Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

Chương 155



Lý Ngư đã mặc quần áo cho Thái tử xong. Thái tử đang mặc một chiếc áo phông bó sát phần thân trên, kết hợp với chiếc quần đi biển to nhất mà Lý Ngư có. Cái quần này được cậu mua qua mạng, nhưng do nó lớn quá, cậu lại quên đem trả nên nó vẫn còn mới toanh. Đến lúc này, Thái tử mới miễn cưỡng ra đường được.

Cơ mà, bản thân Thái tử lại cảm thấy hơi tiếc nuối vì không được mặc chiếc quần mà Cá Nhỏ từng mặc qua.

Mặc dù Thái tử đã có quần áo nhưng Lý Ngư vẫn muốn dẫn hắn đi mua thêm. Thật ra, từ khi mua sắm online trở nên phổ biến, cậu hiếm khi trực tiếp đến cửa hàng, dù sao trên mạng cũng thuận tiện hơn nhiều. Nhưng cả hai không còn nhiều thời gian chờ giao hàng, nên tốt nhất là cứ đi mua trước.

Lý Ngư đưa Thái tử đến một cửa hàng quần áo nam. Khuôn mặt đẹp trai của hắn thu hút rất nhiều ánh nhìn khiến Lý Ngư thấy tự hào theo. Xem ra phu quân cậu đến thế giới hiện đại này làm idol cũng không thành vấn đề, chẳng qua là họ không thể ở lâu mà thôi.

Lý Ngư vì muốn phu quân mình ăn mặc thật đẹp nên đã dẫn hắn đến cửa hàng cao cấp. Cậu chọn từng món từ đầu đến chân, chọn ra vài bộ âu phục đẹp đẹp rồi cầm trên tay.

Dù sao cậu cũng muốn ở lại thế giới cổ đại với Thái tử nên tiền bạc ở thế giới hiện đại đối với cậu mà nói chỉ là vật ngoài thân. Thế nên, vì phu quân, tiền tiêu thì cứ tiêu đi, cậu chẳng đau lòng chút nào đâu.

Cửa hàng chật kín người thử quần áo, Lý Ngư chọn ra mấy món mình thấy vừa ý rồi đẩy Thái tử vào phòng thử đồ.

Ban đầu, sau khi đến thế giới hiện đại, Mục Thiên Trì bị biến thành cá và mắc kẹt trong bể cá ở siêu thị, lúc sau được Lý Ngư kịp thời đưa về nhà, nên thật ra hắn không có nhiều cơ hội để ngắm cảnh. Từ khi theo Lý Ngư ra ngoài, ngay cả Thái tử vốn bình tĩnh như thường ngày cũng phải kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

Cá Nhỏ là người, không phải yêu quái. Thế giới này tuy không phải là núi tiên cá chép tinh ở nhưng so với núi thiên thì nó còn làm người ta hoa mắt hơn. Tất nhiên Thái tử cũng bị choáng ngợp.

Lý Ngư bảo Thái tử đi thử quần áo, Thái tử:?

Thái tử cảm thấy rất tò mò về căn phòng bé tẹo được trang trí chỉ bằng một mảnh vải nên sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn vẫn cứ đứng yên.

Lý Ngư chợt nhớ tới, ừ nhỉ, phu quân không biết mặc quần áo hiện đại!

Lý Ngư nhanh chóng ném mấy thử mình chọn vào phòng thử đồ rồi giúp Thái tử thay quần áo.

Cậu ở bên trong không chỉ để giúp mà còn để làm người đầu tiên nhìn thấy kết quả sớm nhất có thể, nếu không hài lòng có thể thay đổi cho đến khi hài lòng. Lý Ngư chọn cho Thái tử hai bộ mặc đẹp nhất, cũng chọn cho mình hai bộ kiểu dáng tương tự nhưng kích cỡ khác. Bọn họ đã mặc đồ đôi vô số lần ở thế giới cổ đại nên nhân cơ hội thử luôn đồ đôi ở thế giới hiện đại.

Vợ chồng mới cưới luôn muốn dính nhau mỗi khi có thời gian rảnh. Mặc dù ở nhà họ đã quậy đủ thứ nhưng việc ôm và hôn là điều không thể tránh khỏi.

Đàn ông con trai bình thường thay quần áo rất nhanh, chỉ mỗi Lý Ngư và Thái tử không biết xấu hổ ở trong phòng thay đồ gần nửa giờ. Đến khi ra, cả hai đều mặc âu phục giống nhau, ngoại trừ đôi môi hơi đỏ sưng tấy và khóe mắt hơi đỏ của Lý Ngư ra thì không có gì bất thường.

Lý Ngư lấy điện thoại ra thanh toán, sau đó cậu dạy Thái tử cách cùng nhau tạo dáng, cùng nhau chụp ảnh rồi đặt làm hình nền. Bức ảnh được chụp rất đẹp. Hai người trong ảnh cùng đang mỉm cười, cậu thì rạng rỡ, còn hắn thì dịu dàng.

Bản thân Thái tử cũng rất giỏi vẽ tranh. Sau khi xem ảnh chụp, hắn đã rất ngưỡng mộ chiếc hộp nhỏ mang tên điện thoại  này. Lý Ngư không thể nói rằng đây là yêu thuật nữa nên mỉm cười dạy Thái tử chụp ảnh bằng điện thoại.

Tuy Lý Ngư đã học những nguyên tắc cơ bản về nhiếp ảnh khi còn ở trường học nhưng ai bảo cậu chữ giả thầy chứ, với cả thêm việc không có đủ thời gian nên thôi, đành chụp cho vui vậy. 

Thái tử mặc âu phục, cầm điện thoại, hầu như nhìn thấy gì cũng chụp ảnh, nhưng dù chụp cái gì thì trong ảnh vẫn đều có Lý Ngư.

Lý Ngư để hắn trải nghiệm. Ai có thể ngờ rằng, tên bạo quân giết người không chợp mắt trong sách lại là người thích chụp ảnh cơ chứ?

Trên đường đi, Lý Ngư vào một cửa hàng mua takoyaki. Cậu vừa đi vừa ăn với Thái tử.

Ban đầu, Thái tử rất phản kháng với thứ vừa tròn trịa vừa kỳ lạ này, hắn hạ giọng nói: “Đây là cá à?”

Lý Ngư:?

Lý Ngư lập tức hiểu được lo lắng của hắn, cười nói: “Đây là bạch tuộc, nó không cùng loài với chúng ta!”

Thái tử rất thích nghe Lý Ngư nói “chúng ta”, cũng thích cậu nói “không phải cùng loài”. Thế nên, Thái tử nếm một chút bạch tuộc, đúng là ngon thật.

Nguyên liệu nấu ăn…Cá chép và cá đen lớn nhanh chóng chia mấy viên takoyaki (1) ra rồi chén sạch.

(1) Takoyaki: Món bạch tuộc viên của Nhật Bản

Sau đó Lý Ngư đưa Thái tử đến bảo tàng lịch sử.

Đây là nơi mà cậu đã ấp ủ từ muốn đưa Thái tử đến từ lâu bởi, để hiểu được phong tục, tập quán của một nơi thì ngoài xem trên điện thoại ra thì đến bảo tàng lịch sử cũng là một nơi không tồi để chọn.

Lý Ngư không biết, việc đến thế giới hiện đại sẽ mang đến cho Thái tử những sáng kiến gì, cậu chỉ có thể cố gắng giới thiệu cho hắn thế giới mà mình đã sống.

Bên trong bảo tàng lưu giữ rất nhiều dấu vết về sự hưng thịnh và suy vong của các triều đại, có Thiên Tử Kiếm mà quân vương từng đeo, cũng có cái chum đất mà bá tánh từng dùng để muối dưa hàng ngày. Khi đến gần từng hiện vật sẽ có âm thanh điện tử nhỏ giọng giới thiệu  tên, công dụng, ý nghĩa của từng món.

Sự hưng thịnh của mỗi thời đại luôn đi kèm với sự suy tàn của một thời đại khác, Thái tử chăm chú lắng nghe, hơi cau mày, như đang suy nghĩ.

Sau khi tham quan viện bảo tàng, Lý Ngư đưa phu quân đến khu vui chơi giải trí.

Đây là một trong những mong muốn ích kỷ của Lý Ngư, nếu sau này không thể quay lại thì bây giờ cậu phải chơi cho đủ.

Lý Ngư nói: “Khi còn nhỏ, em chưa bao giờ tới đây. Mỗi lần nhìn thấy những đứa nhỏ ngang tuổi mình được đến đây, em rất ghen tị.”

Vé vào khu vui chơi hơi đắt, khi Lý Ngư còn nhỏ, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên không có tiền. Sau này lớn hơn, cậu cũng có đủ tiền mua nhưng lúc này lại không có ai chơi cùng.

Thái tử kiên quyết nói: “Ta sẽ đi cùng em.”

Lý Ngư muốn đi tàu lượn siêu tốc, hai người xếp hàng rất lâu, nhưng lại chỉ mất vài phút để lên được tàu lượn siêu tốc. Lý Ngư ôm Thái tử, sắc mặt trắng bệch. Thái tử thì tốt hơn chút, nhưng hắn vẫn cảm thấy đây là “đi chịu khổ”.

Lý Ngư nói: “Đây không phải là chịu khổ, nó chỉ là một phương pháp giải tỏa cảm xúc.”

Bởi vì trên tàu lượn siêu tốc, mọi người đều sợ hãi và la hét nên sẽ chẳng có ai quan tâm đến liệu trong số họ có người nào đang hơi buồn không.

Sau khi trải nghiệm tàu ​​lượn siêu tốc, Lý Ngư nhìn đám đông phía sau, nỗi buồn biệt ly trong cậu chợt thoáng qua.

Thái tử nhìn thấy hết thảy, hắn nắm tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Ta ở đây, ta đi cùng em.”

“Kế hoạch tiếp theo là xe đụng, hồi nhỏ em đặc biệt muốn chơi cái này lắm đấy.” Lý Ngư chớp mắt.

Cá Nhỏ nói hai lần “đặc biệt” liên tiếp, Thái tử chắc chắn sẽ liều mình theo quân.

Xe đụng phần lớn là trò chơi của trẻ con, xe cũng không lớn, Lý Ngư và Thái tử ngồi lên xe, cả hai đều khom lưng, đầu gối tựa vào nhau. Lý Ngư vốn không thạo điều khiến cái này lắm nên loay hoay một lúc, không biết chạm phải cái nút nào mà xe của hai người họ bắt đầu quay tại chỗ.

“Đợi em một phút, em sẽ làm được!” Lý Ngư ngượng ngùng, cậu muốn cho phu quân thấy mình lợi hại đến mức nào, ai ngờ lại đội quần!

“Không cần vội.” Thái tử không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Rất có thể, vì hai người đàn ông không thể điều khiển một chiếc xe đụng nên cuối cùng bọn họ bị những người chơi khác coi thường. Một chiếc xe đụng lao tới và tông thẳng vào xe của Lý Ngư và Thái tử, khiến nó quay vòng vòng lần nữa.

Thái tử: “……”

Thái tử tức giận. To gan! Dám đâm vào xe của Cá Nhỏ!

Lý Ngư vội vàng giữ Thái tử  lại trước khi hắn nhảy ra: “Thiên Trì, trò này được chơi như thế đấy, anh đừng giận mà!”

Lý Ngư đã đoán ra phương hướng và cách điều khiển, cậu nói với Thái tử: “Nhìn em!”

Lý Ngư điều khiển xe đụng của mình đuổi theo chiếc xe vừa tông họ rồi đâm mạnh vào đối phương.

Lý Ngư: “Ha ha ha ha em trả thù được rồi!”

Thái tử thực sự không hiểu tại sao mình lại chạy lung tung như vậy, nhưng khi nhìn thấy Cá Nhỏ vui vẻ hoạt bát, không còn u buồn như vừa nãy nữa thì nội tâm bất mãn của Thái tử đều bị xóa sạch.

Thế nhưng, bảo hắn chỉ ngồi yên dựa dẫm vào vợ mình là không được rồi. Thái tử chủ động bấm nút đỏ cho Cá Nhỏ, chiếc xe đụng ngay lập tức tông vào tường.

Lý Ngư hét lên: “Thiên Trì, anh đừng có bấm lung tung!”

Lý Ngư dẫn phu quân đi chơi vui vẻ trong khu vui chơi, cả hai cùng nhau chụp rất nhiều bức ảnh, trong đó có một tấm chụp trên xe đụng.

Bất tri bất giác, một ngày trôi qua, họ trở về nhà Lý Ngư. Cả hai đều mặc chiếc áo phông cùng kiểu dáng và màu sắc, Lý Ngư tính làm cơm chiều, cậu lục tủ lạnh thì tìm được dưa chuột tươi.

Thái tử: “…”

Lý Ngư lấy dưa chuột ra và làm như thường lệ. Sau đó cậu quay người vào bếp nấu mì. Khi quay lại, Thái tử đã ăn hết sạch dưa chuột, không còn sót lại dù chỉ một giọt.

Lý Ngư tự nhủ: Chắc phu quân đói lắm, thật đáng thương, rồi sau đó không nghĩ quá nhiều về nó nữa.

Cậu bưng hai bát mì, mỗi người ăn một bát. Ăn xong, hai người đều cảm thấy hơi nóng nên cùng nằm xuống, Lý Ngư bật một chiếc quạt điện nhỏ thổi vào người.

Đồ điện nhỏ đã thổi bay một phần nhiệt lượng, Lý Ngư và Thái tử nhìn nhau, hiểu ý tiến lại gần, chậm rãi áp môi vào nhau.

Lý Ngư vốn định khuyến khích Thái tử làm gì đó trên giường nhỏ, nhưng họ vừa mới hôn nhau một giây đã vang lên một tiếng “Bang”, Thái tử lại biến thành một con cá đen lớn.

Lần phanh gấp này khiến Lý Ngư suýt nữa nổ tung!

[Mày ra đây hệ thống Hại cá, tao hứa là sẽ không đánh chết mày đâu! Vì sao Thái tử lại biến thành cá?]

Hệ thống còn chưa kịp giải thích, Lý Ngư đã tự mình biết, đây là bởi vì thời hạn biến thân đã hết, không khác lắm so với cậu trước kia.

Cách biến Thái tử cá thành người là hôn con cá ba lần, Lý Ngư bế cá lên hôn mạnh ba lần nhưng chẳng có tác dụng gì.

Hệ thống nói: “Ký chủ, mời ngày mai thử lại.”

Lý Ngư không còn cách nào khác đành phải thả cá Thái tử trở lại bồn tắm. Cá đen lớn cọ vào người Lý Ngư, ý muốn cậu đừng lo và hãy đi ngủ đi.

Nhưng vẫn còn rất lâu nữa mới đến “ngày mai”.

Lý Ngư nhất thời không muốn rời xa Thái tử. Cậu nhớ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính mình có thể tùy ý biến thành cá nhưng lại không rõ liệu kỹ năng ấy có thể sử dụng ở thế giới hiện đại này được không?

Lý Ngư cố gắng sử dụng kỹ năng. Kỹ năng của cậu không có bất kỳ rào cản thời gian và không gian nào. Trong nháy mắt, cậu đã thành công biến thành một con cẩm lý bạch kim ánh vàng.

Lý Ngư nhảy vào bồn tắm và bơi hai lần quanh cá Thái tử, cá Thái tử kinh ngạc nhìn cậu.

“Thiên Trì, em cũng ở đây với anh.” Lý Ngư cười nói.

Cá Thái tử to hơn cá Lý Ngư. Hắn lao xuống nước và bơi ngay xuống dưới Lý Ngư.

Lý Ngư: Phu quân muốn làm gì thế!

Cá Thái tử nổi lên vừa đủ để giữ Lý Ngư trên lưng.

Ánh trăng ngoài nhà chiếu qua cửa sổ, trong bồn tắm có một đôi cá, một trắng một đen, bạc sáng như trăng, đen sâu như đêm.