Nghệ Nhàn vừa nhìn thấy hắn ngoại trừ vừa rồi tay bị hắn dùng lực nắm chặt ra, thì hiện tại bộ dạng như cá nằm trên thớt không thể hoạt động. Nhìn cũng biết đại khái là di chứng do lôi đánh trúng, "sư huynh đừng vội, chờ thêm chút thời gian sẽ khôi phục lại."
Văn Ca nghe xong lời nàng, ánh mắt khát máu dường như biến mất, tròng mắt hơi chuyển động, một hồi nhìn Tạ Anh, một hồi nhìn Nghệ Nhàn, ánh mắt di chuyển liên tục nhìn hai người.
Tạ Anh nói mặc kệ liền mặc kệ,, hai tay khoanh trước ngực đứng nhìn mưa.
Nghệ Nhàn thản nhiên, "trước đó ta cũng bị lôi đánh giống sư huynh, là Tạ Anh kéo ta từ trong nước lên." tuy nàng cũng có thể hấp thụ lôi linh, nhưng ở trong nước quá lâu cũng sẽ bị ngộp chết a.
Tạ Anh thiêu mi, "nói vậy, ngươi thiếu ta một mạng a?"
Nghệ Nhàn, "tạm thời thiếu."
Hai người không coi ai ra gì bàn chuyện nhân tình, Văn Ca không nhúc nhích được nước mưa chảy vào mắt liên tục mở không ra được, sắc mặt tái nhợt liền tím tái. Nghệ Nhàn suy nghĩ liền cho Ngân Bảo đại nhân xây một cái thổ khiên lớn rộng. Thổ khiên to cao hơn đỉnh đầu hắn nửa thước, khó khăn lắm mới che được mưa lớn.
Tạ Anh liếc nhìn Ngân Bảo đại nhân, "Nghệ Nhàn, ngươi cố ý a!"
Nghệ Nhàn ý bảo Ngân Bảo đại nhân ngưng tụ ra một cái mái che mưa gió, thổ khiên chỉ đủ che cho nàng vài tiểu gia hỏa nàng lau nước trên mặt nhìn Tạ Anh đứng trong nước bị mưa xối, cười nói "đây mới gọi là cố ý."
Tạ Anh tức giận muốn ngã ngữa, thuận tay phóng phong lôi tuyền, không chút lưu tình đánh mái che thổ khiên của Ngân Bảo đại nhân ngưng tụ thành vụn, "muốn được lợi riêng, không bằng đừng có."
Nếu không phải Nghệ Nhàn cùng Ngân Bảo đại nhân tránh né nhanh, nói không chừng hiện tại đã bị phong lôi tuyền của đối phương bắn trúng, nàng ngưng tụ lôi tủy rót vào Đả Thần Tiên, dùng sức vung lên liền đánh tan phong lôi tuyền Tạ Anh ngưng tụ ra, nàng không những không giận mà còn cười, "muốn cứ nói thẳng, không cần dùng hành vi xấu xa như vậy để phá hoại a. Nếu ngươi mở miệng nói một câu muốn có một cái mái che mưa gió, không phải là cũng sẽ có sao?"
Sắc mặt Tạ Anh tái xanh, lôi võng dày đặc không chút lưu tình đánh về phía Nghệ Nhàn, Văn Ca nằm dưới đất cũng bị tai vạ. Nghệ Nhàn vội lui về sau, nhưng vẫn bị kéo vào lôi vực của Tạ Anh, vừa chạm vào lôi linh bá đạo liền đánh vào người nàng, tiểu kim châu trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, tham lam hấp thụ, cảm giác thăng cấp vừa áp chế lần nữa bạo phát, "Tạ Anh, ngươi thực sự làm vậy."
Tạ Anh, "thì sao chứ?"
Nghệ Nhàn không ngờ người này không chịu được bị chọc, vừa chọc đã nổi giận, đột nhiên cảm thấy như muốn rơi hai tay xuống, như là đem nước tát ra ngoài, "ở chỗ này ngươi không nên gϊếŧ lẫn nhau, gây chuyện với nhau?"
Tạ Anh mặt không đổi nhìn nàng một cái, "bên trong hao tổn không tính làm gì, chỉ giáo huấn ngươi mà thôi."
Nghệ Nhàn, "ai giáo huấn ai còn chưa biết."
Nàng liền ngồi xếp bằng, liều mạng đem bản thân điên cuồng hấp thụ lôi linh. Tạ Anh rất nhanh cảm giác được lôi linh trên người mình đang hao dần, thấy Nghệ Nhàn ung dung dị thường ngồi trong lôi võng của mình thè lưỡi chọc mình, Tạ Anh nghẹn họng, thuận tay ngưng tụ thêm một cái phong lôi tuyền tấn công Nghệ Nhàn.
Nước mưa rơi không ngừng, đám chồn trắng nằm dưới hiên thuyền xem kịch vui chợt giật giật lỗ tai, toàn bộ chạy trốn vào sông ngân, đến vô ảnh đi vô tung, nháy mắt liền biến mất hoàn toàn. Hai người đang đấu với nhau cũng không chú ý tình huống trước mặt, căn bản không cảm giác được khác thường.
Cũng có thể do tiếng mưa che lấp, cũng có thể do không có tiếng động. Chỉ có Văn Ca cảm giác được xung quanh dị thường liền chuyển động con ngươi, nếu có thể mở miệng sợ là sớm đã nhắc nhở hai người các nàng rồi. Đáng tiếc, tròng mắt hắn chỉ có thể trừng to, cảm giác ê ẩm rát không làm được gì.
Ngân Bảo đại nhân chi chi phóng thổ trùy về phía huyễn thú trong tối, kết quả bị lôi linh đánh trúng, sợ đến nhanh chóng chạy lên vai Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, đánh lén ban đêm, đánh lén ban đêm."
Nghệ Nhàn vội ngưng tụ lôi linh cầu ném về phía cánh rừng xa xa, lôi linh cầu nổ hiện ra vài con huyễn thú, giống hết con huyễn thú trước đó muốn đánh nàng.
Tạ Anh nhanh chóng bỏ lôi võng tấn công Nghệ Nhàn, nhanh ngưng tụ ra vào cái phong lôi tuyền, đánh hết đám huyễn thú trâu trốn bên trong. Tiểu mã trên đầu các nàng chiếu sáng khắp nơi, ngoại trừ huyễn thú bị các nàng nổ banh xác, còn có mười mấy con nữa đang nhìn chằm chằm các nàng, bao gồm cả Văn Ca tròng mắt có thể động.
Nghệ Nhàn, "cảnh tưởng này hình như từng thấy qua."
Tạ Anh, "bớt nói nhiều đi, mau đánh lui chúng nó đã."
Hai người khó có được một hồi ăn ý, Tạ Anh ngưng tụ lôi võng dày đặc, Nghệ Nhàn ngưng tụ lôi tủy rót vào lôi võng, chỉ cần đám huyễn thú kia bước vào trong này liền bị kim sắc du long đâm cho ngã chết, Tạ Anh thêm phong nhận vào trong, một kích đánh chết tám chín cn, huyễn thú còn lại thấy vậy vội lui về sau, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt các nàng.
"Khụ khụ --"
"Văn Ca sư huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"
Văn Ca nhìn chằm chằm hai người các nàng, thở nửa ngày vẫn không nói được, đầu lưỡi bị tê dại, không thể động được. Tựa như chỉ cần ho một tiếng cũng dụ được chú ý của các nàng.
Nghệ Nhàn cùng Tạ Anh nhìn nhau, "dừng chiến, muốn đọ sức chờ ra bí cảnh, lúc nào cũng hoan nghênh ngươi khiêu chiến."
Tạ Anh, "được."
Bầu không khí chiến đấu vừa rồi cũng đã dùng đánh đám huyễn thú kia, tạm thời không còn gì. Lần này Nghệ Nhàn cho Ngân Bảo đại nhân ngưng tụ cho mỗi người một cái thổ khiên tránh mưa gió, Tạ Anh cũng chịu chấp nhận.
Đến nửa đêm, các nàng lại nhặt được thêm bốn người ở vũng nước cạn, ngoại trừ Văn Ca ra thì không ai quen biết cả. Biểu hiện giống như Nghệ Nhàn, bị lôi đánh trúng không cẩn thận rơi xuống nước suýt chút thì ngộp thở mà chết.
Tạ Anh đối với việc Nghệ Nhàn đi nhặt mấy người này không có ý kiến, nguyên nhân nàng cũng không hỏi, để mặc họ tự sinh tự diệt, nhờ có Nghệ Nhàn dốc lòng chăm sóc, mới để đám người kia tránh được lôi linh cùng nước mưa ướt người, còn có huyễn thú công kích, bình yên cho đến bình mình.
Khi trời gần sáng, từ phía xa cuối ngân hà cũng có dấu hiệu mới, mưa cả đêm cũng ngưng lại, mặt trời từ từ mọc lên, bốn phía sáng tỏ, nháy mắt Nghệ Nhàn thấy được thế giới này rõ ràng hơn.
Ban ngày, đằng xa ngân hà biến thành thác nước, dưới vũng nước nông còn có một dòng sông dài, bên cạnh bờ sông chính là cái thuyền gỗ, cách đó không xa còn có năm sáu cái thuyền, phân tán xa xa. Vào ban đêm, hoàn toàn bị rừng cây che khuất, chỉ có thể thấy được một nửa.
"Này."
Nghệ Nhàn nghe theo tiếng kêu, phát hiện là tiếng yếu ớt của Văn Ca sư huynh gọi, hắn giật giật tay cố gắng ngồi dậy, thử vài lần cũng vẫn không được. Bốn người còn lại so với hắn còn tệ hơn, đừng nói là thuyết phục, còn chớp mắt được cũng coi như là họ còn sống rồi.
Nghệ Nhàn không đến đỡ, để hắn tùy ý bò lên rồi ngã xuống, cố gắng vài lần rốt cuộc Văn Ca cũng đứng dậy được, "ngươi biết người Vân Miểu Phong chúng ta ở đâu, tìm được bọn họ thì mau đi cứu Tử Hàn đại sư tỷ."
Nghệ Nhàn hơi ngẩn ra, "ngươi nói cái gì?"
Văn Ca, "cứu đại sư tỷ."
Nghệ Nhàn bị tin này khiến đầu óc mơ màng, hơn nửa ngày mới phản ứng được, "đại sư tỷ? trước đó ngươi đã gặp đại sư tỷ? ở chỗ nào?"
Hai mắt Văn Ca nhìn nàng chằm chằm, thở dài một hơi ánh mắt nhìn qua thác nước phía xa, "đại sư tỷ bị đám huyễn thú lôi linh bao vây, chính là ở chỗ lôi vực đêm qua lôi đánh không ngừng."
Hiện tại, phiến ngân hà đêm qua đã biến thành thác nước mọi người nhìn thấy hiện tại, không còn nhìn ra khí tức hung ác tối qua. Nghệ Nhàn nghi ngờ nói. "sao có thể?"
Văn Ca thở hổn hển, "vì cứu Chung sư huynh mới bị bao vây, nếu đến trễ các nàng sợ là bị thiên lôi vô tận đánh thành vụn."
Nghệ Nhàn lo lắng đi tới đi lui tại chỗ, sau đó nhớ đến Miên Hoa Đường còn theo sát Tử Hàn đại sư tỷ, "không thể nào a, đại sư tỷ và Chung sư huynh đều là lôi linh sự, cho dù ở trong lôi vực thì cùng lắm chỉ bị bao vây không thể thoát thân thôi. Huống chi còn có Miên Hoa Đường ở đó, đại sư tỷ hẳn là không bị gì a."
Đáy mắt Văn Ca biểu tình hơi híp lại, thở dài nói, "đã thoát thân cả đêm, không biết bọn họ hiện tại đã thế nào rồi."
Nghệ Nhàn đoán Tử Hàn đại sư tỷ có thể đang ngủ, hoặc là mang theo Chung sư huynh đi tìm bảo bối, chắc chắn sẽ không ngồi chờ bị lôi đánh, cho dù bị lôi đánh vì ngồi một chỗ thì không phải còn có Miên Hoa Đường ở đây sao. Vì vậy, nàng tràn đầy tin tưởng, đến an ủi Văn Ca, "không cần lo lắng, Tử Hàn đại sư tỷ có thể đưa Chung si huynh hoàn hảo không tổn thương ra ngoài được."
Văn Ca im lặng.
Đợi đến đêm, Văn Ca dùng mọi cách muốn quay lại phiến lôi vực. Ở trong phiến lôi vực, ánh sáng màu bạc mênh mang, vô số lôi điện thả xuống ầm ầm. Không đến gần Nghệ Nhàn cũng cảm giác được sự nguy hiểm khiến lông mao người ta dựng đứng, "mấy cái thuyền gỗ này là của ổ đám chồn trắng, nếu như đến gần phiến lôi vực đó sẽ bị đám chồn trắng kia công kích," kết quả không thua gì phiến lôi oanh sát.
Văn Ca cố chấp đem thuyền gỗ đầy vào nước, kiên định lạ thường, "cho dù thế nào, ta cũng phải đi cứu đại sư tỷ bọn họ, không lẽ sư muội quên lời trước đó của sư phụ dặn rồi sao?"Nghệ Nhàn, "chưa."
Tạ Anh ở bên cạnh cười như không cười nhìn hai người, "các ngươi có ý gì, đem thuyền gỗ chạy rồi để bọn ta ở lại chỗ này? ta không đồng ý."
Nghệ Nhàn đề nghị, "nếu không ngươi cùng đi với chúng ta cứu đại sư tỷ?"
Văn Ca từ chối đầu tiên, "không được, đây là chuyện của Vân Mểu Phong chúng ta, không thể liên lụy đến những người khác. Trong phiến lôi vực này nguy cơ trập trùng, không cẩn thận sẽ chết không có chỗ chôn."
Tạ Anh bật cười một tiếng, "Nghệ Nhàn, ngươi tính toán hay lắm a."
Nghệ Nhàn, "không phân biệt tốt xấu, cái này cũng không được cái kia cũng không được. Tạ Anh, tự ngươi nói đi, đến cùng muốn cái gì, cùng chúng ta phối hợp cũng không muốn, nhưng mà chiếc thuyền này dù thế nào chúng ta cũng muốn dùng, ngươi không muốn cũng phải chịu."
Tạ Anh nhìn thoáng qua bốn người khác, "muốn đi cùng."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nước mắt chảy xuống ta lại hoài nghi nhân sinh, văn này viết tạm được chứ, ta có viết hỏng cái gì không...
Nói đến chuyện nhà ta gần đây thật sự đen đủi, đầu tiên là cậu út bị trầm cảm đang ở bệnh viện, sau đó đến cô lớn bị bệnh tim phải nằm viện, còn có em nhỏ trong nhà ăn cơm bị hóc xương, ngày mai còn phải đem em gái cùng mẹ đi bệnh viện kiểm tra.... Quan trọng là mọi người thấy ta ngủ muộn quá, nên phải ép chính mình làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, đây cũng là nguyên nhân khiến ta bỏ qua, hai tháng qua gặp nhiều chuyện, còn phải chuẩn bị cho tết, cho nên.... ngủ trước một giấc cái đã.
Ed: cái này là edit lại lời tác giả nói a, đại khái là thế đó....