tinh là hạng sơ cấp nhất, cũng đại biểu ngươi gần như vừa mới đánh thức Võ Linh . Người bình thường khi mà mới triệu hồi ra Võ Linh , thường không có linh kỹ. Chỉ Lâm gia các ngươi mới đặc thù một chút, có linh kỹ bẩm sinh."