Ninh Khanh Khanh cúi đầu cầm mấy thỏi vàng vụn, sau khi định bỏ vào trong Giới Chỉ. Nàng lại phát hiện trong đống vàng lộ ra hai con mắt tròn thô lố.
Nàng bị dọa đến hoảng sợ, suýt kêu lên thành tiếng. Nhưng rồi lại thấy Tiểu quỷ kia chỉ là có kích cỡ to bằng bàn tay nên cố nhịn xuống không kêu. Nàng đưa tay xách Tiểu quỷ kia từ trong cái rương vàng vụn thứ hai , rồi đặt ở trên cái rương thứ nhất, lập tức trong lòng thầm kêu lên một tiếng
Thật xấu a!
Thân thể gầy guộc nhỏ nhắn, lông bẩn thỉu, một dúm màu vàng, một dúm trắng nhờ nhờ dán bết ở trên người,trông lưa thưa lác đác để lộ ra da thịt màu hồng, nhìn thấy thật giống như bị mắc bệnh chốc đầu.
Sau lưng là cái đuôi nhỏ thật dài, rủ xuống đến giữa hai chân sau. Nhìn qua thì thấy có điểm giống như con chó nhỏ, nhưng mà lại không giống.
Một đôi mắt tròn thô lố, trái lại tựa như nước lóng lánh nhìn rất dễ thương. Đáng tiếc cái đầu quá lớn, khiến cho nhìn ánh mắt kia, rốt cuộc cảm giác được có hơi quái dị không hợp với đầu.
Lúc nhìn Ninh Khanh Khanh , Tiểu quỷ này vẫn không nhúc nhích, tứ chi ngồi xổm xuống, gắt gao ôm chặt một cái hộp nhỏ dưới chân nó.
Nói đến cũng kỳ quái. Nó bé xíu xiu, gầy yếu đến như vậy. Thế nhưng lúc Ninh Khanh Khanh nhắc nó lên, nó vẫn còn ương ngạch che lấy cái hộp nhỏ bằng thân bé xíu của mình.
Chẳng lẽ bên trong có bảo bối gì?
Ninh Khanh Khanh nhấc Tiểu quỷ kia lên, giơ tay đình cầm lấy cái hộp của nó.
Hắc, vẫn còn không bắt được .
Cái này khơi dậy lòng hiếu thắng của Ninh Khanh Khanh, nàng còn không tin không đoạt được từ một con chó con !
Chính là Tiểu quỷ này dẫu xấu ơi là xấu, vậy mà vẫn còn có chút khí phách, móng vuốt cong lại ôm quá chặt chẽ, khiến Ninh Khanh Khanh gia tăng sức lực, thật vất vả mới đoạt xong.
"Hừ, ai bảo ngươi không để cho ta, còn không phải bị ta đoạt đi rồi sao!" Ninh Khanh Khanh cầm hộp nhỏ, đắc ý dào dạt mà giơ giơ trước mặt Tiểu quỷ.
Tiểu quỷ tức tối múa vù vù hai móng vuốt màu nhợt nhạt ở giữa không trung, xem ra là muốn cào nàng.
"Ngươi đang nói chuyện với ai?" Thiếu niên lục soát món đồ mình muốn xong, quay sang nhìn Ninh Khanh Khanh một lát.
"Ngươi nhìn cái này là vật gì vậy? Con chó con sao?" Ninh Khanh Khanh đưa cái hộp nhỏ vào trong Vô Cực Nạp Giới xong xuôi, nàng xoay người đứng dậy, nhắc Tiểu quỷ kia lên nhờ thiếu niên phân biệt.
Không biết là do bị đoạt cái hộp nhỏ, hay bởi gọi nó là con chó con, hoặc cũng có thể là cả hai. Thế nhưng đã làm Tiểu quỷ bị chọc giận, nên hai cái chân trước dậm dậm, há miệng kêu "Ngao ngao" hai tiếng.
Ninh Khanh Khanh lập tức dùng ngón trỏ ngón cái bóp chặt cái miệng nó,nhưng chắc là vẫn đã quá muộn. Quân canh ở bên ngoài lập tức hô to một tiếng,
"Ai ở bên trong?"
"Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta !" Thiếu niên quay đầu nhìn bên ngoài, rồi quay sang Ninh Khanh Khanh mà hô.
Ninh Khanh Khanh nhìn bóng người bên ngoài động đang chạy vào. Nói ít cũng có bảy tám người.
Nếu là đánh nhau , thì sáu bảy người bình thường không làm nàng sợ. Nhưng mà ở trong Cực Quang Sâm Lâm, người bình thường không có khả năng đi vào!
"Bị phát hiện !" Ninh Khanh Khanh nhìn thoáng qua khối dạ quang trên vách đá, giơ tay lên ném hai miếng vàng vụn nện vỡ đá dạ quang.
Ánh sáng trong nháy mắt tối sầm đi, nó nghiền nát đá dạ quang chỉ còn một chút điểm sáng yếu ớt, chỉ đủ nhìn ra được bóng người mông lung
Thiếu niên đại khái chỉ thoáng cái liền tính ra số người ở phía ngoài. Hắn lôi kéo Ninh Khanh Khanh chạy tới vách nham thạch vừa rồi.
"Chậm đã." Ninh Khanh Khanh đột nhiên hô .
"Ta cũng rất thích đánh nhau, nhưng mà vừa nhìn qua trường hợp này một phen ! Bọn họ người nhiều lắm!" Thiếu niên nhìn Ninh Khanh Khanh, hiển nhiên cho là nàng nghĩ muốn một mình đấu một phen đám người kia.
"Ta cũng rất thích đánh nhau, nhưng mà vừa nhìn qua trường hợp này một phen ! Bọn họ nhiều người lắm!" Thiếu niên nhìn Ninh Khanh Khanh, hiển nhiên cho là nàng muốn một mình đấu lại một với đám người kia.
"Ta mới không liền chịu chết như vậy !" Ninh Khanh Khanh cầm lấy Tiểu quỷ thuận tay nhét vào trong lòng, đôi mắt lộ ra một nụ cười xảo trá. . .