Lý Ngư đóng cửa sổ lại. Căn phòng bị mưa gió thổi thốc vào nên ướt nhẹp. Lý Ngư gọi Tiểu Loa tới, bảo nàng ấy bồng mấy đứa nhỏ và Tuyết Bảo sang phòng cách vách.
Đại Bảo nhéo tay cá cha không chịu đi, Lý Ngư bế Đại Bảo lên, hôn một cái để nhóc an tâm rời đi.
Chỉ còn lại mỗi Thái tử ướt sũng hệt như con gà rơi vào nồi canh.
Lý Ngư mang một chiếc khăn sạch tới, lau vết nước trên mặt Thái tử.
Mục Thiên Trì vẫn chăm chú nhìn Lý Ngư, sợ rằng nếu không cẩn thận cậu sẽ bay đi mất.
Lý Ngư vừa thương vừa giận nói: “Nhìn gì mà nhìn, đây là giông bão chứ không phải độ kiếp! Ngay cả ô cũng không mang, chàng nghĩ chàng là sắt à?”
Thái tử: “….”
Thái tử cong môi, ho nhẹ một cái: “Ta quên mất.”
Lý Ngư xụ mặt lải nhải dạy hắn một lúc, tuy nhiên, dạy thì dạy nhưng động tác tay lại rất dịu dàng.
Lý Ngư lau mặt xong lại tìm một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ quần áo. Cậu muốn lau người cho Thái tử, bắt hắn phải thay quần áo.
“Cá Nhỏ, em cũng ướt rồi.” Thái tử giãy dụa nói.
Hắn vốn muốn tự mình thay đồ, nhưng khi bị Lý Ngư hung dữ trừng một cái, Thái tử biết mình đuối lý đành phải bất đắc dĩ ngậm miệng.
Lý Ngư nhanh nhẹn thay quần áo cho hắn, sau đó nhìn lại mình. Quần áo cậu đã ướt sũng gần hết. Lý Ngư cởi áo ngoài đã ướt, tìm một cái chăn rồi chui vào trong.
Mục Thiên Trì: “…”
Mục Thiên Trì cũng chui vào.
Hai người ôm nhau, vừa dùng thân nhiệt sưởi ấm vừa lắng nghe tiếng mưa gió ngoài cửa sổ.
Lý Ngư cẩn thận suy nghĩ một hồi, cậu không biết làm sao để làm rõ chủ đề này nên đành phải đi thẳng vấn đề cho nó đơn giản: “Thiên Trì, có phải sau này chàng sẽ phong ta làm Hoàng Hậu nhiếp chính không?”
Thái tử không rõ sao bé cá này lại biết được kế hoạch của hắn, nhưng điều đó không quan trọng. Chắc hẳn cá chép tinh có một vài thủ đoạn mà hắn không biết, nhưng Thái tử chẳng hề để ý.
Tuy nhiên, chỉ cần là chuyện liên quan đến giang sơn thì hắn sẽ tuyệt nhiên không nhận.
Lý Ngư tức đến muốn cắn người, nhưng khi thấy mấy vết răng rõ ràng trên mu bàn tay Thái tử… Sản phẩm do lúc cậu đau chết đi sống lại cắn hắn, thì Lý Ngư lại không nỡ.
“Có phải là chàng tưởng muốn em độ kiếp, độ kiếp xong là phi…. Phi thăng đấy à? Không phải như vậy đâu!”
Hệ thống Hại cá quá nghịch thiên, mà nói ra thì không tiện nên Lý Ngư đã cố gắng đem truyện hệ thống dịch thành truyện tu tiên.
“Em độ kiếp là vì muốn hoàn toàn thành người. Đây là mục đích độ kiếp của em.”
Thái tử: “….”
Thái tử nghĩ thầm, đây nhất định là nói dối, trên đời này làm gì có chuyện yêu tinh không muốn làm thần tiên mà muốn làm phàm nhân chứ!
Nhưng người nói điều này với Thái tử lại là một bé cá chép tinh đang nằm trong ngực hắn, vì hắn sinh con đẻ cái…
Thái tử vô thức ôm chặt lấy Lý Ngư: “Thật sao?”
“Thật.” Lý Ngư vội vàng khẳng định, cho dù như thế nào, chuyện cậu muốn biến thành người hoàn toàn là sự thật!
“Vậy vì sao em….” Thái tử vẫn cảm thấy bất an.
Lý Ngư: “Không có vì sao, em không thích làm thần tiên.”
Đôi mắt sáng long lanh của cậu nhìn chăm chú Thái tử hoảng sợ vì nỗi sợ biệt ly. Lý Ngư nhẹ nhàng nói: “Em chỉ thích chàng.”
“Em… Sẽ hối hận.” Thái tử khàn khàn nhắc nhở cậu.
Yêu quái sống lâu hơn con người, nếu Cá Nhỏ muốn làm người thì Thái tử lại đầy mâu thuẫn. Tuy hắn hy vọng hai người có duyên muôn đời nhưng hắn cũng không muốn Cá Nhỏ sẽ vì mình mà vứt bỏ tương lai của bản thân.
Bởi Thái tử rất thích bé cá này, cho nên nếu phải chọn lựa giữa mình và Cá Nhỏ, thì hắn sẽ không chút do dự chọn em ấy.
“Em sẽ không hối hận, thật đấy!” Lý Ngư lớn tiếng nói:, “Thiên Trì, lúc chàng quyết định cho em làm Hoàng Hậu nhiếp chính, chàng có hối hận không?”
“Chẳng may nếu em bụng dạ khó lường, chẳng may em tiếp cận chàng vì có mục đích riêng, chẳng may tất cả những gì em làm chỉ muốn mang đến loạn lạc cho giang sơn… “
“Em không có.” Thái tử nói:, “Cho dù có, thì cũng chẳng sao.”
Lý Ngư ngẩn ra, vậy mà Thái tử lại nói… Cũng chẳng sao?
Thái tử ôm lấy Lý Ngư, để cậu nằm trên ngực mình, hắn tựa cằm vào trán cậu.
“Liễu Không nói em đã cứu ta. Tuy ta biết nhưng lại không nhớ nổi. Ssau khi thái y giải quyết độc của Tuyết Ô Tử cho ta, ta từng hôn mê mất một thời gian, lại cơ duyên xảo hợp nhớ lại chuyện xưa.”
Rất nhiều năm trước, hắn cũng từng ôm bé cá này, để cá nằm trên lồ.ng ngực mình vui vẻ quẫy đuôi.
“Cá Nhỏ, là em cứu ta, ta đã nhớ kỹ rồi, mạng của ta là của em, nếu là em, thì chẳng sao.” Thái tử nói.
“Chàng nhớ lại thật à?”
Lý Ngư vẫn cảm thấy điều này thật khó tin. Chỉ là một nhiệm vụ nhánh thôi lại có trong trí nhớ của Mục Thiên Trì. Ảo cảnh mà Lý Ngư vẫn nghĩ hóa ra là có thật, vậy mà tên của Mục Thiên Trì được đặt vì cậu. Ngoại trừ ngạc nhiên Lý Ngư còn cảm thấy may mắn.
May là cậu đã cứu nhóc mập, nếu không hậu quả rất khó có thể tưởng tượng được.
Trong lòng Lý Ngư vẫn luôn có rất nhiều thắc mắc, nếu bây giờ đã nói vậy thì nói luôn đi.
“Thiên Trì, vì sao chàng luôn sờ đầu cá, đây có nghĩa là gì vậy?” Lý Ngư tò mò hỏi.
Rõ ràng là cậu học được hành động này từ Mục Thiên Trì trưởng thành rồi truyền lại cho nhóc mập. Nhóc mập lúc đó vuốt cá không quá thành thạo nhưng sau này lại dùng ngược lại với cậu. Hành động thần bí này rốt cuộc nó có ý nghĩa là gì vậy!
Mục Thiên Trì mỉm cười, xoa đầu cậu lần nữa rồi nói một câu hai ý: “Đừng nghịch.”
Thái tử lại không chịu nói, Lý Ngư buồn bực lẩm bẩm một tiếng.
“Vậy sao lúc đó chàng lại nhặt cá mang về?”
Cái này hẳn là có thể nói nhỉ?
Hiện tại Mục Thiên Trì
đã có thể trả lời được vấn đề này. Hắn hôn môi cậu nói: “Bởi vì tiếng đuôi cá đột nhiên dừng lại.”
Lý Ngư: Hả??
“Tuy rằng lúc đấy không nhớ rõ nhưng ta vẫn có ấn tượng về tiếng đuôi của em. Tiếng ngừng, cá chết… Ta
không muốn em chết.” Thái tử nói.
Lý Ngư cảm động đến mức bật cười, hóa ra là như vậy……Thái tử cứu cậu vừa là nhân quả do cậu cứu hắn cũng là kết quả do hắn cứu cậu. Đây là một nan đề siêu khó, hệt như câu hỏi con gà có trước hay quả trứng có trước. Này…. Cmn là một vòng tuần hoàn khép kín!
Nhưng thế thì sao chứ, Thái tử căn bản không hề bận tâm, hắn… Vẫn sẽ luôn ổn cho dù bị kẹt trong vòng lặp ấy.
“Thiên Trì, đây là kiếp nạn cuối cùng của em, chàng có thể giúp em được không?” Lý Ngư đáng thương nói: “Nếu không hoàn thành được, em sẽ bị biến thành xương cá hoặc là tro cá.”
Thái tử: “…”
Độ kiếp thất bại sẽ nghiêm trọng đến vậy sao?
Thái tử nghiêm nghị gật đầu, hắn sao có thể khiến cá chép tinh biến thành xương cá hoặc tro cá chứ.
“Em cần ta làm gì?” Thái tử hỏi.
Mấy ngày sau, lễ sách phong của Thái tử.
Trước sự chứng kiến của liệt tổ liệt tông tại Phụng Thiên Điện, Mục Thiên Trì được Hoàng đế lập thành Thái Tử. Sau khi chiếu thư được đọc xong, Hoàng đế đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui.
Lý Ngư mặc triều phục được theo hoa văn hình cá của Thái Tử Phi. Thân là chính phi của Thái Tử, chỗ đứng của cậu được gần Thái tử hơn rất nhiều người, vẻ mặt trịnh trọng, lưng đứng thẳng tưng.
Sau khi thánh chỉ được đọc xong, Hoàng đế ra lệnh cho Thái tử thay mình tế trời. Lý Ngư và mọi người đang chuẩn bị quỳ xuống hành lễ thì Thái tử lại đi tới trước mặt cậu rồi không coi ai ra gì mà nắm lấy tay Thái tử phi.
Hình như cái này không được tốt lắm nhỉ?
Lễ tế trời và lễ sách phong được tổ chức vì Thái tử, Thái tử phi sao lại tham gia vào? Lý Ngư cảm giác như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào mình, áp lực như núi.
“Đừng căng thẳng, ta đã nói trước cho phụ hoàng rồi.” Thái tử nói.
Lý Ngư nghe vậy liền liếc nhìn Hoàng đế từ xa thì thấy ông đang vẫy tay với hai người họ.
Thái tử và Thái tử phi là đế hậu tương lai, Thái tử phi có thể tế lễ với Thái tử được.
Thái tử luôn làm việc rất chu đáo nên Lý Ngư không cần lo lắng những chuyện vặt vãnh này. Cậu được Thái tử kéo theo, hai người đi về phía đài Hình Khâu được xây lên để tế trời.
Đài cao đứng sừng sững, trên đài lập thần vị, trước thần vị được bày vô số cống phẩm. Khi tiếng trống vang lên, Lý Ngư hết sức chăm chú làm theo động tác của Thái tử, cùng nhau hoàn thành nghi lễ tế trời phức tạp.
Tế trời xong, hai người nhìn dòng người dưới đài cao. Không hiểu sao Lý Ngư
lại nhớ tới những bá tánh đã hành lễ với mình ở Tây Thùy. Đối mặt với loại cảnh tượng này một lần nữa, cậu đã tính sẵn trong lòng.
Có lẽ, đây chính là cảm giác của kẻ đằng trên.
“Em ổn không?” Thái tử hỏi.
“Em ổn.” Lý Ngư chờ mong gật đầu.
Lý Ngư muốn chọn lúc trang trọng nhất để độ kiếp, Thái tử phải mất một lúc lâu mới hiểu lúc trang trọng nhất là gì nên đã chọn thời điểm lễ tế trời, lên kế hoạch giúp Cá Nhỏ độ kiếp thành công.
Thái tử nhìn vào mắt Lý Ngư, nhẹ giọng nói: “Ta nguyện ý……”
Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu Lý Ngư cùng lúc với giọng nói của Thái tử. Đó vừa là lời thề chung thủy vừa là lời tỏ tình ngọt ngào nhất.
Thái tử lớn tiếng nói: “Ta nguyện ý cộng giang sơn với em.”
Nhiệm vụ “Cộng giang sơn” cuối cùng đã hoàn thành.
Lý Ngư mừng đến mức nằm mơ cũng cười tỉnh được. Sau lễ sắc phong, cậu tranh thủ thời gian rảnh để vào hệ thống. Sau khi được giải thoát, cậu đang chờ thẳng lưng nhận phần thưởng.
Hệ thống đã lấy ra một gói phần thưởng lớn cho nhiệm vụ cuối cùng. Lý Ngư điên cuồng bấm nhận, kỹ năng biến thành người của cậu trở thành kỹ năng biến thành cá, không có giới hạn về thời gian và số lần, hỗ trợ hủy bỏ, điều đó có nghĩa là trong điều kiện bình thường, cậu không còn là cá nữa mà là một con người.
Cậu vẫn có thể thích thì biến thành cá.
Kỹ năng nhân ngư và cá người cũng vậy, không có bất kỳ hạn chế nào, cậu hoàn toàn có thể sắm vai cá chép tinh.
Không gian tùy thân cũng to lên gấp đôi, lớn đến mức Lý Ngư
còn không biết nó lớn đến mức nào.
Còn phần thưởng cuối cùng thì là một cánh cửa hư ảo xuất hiện trước mặt Lý Ngư.
Đây là cái gì? Lý Ngư hỏi.
Hệ thống nói: “Chúc mừng ký chủ, cậu đã hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ chính, thành công giúp bạo quân đổi tính. Giờ cậu có thể thông qua cánh cửa này để trở về hiện thực.”
Lý Ngư: “…”
Lý Ngư còn nhớ rõ, rằng mình đã xuyên qua một quyển tiểu thuyết. Vậy nên, đi qua cánh cửa này chính là rời khỏi quyển sách này?
Lý Ngư hít một hơi thật sâu. Cậu thừa nhận, đây là một cám dỗ rất lớn. Có lẽ là ngày đầu xuyên sách, cậu sẽ muốn rời đi nhưng bây giờ, khi có thể đi thật, cậu lại cảm thấy bước này thật là khó.
Lý Ngư đã có ràng buộc với thế giới cổ đại này, cậu có phu quân yêu thương mình, có những đứa con đáng yêu, cậu sao có thể rời bỏ họ được chứ?
Hệ thống nói: “Xin ký chủ yên tâm. Nếu ký chủ lựa chọn rời đi, ký ức của ký chủ sẽ được thiết lập lại, bảo đảm ký chủ sẽ không cảm thấy áy náy.”
Lý Ngư:?
Lý Ngư biết việc thiết lập lại này sẽ chỉ có mình cậu chứ không có phu quân, nên nếu cậu cứ thế rời bỏ phu quân và bọn trẻ, sống một cuộc đời tự do tự tại thì cậu quá vô tâm rồi.
“Tôi sẽ không đi.” Lý Ngư nói.
Thái tử không hối hận khi yêu thương tin tưởng cậu, và cậu cũng vậy.
Nếu là cá chép tinh, cậu sẽ không hối hận khi từ bỏ làm tiên.
Nếu là cá hệ thống, cậu cũng sẽ không hối hận khi từ bỏ cơ hội về thế giới thực.
Sau khi hệ thống nhận được xác nhận của Lý Ngư, cánh cửa hư ảo lập lòe hai lần rồi hoàn toàn biến mất.
Hệ thống nói: “Nếu ký chủ không nhận phần thưởng này, vậy đổi cái khác đi.”
Một cái nút nhỏ xuất hiện ở cánh cửa hư ảo, trên đó nổi lên một dòng chữ lớn màu vàng – Chuyến tham quan hai ngày đến hiện đại.
Hệ thống nói: “Mời ký chủ chọn người lập đội. Phần thưởng này có thể đến hiện đại ở hai ngày, nhưng đối với thời cổ đại chỉ là mười lăm phút. Mời cậu xác nhận có hay không.”
Lý Ng: “…”
A A A A, vậy có nghĩa là về nhà mẹ đẻ trong vòng mười lăm phút à?
Thỉnh thoảng về thăm nhà mẹ đẻ cũng không tệ, rời đi mười lăm phút cũng không có gì to tát, lại còn có thể cùng lập đội để về!?!
Nhưng cậu nên mang ai về giờ?
Cậu có bốn cục cưng và một Tuyết Bảo, một khi đã mang là phải mang tất, không thể thiên vị đứa này hơn đứa kia được.
Nhưng một mình cậu mà mang năm đứa nhóc đến nơi đất khách quê người thì đúng là một thảm họa.
Hệ thống, tôi mang bạo quân đi được không? Lý Ngư hỏi.
Hệ thống nói: “Được.”
Lý Ngư hưng phấn đi gặp Thái tử: “Điện hạ, em dẫn chàng đến ổ cá chép tinh nhé!”