Tháng chín hàng năm, học việc Tử Phượng bắt đầu thu nhận đệ tử mới. Yêu cầu nhất định phải là mười lăm tuổi trở xuống, đối với thiếu nữ thì cấp bậc ít nhất là Ngũ Tinh Linh Sĩ mới có thể đạt được tiêu chuẩn thu nhận.
Mà người đệ tử dự bị, tên như ý nghĩa, chính là sắp sửa tham gia đợt thu nhận học trò lần này của học viện Tử Phượng.
Bọn họ thiên phú bẩm sinh không tệ, tuổi cũng vừa vặn, nhưng mà cấp bậc linh lực như vậy có chút không đủ mạnh cho lắm.
Triều đình Thiên Thịnh sẽ tụ hội vào tháng sáu hàng năm, tổ chức một cuộc rèn luyện ngắn hạn. Mục đích là để cho bọn họ trong quá trình rèn luyện nâng cao thực lực nhanh chóng, tránh việc bỏ phí những đệ tử có tiềm lực
Trước kia, để có thể tham gia làm đệ tử dự bị, không nói phải đạt tới cấp bậc Linh Sĩ hãy còn ít nhất cũng phải là Linh giả cao nhất, cho đến bây giờ chưa từng nghe nói Nhị Tinh Linh Giả cũng gia nhập được.
Chỉ là không nghĩ tới Tam hoàng tử lại mở miệng đồng ý, "Được, hoàng tử Vân Triệt đã mở miệng, vậy bổn hoàng tử liền phá lệ, để Lâm Khinh Khinh gia nhập đội ngũ đệ tử dự bị lần này."
Còn một nguyên nhân nữa là, mặc dù Đổng Thấm Nguyệt bị thương nghiêm trọng, Võ Linh hoàn toàn mất hết. Nhưng nói cho cùng, đều do nàng độngđến người bên cạnh Thất Hoàng thúc trước.
Mặc dù Thất Hoàng thúc không mở miệng, nhưng đáy lòng hắn biết, phụ hoàng rất coi trọng hoàng thúc, nhất định phải tìm một cơ hội bù đắp lại sai lầm lần này. Trước mắt, việc Ninh Khanh Khanh tham gia vào đội ngũ đệ tử dự bị của Tử Phượng, Thất Hoàng thúc không hề mở miệng phản đối, hắn liền thuận theo trả món nhân tình này.
Ninh Khanh Khanh biết cơ hội này không dễ dàng có được, nên quay sang Vân Triệt cảm kích: "Đa tạ ngươi."
"Không cần cám ơn, ngươi không nói, ta cũng sẽ không nhớ nói đến việc này với ngươi." Giọng nói của Vân Triệt ôn hòa nho nhã, cực kỳ dễ nghe, "Vết thương của ngươi mặc dù được Thất Sắc Liên chữa khỏi, đã hoàn hảo, nhưng máu huyết mất đi không thể bổ sung trở lại. Còn bảy ngày nữa đệ tử dự bị mới được rèn luyện, ngươi phải chú ý điều dưỡng."
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong tay áo, đưa cho Ninh Khanh Khanh, "Ở đây là phiến sâm bổ huyết, mỗi ngày ngươi ăn ba phiến sẽ giúp ngươi khôi phục khí huyết."
"Ừ, ta sẽ ăn." Ninh Khanh Khanh không hề khách khí, tiếp nhận chiếc hộp nhỏ kia, gật đầu thật mạnh, mặt mày hiện lên ý cười giống như một ngon cỏ xanh mượt, mơn mởn đến nỗi dường như có thể vắt ra nước.
Gió hè thổi tới, hương thơm tinh khiết của cỏ xanh tràn ngập bên bờ Thanh Khê, thiếu niên mặc chiếc trường sam màu xanh da trời đứng cùng thiếu nữ vận chiếc váy dài màu lam nhạt, giống như trời xanh nước biếc, hồn nhiên tinh khiết, làm cho người ta nhìn đến liền nhớ lại những ngày tuổi trẻ vô tư.
Phượng Phi Bạch nhìn bầu không khí có chút mịt mờ không rõ ở giữa hai người, đuôi mắt hơi nhướn lên một cái, xoay người. Tay áo vung lên một cái, cọ qua hai má Ninh Khanh Khanh, làm một trận xuân ý bừng tỉnh.
"Ngài làm gì vậy?" Ninh Khanh Khanh nói.
"Đi thôi."
"Hả?" Ninh Khanh Khanh nghi hoặc hỏi.
"Trở về phủ."
"Đã biết!" Người nào đó tức giận trả lời, Ninh Khanh Khanh quay đầu về phía Vân Triệt nói: "Ta phải theo Thất vương gia đi trước rồi."
"Được." Vân Triệt mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn thiếu nữ theo đuôi nam nhân áo bào màu trắng, tuấn tú, sạch sẽ, dáng người cao to đi về phía trước. Nơi đó, hai bóng người một cao một thấp, dường như bởi vì gì đóa mà bắt đầu tranh luận, từ đằng xa có thể thấy người thiếu nữ đang phồng hai má.
Hắn dừng một chút, xoay người rồi nói về việc rèn luyện với Tam hoàng tử.
Ninh Khanh Khanh cùng với Phượng Phi Bạch ra khỏi Thanh Khê, nhìn Dương Thiếu Thần đứng ở bên cạnh xe ngựa, nhớ tới chuyện xấu hổ phát sinh hôm nay, có chút ngượng ngùng.
"Việc đó. . . Ta không phải cố ý."
Dương Thiếu Thần trông thấy nàng, trên gương mặt thanh tú chợt phớt hồng, nhưng cũng rất khẳng khái nói:
"Không có việc gì, tất thối thôi mà. Đây là một dấu hiệu của đại trượng phu, biết thế là được rồi!"